← Ch.13 | Ch.15 → |
Hai tay Giang Lãm đặt hai bên ⓜ*ô*ⓝ*🌀 cô, hơi dùng sức kéo cánh 𝐦-ô-ⓝ-ⓖ ra, lỗ nhỏ qu-𝓎-ế-𝓃 ⓡ-ũ lộ ra không còn sót chút gì.
Cơ thể đã độ𝓃*g 🌴*ìⓝ*♓ từ sớm, hoa huy*t khao khát chảy ra mật dịch, xung quanh huy*t nhỏ đã ướt đẫm.
Giang Lãm không hề do dự ghé sát đầu, vươn lưỡi, thong thả dạo chơi từ trên xuống dưới cửa động.
"A... ưm..."
Đầu lưỡi thô ráp tiếp xúc với làn da ɱ_ề_ⓜ 𝖒ạ_𝖎, càn quét từng góc một, không buông thả một giọt mật dịch nào.
Cuối cùng xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm, tìm được lối đi thần bí, thăm dò bên trong một cách chậm rãi, vươn đầu lưỡi ⅼ𝖎*ế*〽️ láp mật dịch xung quanh.
"Ưm hức... a... em khó chịu quá..."
Tiêu Kiều vô lực cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng khẽ ⓒắ·п Ⓜ️ô·ï. Giây tiếp theo, "Á...!"
Đầu lưỡi không kiên nhẫn thêm nữa, cuối cùng cũng đ_ú_ⓣ vào bên trong huy*t nhỏ, gần như hai người đều nghe thấy tiếng kêu.
Bởi vì đầu lưỡi ✖️â·ɱ п·ⓗậ·𝓅, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều hơn.
Giang Lãm không còn cách nào đành phải lui ra một chút, dùng môi bao bọc lấy huy*t nhỏ, dùng sức hút mạnh, vô số mật dịch từ tận sâu trong cơ thể chảy ra bên ngoài.
Bên trong huy*t nhỏ bị đè ép, cuối cùng, 𝒹●ụ●c 𝐯ọ𝖓●g sâu nhất trong cơ thể cũng bị tìm ra.
"Đừng mà... a..." Cuối cùng tay cô cũng không chống đỡ nổi, vô lực ngã xuống, nửa người trên ngã vào thảm yoga.
Giang Lãm thấy thế, tay chế trụ Ⓜ️●ô𝐧●ɢ cô, dùng sức nhấc lên để thấy rõ cửa huy*t.
Sau đó lại 𝓇*ư*ớ*ռ 𝓃🌀ườ*ⓘ về phía trước, đú-𝖙 đầu lưỡi vào trong không muốn ra ngoài, uốn thành đủ tư thế, miêu tả từng nếp uốn một.
Nếp uốn bên trong như cảm nhận được khí thế mãnh liệt, bắt đầu co rút theo bản năng.
Tầng tầng lớp lớp cắn chặt lấy anh, mật dịch không ngừng trào ra cũng không thể cản bước được anh.
Ⓚ*𝖍*⭕á*i 𝒸ả*ⓜ thay nhau ập tới, đầu lưỡi bắt chước động tác giao h/ợp, mỗi một động tác đều có thể 🎋íⓒ*♓ 𝐭*𝒽íc*ⓗ cơ thể.
Tiêu Kiều cảm nhận được bên trong cơ thể rung động ngày càng mãnh liệt, đầu vô lực gục xuống thảm yoga, miệng nhỏ khẽ nhếch không ngừng ⓡê-ռ г-ỉ.
"A... thêm nữa... đến rồi... a..."
Cuối cùng, cơ thể Tiêu Kiều cứng đờ, rц_𝖓 𝖗ẩ_𝐲 một lúc, huy*t nhỏ co rút vây lấy lưỡi anh.
Cô 𝐥ê*п đỉ*п*♓ rồi.
Giang Lãm rời khỏi cơ thể của cô, гướ_n nⓖườ_i lên bao phủ cơ thể cô. Tay xuyên qua dưới nách cô, ôm cô lên giúp cô dựa vào người mình.
Đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu, hai mắt cô mê ly như còn chưa kịp phản ứng lại.
Hôn mạnh lên môi cô, hương vị của cả hai người trộn lẫn vào nhau, khiến lòng người say đắm. Đầu lưỡi càn quét từng góc một trong khoang miệng của cô.
Dần dần quấn lấy lưỡi cô, chơi đùa với nó.
Cuối cùng hai người tách ra, sợi chỉ bạc kéo dài, anh khẽ nói ở bên tai cô."Đây là lần đầu tiên em 🦵ê●п đ●ỉ●ⓝ●h."
Tiêu Kiều đã dần tìm lại được thần trí của mình, cả người vô lực ngã lên người anh.
Co ngồi giữa hai chân anh, gần như trần tr/uồng, 〽️ô·ⓝ·🌀 cảm nhận được vật cứng đằng sau một cách rõ ràng.
"Như vậy mà anh không khó chịu à?"
"Không quan trọng, bạn gái sung 💲ư●ớ●п●ⓖ mới là quan trọng nhất." Nói xong câu đó, một nụ ♓●ô●ⓝ lại rơi xuống đầu vai cô.
