← Ch.077 | Ch.079 → |
Đường Kiến Quân cúi đầu không nói lời nào, biết tin cha mắc bệnh, trong lòng hắn cảm nhận thế nào? Từ nhỏ hắn không trầm ổn như đại ca, hắn phản nghịch, hung hăng càng quấy nhưng trong lòng hắn, cha chính là trời, cha tựa như núi cao, cha là thần tượng của hắn, là trụ cột của cuộc đời hắn.
Đường Kiếm là quân nhân, đối với đứa con nhỏ phản nghịch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo hắn đi học thì hắn đòi đi bộ đội, cho hắn đi bộ đội thì hắn đòi xuất ngũ để làm buôn bán, bảo hắn kết hôn thì hắn cố tình oanh oanh yến yến cũng không có ý định kết hôn.
Hai anh em Đường gia tình cảm tuy tốt nhưng Đường Kiến Quân vẫn không thích dáng vẻ ẩn nhẫn của đại ca, đại ca không thích đi học nhưng vì cha yêu cầu, hắn học xong thạc sĩ bác sĩ, theo ý của cha đi làm ở Bộ Ngoại Giao, năm đó đại ca có yêu một cô gái nhưng vì nghe theo cha, lựa chọn kết thân với Dương gia, cuối cùng chia tay bi thảm, lúc ấy vì giấu giếm Tiểu Mễ còn đang đi học tiểu học, hai người đồng sàng dị mộng hết năm năm. Nếu không phải biết cha chịu đựng bệnh ung thư gan, hắn nhất định thay Tiểu Mễ từ chối việc chỉ hôn quái lạ này, hắn vặn hỏi đại ca: "Anh phải bắt Tiểu Mễ đi lại con đường cũ của anh sao?"
Lúc ấy Đại ca nói như thế nào? Đường Kiến Quân mắt híp một cái, vẻ mặt đại ca khổ sở: "Ba bị ung thư gan, mẹ nói cho anh biết, phải làm theo ý của người thôi".
Ông lão có tinh thần quắc thước mắc phải tuyệt chứng? Đường Kiến Quân không tin, mỗi lần hắn và cha xãy ra tranh chấp, hắn vẫn cảm thấy, trong lòng của cha, đại ca mới là đứa con lý tưởng, cãi vả, phản nghịch là cách thức hắn yêu cha, chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được cha quan tâm hắn.
Buổi sáng hôm đó hắn đứng xa xa thấy cha ngồi trên cái ghế gỗ trong sân nhìn mẹ, hai người mang khăn quàng cổ và cái mũ bằng len, hắn biết, đó là Tiểu Mễ tự tay đan. Nhìn cha như vậy, hắn bỗng nhiên phát hiện cha đã già rồi, nếp nhăn trên mặt từng đường, từng đường, hốc mắt có chút trũng sâu, lần đầu tiên cảm thấy mắt mình ươn ướt. Lúc hắn chăm sóc Tiểu Mễ, chưa từng có một khắc nào hối hận như bây giờ, nếu hắn sớm nghe lời của cha, hiện tại Tiểu Mễ đã có em trai hoặc em gái, cha cũng không cô độc như vậy.
Khi Tiểu Mễ tìm hắn, hắn nghĩ tới cha, hắn nghĩ, có lẽ nên cưới một người vợ nhân lúc cha còn sống, phải tìm một người vợ thôi.
Lúc Tiểu Mễ đính hôn, hắn đau lòng, nếu không phải vì hắn, có lẽ Tiểu Mễ đã không phải gánh chịu tương lai của Đường gia. Cha đã già, thời gian không còn nhiều, nhưng Tiểu Mễ, hắn không thể để cho nàng đi theo con đường cũ của đại ca, hắn muốn để cho nàng hạnh phúc, cho dù hạnh phúc này được xây dựng trong giả tạo.
Tiểu Mễ chính là điều mà cha hắn bận lòng duy nhất, hắn nhất định làm, nhân lúc cha còn sống phải nhìn thấy Tiểu Mễ hạnh phúc, Đường Kiến Quân tự nói với mình như vậy.
Đối mặt lửa giận của Đường Kiếm, Đường Kiến Quân yên lặng thừa nhận, không giải thích, hắn cảm thấy may mắn, may mắn cha còn có thể nổi giận với hắn như vậy, có lẽ, có lẽ có kỳ tích xảy ra.
"Ái Quốc". Nhìn thấy đứa con nhỏ lại bắt đầu rối rắm, Đường Kiếm tức giận, "Tìm người, giám sát chuyện của hắn".
Lại trợn mắt nhìn Đường Kiến Quân: "Ta xem con làm thế nào lật trời! lão Nhị Dương gia thế nào lại đi theo con làm chuyện rối rắm!"
Đường Kiếm lại bắt đầu ho kịch liệt, Đường Ái Quốc vội vàng tiến lên vịn Đường Kiếm, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Đường Kiến Quân, vỗ nhẹ sau lưng của Đường Kiếm: "Ba, người đừng nổi giận, Kiến Quân cũng vì muốn tốt cho Tiểu Mễ thôi".
"Con cũng hồ đồ theo!" Đường Kiếm buồn bực nói: "Đây là con gái của con!"
"Ba, Thụy Dương đối với Tiểu Mễ rất tốt, người đừng tức giận". Đường Kiến Quân tay nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng thỏa hiệp, nhìn cha mỗi một ngày già yếu, tinh thần không còn như trước, nghĩ đến phải mất cha, trong lòng không nhịn được khổ sở.
Dường như bình tĩnh một chút, Đường Kiếm nhắm hai mắt nói: "Ta phải thấy Thụy Dương giải quyết, lão Nhị a, lòng hiếu thảo của con, ta hiểu nhưng con không nghĩ tới, ngày nào đó Tiểu Mễ biết được, nó sẽ oán giận những kẻ làm trưởng bối như chúng ta, kẻ làm ông nội như ta đây cũng không thể thay nó làm gì nữa rồi, nhưng con làm Chú còn giúp đỡ nhiều hơn".
Đường Kiến Quân hai mắt chua xót, vai khẽ run, "Lão Nhị", khi còn bé cha vẫn kêu hắn như vậy, đã bao nhiêu năm rồi hắn không nghe cha kêu nhủ danh của hắn?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |