← Ch.145 | Ch.147 → |
Sau khi trở về Thành phố N, Phó Thụy Dương nhìn thấy nàng hai lần.
Nhìn nàng được hai bạn tốt che chở, nhìn nàng vui vẻ mà mỉm cười, nhìn nàng cọ cái đầu nho nhỏ làm nũng với hai bạn tốt, không biết sao trong lòng của hắn, chỉ có một cái ý niệm, thật sự nàng rất cần hắn thương yêu.
Có lúc tình cảm chính là như vậy, bắt đầu lúc nào, trái tim không thể giải thích được, dần dần, mới nhận ra..
Lúc nhìn thấy nàng, hắn cũng không dám quay đầu lại, sợ sẽ không dời mắt đi được. Hắn rất hi vọng, vào lúc này, đối tượng để nàng làm nũng là hắn, đối tượng để nàng cười vui cũng là hắn.
Hắn rất hi vọng, bây giờ nàng có thể quay đầu lại, sau đó nhìn hắn một cái, đỏ mặt nói với hắn: Thụy Dương, em rất nhớ anh.
Phó Thụy Dương hơi nhếch môi, âm thầm tự nhủ, Phó Thụy Dương, mày xong rồi, bây giờ mày cũng muốn ăn giấm chua của phụ nữ luôn.
Trên mặt Đường Tiểu Mễ vẫn nở nụ cười, kéo tay hai người, xoay lại tìm Kha Ni Ca, nàng nhìn thấy Phó Thụy Dương đứng ngay phía trước mặt mình, ánh mắt thờ ơ nhìn cô gái bên cạnh hắn, vừa vặn cô gái kia cũng xem như là người mà nàng quen biết, Đỗ Thủy Tâm.
Nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, đây là lần đầu tiên sau khi Đường Tiểu Mễ trở lại đã nhìn thấy Phó Thụy Dương. Tim không khỏi đập cuồng loạn, giả vờ như không có việc gì, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái. Vẫn khuôn mặt yêu nghiệt, Đỗ Thủy Tâm bên cạnh, vẫn quyến rũ, ưu nhã, hai người đứng chung một chỗ, nhìn rất xứng đôi. nàng thản nhiên cười, quả thật, bên cạnh hắn mỗi lần đều là một cô gái khác, Đỗ Thủy Tâm hẳn là rất đặc biệt, nếu không, làm sao có thể tiếp tục dính lấy hắn như vậy?
"Học trưởng". Nguyệt Như và Triệu Vi lặng lẽ liếc mắt nhìn Đường Tiểu Mễ, mở lời chào hỏi Phó Thụy Dương, bỏ qua chuyện của bọn hắn, hai người họ vẫn rất ưa thích Phó Thụy Dương.
Kha Ni Ca cũng nhìn Phó Thụy Dương khẽ gật tỏ ý, lúc trước cùng hợp tác dự án, bọn họ đã quen biết nhau.
Phó Thụy Dương dường như không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, tròng mắt đen nhánh, làm cho người ta không hiểu rõ cảm xúc.
"Chúng ta đi thôi, còn chưa mua đồ xong". Đường Tiểu Mễ lẫn tránh ánh mắt của Phó Thụy Dương, nhìn lướt qua Đỗ Thủy Tâm, ánh mắt nàng thoáng qua một tia giễu cợt.
Ba người bất đắc dĩ, nhìn Phó Thụy Dương gật đầu một cái tỏ ý, liền đi theo phía sau Đường Tiểu Mễ.
Từ đầu đến cuối, Đường Tiểu Mễ không nói nửa câu với Phó Thụy Dương.
Đỗ Thủy Tâm nhìn theo bóng dáng Đường Tiểu Mễ dần dần xa, ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương: "Vincent, thật không cần giải thích với nàng sao?"
"Không cần". Phó Thụy Dương quay đầu bước đi, trầm mặt, cắn răng.
Đỗ Thủy Tâm bất đắc dĩ bước nhanh theo sau, Phó Thụy Dương lại nhỏ giọng nói: "Nàng đã phán anh tội chết rồi, giải thích thế nào cũng vô dụng".
Kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương một cái, trong não Đỗ Thủy thoáng qua một chút cay đắng, nhưng lại có chút đắc ý: "Vincent, anh xong rồi, vị hôn thê này của anh cũng không phải là người hiền lành". Còn có câu tiếp theo mà cô không nói ra miệng, anh cũng có ngày hôm nay sao.
Phó Thụy Dương không lên tiếng, đâu chỉ bây giờ hắn mới xong? Cô gái này là khắc tinh của hắn, sớm biết như thế, ban đầu ở cửa quán lẫu không nên liếc nhìn nàng một cái. Nàng mặc áo bao quanh người như chú chim cánh cụt nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đôi mắt sáng trông suốt kia liếc một cái đã tiến vào đáy lòng của hắn. Nàng ngồi ở trên băng ghế ven đường, đôi chân vung vẫy, trong tay cầm một xâu mứt quả, vẻ mặt vui thích, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Hắn thậm chí nghĩ tới, nếu như sớm biết, sớm biết bây giờ mình yêu nàng, lúc nàng còn nhỏ, lúc ở trường Tiểu Cao, chi bằng nàng xuất hiện, hắn muốn đem nàng buộc ở bên mình, bây giờ giảm bớt phiền toái.
Hắn vẫn kỳ quái, tại sao lúc ấy tầm mắt của hắn không rơi trên người nàng? Nếu sớm bắt nàng lại, bây giờ đâu đến nổi phải kìm nén?
hắc, hắc, lần này anh Duong xong rồi.......
← Ch. 145 | Ch. 147 → |