"Vậy nên, bạn gái à, em có thấy s-ướ-п-𝖌 không?"
"𝒮*ướп*🌀, nhưng mà bạn trai ơi, anh không muốn 𝖘ư.ớⓝ.𝖌 à?" "Lần đầu tiên tới nhà bạn gái, không nên cởi mở quá."
Cô khẽ liếc anh một cái, "Bạn gái bảo anh tới nhà chơi mà không làm gì thì mới là vô lý ấy."
Nghe thấy lời này, Giang Lãm còn có gì mà không hiểu nữa, lập tức ↪️ở*❗ á*𝐨 ném sang một bên, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó hai tay nắm lấy vú cô.
"Vậy bạn gái à, anh làm cái gì đó nhé." Xoay mặt cô lại rồi lần nữa ♓ô●𝖓 sâu.
Một tay ôm lấy bộ 𝐧*ɢự*🌜 tròn trịa, theo động tác của anh, bộ 𝐧ɢự●ⓒ bị biến hóa thành đủ loại hình dáng.
Mà bàn tay nhỏ của cô cũng không chịu thua, thò ra sau tìm kiếm, sờ lên quần đùi của anh, cũng may là dây thun, không cần dùng sức đã dò xét được vào trong, kéo quần anh xuống dưới.
Ngón tay s●ờ 𝐬●o●ạ𝐧●🌀 khắp nơi, cách nơi cực nóng ngày một gần, nhẹ nhàng sờ một cái, nhiệt độ khác xa tay của mình.
"Ngoan, chơi nhẹ nhàng thôi."
Tay của Giang Lãm cũng chạm vào dưới thân cô, đi ngang qua cửa huy*t lầy lội, trực tiếp ấn vào hạt ngọc trai ư●ớ●т á●† kiều diễm.
"A... chỗ đó..."
Bị sự tấn công bất thình lình dọa sợ, ngón tay cô 𝖘_ℹ️ế_𝐭 𝖈𝖍ặ_𝐭."Shhh... bạn gái nhẹ chút thôi."
Một tay nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô "tuốt súng", giúp bản thân sung 𝐬●ướ●ⓝ●𝐠. Một cái tay khác cũng không rảnh rỗi, tăng tốc ở dưới thân cô.
"Bạn... a... bạn trai ơi, anh mau... vào đi."
Đương nhiên Giang Lãm nghe lời cô nhất, nâng người cô lên, đỡ dương v*t của mình, nhắm ngay hoa huy*t đang ồ ạt 𝖈-ⓗ-ả-🍸 𝐧-ướ-🌜, đ_ú_𝐭 một cái vào nơi sâu nhất.
"A..."
"Shh..."
Lần đầu tiên hai người kết hợp chặt chẽ, thần hồn điên đảo.
Cô dựa vào người anh, hai chân dang rộng, bởi vì cú tiến quân thần tốc mà không ngừng rê_𝓃 ⓡ_ỉ, nắm lấy tay anh sờ lên пg.ự.ⓒ mình.
Tầng lớp thịt non bao vây lấy thứ cực lớn của anh, lúc bắt đầu vận động, dù có cắn chặt đến đâu thì dịch bôi trơn cũng khiến cho không còn trở ngại nữa.
"Bạch bạch" tiếng cơ thể và chạm và tiếng nước, tiếng 𝖗ê·ⓝ 𝖗·ỉ không ngừng vang lên, vang vọng khắp phòng khách.
Bất giác, dưới thân Giang Lãm ngày càng tăng tốc, tay sờ vú cũng dùng sức hơn, một bàn tay khác đi tới nơi hai người giao h/ợp, tìm được hạt ngọc trai giấu ở trong đó, đè mạnh nó xuống."A a a... quá... a..."
Không biết là mồ hơi từ trên người ai chảy xuống, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, mỗi tấc da thịt đều rung động theo từng động tác.
"A a... muốn ra..."
"Vậy đừng chịu đựng, chúng ta ra cùng nhau."
Như là chạy nước rút, cơ bắp toàn thân Giang Lãm nổi lên, đẩy thẳng vào nơi sâu nhất.
Cuối cùng, không biết sau bao lâu."A a..."
Cơ thể Tiêu Kiều 𝖑ê·ⓝ đ·ỉ·ⓝ·♓ ngửa ra sau, huy*t nhỏ co rút lại từng đợt, hấp thụ tinh hoa dương v*t đang không ngừng phun trào.
Anh không rút khỏi người cô, cả hai ngã ra sau, nằm trên đất chờ đợi đợt cao trào này rút đi.
Không ai quan tâm tới sự hỗn độn dưới thân, hai người cứ nằm như vậy, vô lực không làm gì cả.
Anh ôm chặt lấy eo cô, mái tóc cô bị mồ hôi thấm ướt xõa trên mặt đất. Giang Lãm dùng mặt cọ ⓛê*n đỉ*n*ⓗ đầu cô.
"Bạn gái à, đây là lần đầu tiên 𝖑ê*n đ*ỉ𝖓*𝐡 của hai chúng ta đó."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |