← Ch.155 | Ch.157 → |
Trần Tuyết là một nữ sinh xinh đẹp, đang tuổi lớn, đầy sức sống, ngoại trừ, cô là con gái của Trương Anh Thụy, bỏ qua tính tình ương ngạnh của cô thì Đường Tiểu Mễ cũng không quá ghét cô, chẳng qua nhìn thấy cô, giống như có cái gai cắm ở nơi cổ họng, cả người không thoải mái.
"Cô cho rằng cô trốn ở chỗ này là tốt sao? Hồ ly tinh". Trần Tuyết trợn mắt nhìn cô gái phục vụ kia.
Đường Tiểu Mễ không khỏi quan sát người bán hàng kia, mặc đồng phục làm việc, sườn xám màu trắng thật dài, tóc búi sau ót, cổ thật dài, da trắng nõn. Vóc dáng hơi nhỏ nhắn, đứng thấp hơn so với Trần Tuyết.
"Trần tiểu thư, thật xin lỗi, là lỗi của chúng tôi". Người quản lý bộ dạng khách khí chào hỏi cô, "Tiểu Thụ, mau nói xin lỗi với khách".
"Nói xin lỗi với tôi cũng được, Tô Tố Thụ, bộ y phục này cô bồi thường nổi sao?" Trần Tuyết nhìn chằm chằm cô gái phục vụ kia, trong mắt dường như muốn phun lửa.
Phó Thụy Dương đang hẹn với khách hàng, xong việc còn phải gặp Đường Tiểu Mễ, hôm nay sinh nhật của nàng.
Kết quả nhìn thấy Trần Tuyết ở bên ngoài phòng hắn, cùng một nhân viên phục vụ tranh cải không ngớt, hắn không muốn để ý tới, kết quả cô ta lại cầm ly nước trà trong khay, đập loạn một cái vào nhân viên phục vụ, lúc hắn mở cửa phòng, suýt nữa bị mảnh vụn bắn vào.
Hắn cau mày tức giận nói: "Ở nơi này ngang ngược cái gì? Làm trò cười cho người ta".
Trần Tuyết đã gặp qua hắn một lần, cũng ở nơi đó, hắn biết nàng gọi Đường Tiểu Mễ, là đối tượng do ông nội chỉ hôn, cũng ở nơi đó, hắn nhìn thấy bộ mặt khác của nàng. Trong lòng suy nghĩ, khó trách Tiểu Mễ không thích cô gái này, thật sự ngang ngược, càn rỡ, hung dữ, vừa nhìn đã biết là chuyện linh tinh của phụ nữ. Nhớ tới cô ta cũng là em gái trên danh nghĩa của Đường Tiểu Mễ, khi nói chuyện, tự nhiên mang theo giọng điệu dạy dỗ.
Ai ngờ Trần Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm: "Anh rễ, thật là trùng hợp a, chỉ là, tại sao anh lại quản chuyện của em? Dù cho chị có ở đây, chị cũng để ý đến em!"
Vốn nghĩ, dù sao cô ta cũng là em gái trên danh nghĩa của Đường Tiểu Mễ, hắn ra mặt bất tiện, thế nào cũng cho hắn chút mặt mũi. Nhưng nếu cô ta không biết điều, hắn cũng không cần thiết khách khí, trừ Đường Tiểu Mễ, hắn chưa từng bị mất mặt trước mặt người khác. Nghĩ đến buổi tối thật tốt, bởi vì chút chuyện hư hỏng này làm cho làm trễ nãi, trong lòng hắn nổi giận.
Chỉ vào Trần Tuyết, hắn nói: "Ném cô gái này ra ngoài, ầm ĩ muốn chết... , sau này loại người không đứng đắn không cho đến, thật chán ngán".
Người quản lý khổ sở nói: "Phó tiên sinh, như vậy không tốt đâu, cũng là nhân viên phục vụ của tôi không hiểu chuyện, chút nữa tôi sẽ đuổi cô ta".
Cô gái phục vụ kia cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, nức nở nói: "Trần tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi".
Trần Tuyết cười lạnh: "Phó Thụy Dương, anh dám! Cứ như vậy lấy lòng chị tôi? Nhưng người ta không cảm kích đâu".
Phó Thụy Dương tức giận, nở nụ cười, thật là rừng lớn, loại chim nào cũng có, cho tới bây giờ không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, Đường Tiểu Mễ cũng không đối với hắn như vậy.
"Tại sao không dám?"
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tiểu Mễ chân mang giày Cavans, chậm rãi đi đến, Dương Sơ Tam, Lâm Vĩ Ba thấy Đường Tiểu Mễ ra mặt, cũng đi theo ra.
Phó Thụy Dương vốn nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, hắn rất vui vẻ, lại nhìn thấy Lâm Vĩ Ba cũng ở đây, không nhịn được nhíu nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn Dương Sơ Tam, liền sảng khoái nở nụ cười nhẹ: "Tam ca".
Dương Sơ Tam vốn không muốn gặp Phó Thụy Dương, vào lúc này cũng không muốn phản ứng với hắn, cũng không ước ao Phó Thụy Dương lại có thể mở miệng gọi hắn một tiếng "Tam ca", ngẩn người, mất tự nhiên hắng giọng một cái, nhìn Phó Thụy Dương, lại cảm thấy thuận mắt rất nhiều, bây giờ trong lòng rất kỳ lạ.
"Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy nụ cười.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |