← Ch.001 | Ch.003 → |
Edit: Nancy
Đường Tiêu Mễ cũng không nói mình ở đâu, đây là địa bàn của Dương Sơ Nhất, anh ta không tìm được mình mới có quỷ đó, nghĩ đến Dương Sơ Nhất, khóe miệng Đường Tiêu Mễ cong lên, tròng mắt híp lại, vừa cười vui vẻ vừa liếm mứt quả trong tay.
Liếc nhìn quán lẩu đối diện tỏa ra hương thơm hấp dẫn, phản xạ có điều kiện liếm liếm môi, ánh mắt cong thành đường cong đẹp mắt. Ở đường đối diện, con ngươi Phó Thụy Dương vô tình quét qua, liếc mắt một cái, nhìn người phụ nữ đối diện, không, phải nói là một cô gái.
Cô che phủ chính mình như một con chim cánh cụt, một đôi mắt to tròn không biết nhìn về phía nào, sáng trong suốt, xinh đẹp nói không nên lời. Phó Thụy Dương khép hờ đôi mắt, khoảng cách hơi xa, nên nhìn không rõ dung mạo của cô, nhưng, Phó Thụy Dương có một loại ảo giác, anh thậm chí có thể nhìn thấy rõ lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện nơi khóe miệng cô, có phần quen mắt a!.
Sau khi nghĩ như vậy, anh ôm người phụ nữ bên cạnh ưu nhã đi vào trong tiệm. Lúc này Đường Tiêu Mễ hưng phấn, lấy di động ra, thì có mấy chiếc xe chạy đến, dẫn đầu là chiếc Lamborghini, theo sau là mấy chiếc BMW, chẳng lẽ là đám cưới của Phú Nhị Đại trong truyền thuyết?
Đang chuẩn bị chụp trộm 2 phô, thì chiếc xe xa hoa đó đã dừng lại trước mặt mình, làm Đường Tiêu Mễ kinh hãi, mứt quả trong miệng còn chưa nhai xong đã nuốt xuống luôn, làm cho cô ho kịch liệt, ngón tay chỉ về phía 3 người đang từ trên xe bước xuống.
3 anh em nhà họ Dương vội vàng tiến lên, một người vỗ lưng cho Đường Tiêu Mễ, một người nhận lấy túi của cô, một người mở nước cho cô. Người ngoài nhìn 3 anh em nhà họ Dương bình thường cao ngạo bây giờ đang vây quanh một cô gái gầy gầy cao cao đang kịch liệt ho khan.
Cô gái này vẫn đang ho, chưa nhìn thấy mặt, nhưng trên người mặc cực kì nhiều, ăn mặc giống với học sinh, trên vai còn đeo 2 cái túi lớn. Trong đầu Lâm Vĩ Ba suy xét, sau đó xông lên:
"Sơ Nhất, đây là Mễ Tử à?. Tôi còn đang suy nghĩ trừ tiểu Mễ tử bình thường 3 người hay nhắc đến, còn có cô gái nào có mị lực lớn để cho anh em 3 người mất hình tượng như vậy?"
Lâm Vĩ Ba cười cười, tiếp tục nói:
"Tiêu Mễ, anh là bạn của bọn họ, về sau anh cũng chính là anh của em rồi"
Dương Sơ Nhất liếc mắt nhìn Lâm Vĩ Ba đang cười hề hề như một tên trộm:
"Tránh qua một bên, đừng tự dán vàng lên mặt mình, Tiêu Mễ là tên để cậu gọi sao?"
Dương Sơ Nhị bên cạnh, cùng với Dương Sơ Tam cũng tràn đầy đồng tình, cực kì khinh miệt nhìn lướt qua Lâm Vĩ Ba:
"Đúng rồi"
Mấy người xung quanh giờ này mới bừng tỉnh hiểu ra, đây chính là Đường Tiêu Mễ trong truyền thuyết, đại tiểu thư của Đường gia, tiểu tứ của Dương gia, khó trách
Đường Tiêu Mễ ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩ Ba một chút, dí dỏm nghiêng đầu:
"Em chưa bao giờ gọi bọn họ là anh"
Đường Tiêu Mễ mím môi, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt:
"Anh chính là Lâm Vĩ Ba? Sau này em gọi anh là Tiểu Lâm Tử nha"
Đường Tiêu Mễ vừa nói, vừa làm bộ dạng cực kì phóng khoáng vỗ vai Lâm Vĩ Ba
Lâm Vĩ Ba suwrnt sốt, Dương Sơ Nhất, Dương Sơ Nhi, Dương Sơ Tam cười cười, những người khác cũng nén cười, cẩn thận dò xét rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tiêu Mễ.
Đường Tiêu Mễ không tranh điểm, tuy rằng đội mũ len và choàng khăn quàng cổ, nhưng nhìn cũng không béo, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vóc người cao hơn nữ sinh bình thường một chút
Ngây người một lúc, Lâm Vĩ Ba cũng quên truy vấn chuyện Đường Tiêu Mễ gọi anh là Tiểu Lâm Tử, anh gượng cười, hướng Sơ Nhất nói:
"Có người nào từng nói, Tiêu Mễ nhà các cậu giống với minh tinh Hồng Kong Lương Vịnh Kỳ lúc mới xuất đạo không a?" Mấy người kia cũng âm thầm gật đầu, thật là giống
Dương Sơ Tam bất mãn đập Lâm Vĩ Ba một cái:
"Tiêu Mễ của chúng ta dĩ nhiên xinh đẹp hơn rồi, mắt cậu nhìn kiểu gì vậy?"
Dương Sơ Nhất, và Dương Sơ Nhị lại gật đầu, Lâm Vĩ Ba oán thầm:
Đó là em gái của mấy người, là bảo bối của mấy người, dĩ nhiên không cho người khác nói thật rồi!
Đường Tiêu Mễ ôm lấy 3 người, nén nước mắt, cô cắn môi, không cho nước mắt trào ra, Dương Sơ Nhất xoa xoa mái tóc ngắn của Đường Tiêu Mễ, cưng chiều nói:
"Về là tốt rồi"
← Ch. 001 | Ch. 003 → |