Vay nóng Tima

Truyện:Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Chương 18

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút
Hiện có 33 chương (chưa hoàn)
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-33 )

Siêu sale Lazada


Tối hôm đó "Hội nghiên cứu và thảo luận" Doãn Đình lên tiếng khá nhiều. Bởi vì buổi chiều cô cùng Tần Vũ Phi tán gẫu qua, đã biết ý tưởng của Tần Vũ Phi. Cô báo cáo với Cố Anh Kiệt: "Vũ Phi nói, còn chưa chia tay với anh."

Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Cừu Chính Khanh nhíu mày, nói chuyện yêu đương mệt như vậy, lại không có tôn nghiêm, nên muốn yêu đương làm gì? Hơn nữa ảnh hưởng đến công việc vô cùng."Cậu biết cô ấy thất tình náo loạn ảnh hưởng đến công việc không?" Phải đưa ra phê bình nghiêm khắc.

Cố Anh Kiệt cùng Doãn Đình trăm miệng một lời: "Còn chưa có thất tình đâu."

Doãn Đình còn làm như có thật nói: "Cái này gọi là khảo nghiệm nhỏ trong tình yêu."

Vẻ mặt Cố Anh Kiệt cảm động: "Tiểu Đình cô thật sự là Thiên Sứ." Thế này mới gọi là an ủi người khác chứ.

Doãn Đình bĩu môi: "Thiên Sứ tìm bạn trai khắp nơi không thấy, Thiên Sứ mất hứng đây."

Cố Anh Kiệt vội vàng nói: "Chờ việc này trôi quá, tôi nhất định giới thiệu bạn trai cho cô, đến khi cô tìm được người vừa lòng, đảm bảo cô lấy chồng."

"Một lời đã định." Doãn Đình vô cùng vui mừng, Cừu Chính Khanh nhíu mày: "Hai người đây là muốn giải quyết vấn đề cảm xúc của cái cô Tần Vũ Phi kia, hay là muốn giải quyết vấn đề kén vợ kén chồng của Doãn Đình?"

"Cả hai đều không chậm trễ thôi." Doãn Đình tiếp tục báo cáo, "Vũ Phi còn nói, Cừu Chính Khanh kia, lúc nên bát quái thì không bát quái, lúc không nên bát quái thì bát quái loạn lên là thế nào?"

Cừu Chính Khanh nhíu lông mày: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

"Cô ấy nói lúc đó muốn anh nói chuyện này với ba của cô ấy, kết quả anh lại giống như kín miệng, hiện tại lại bát quái cho tôi nghe, cô ấy phê bình anh." Doãn Đình báo cáo tình hình thực tế, người kia bát quái bị phê bình, cô bên này nghe bát quái thỏa mãn tò mò lại không ngượng ngùng chút nào.

"Vậy cô nói với cô ấy như thế nào?" Cừu Chính Khanh không biết tại sao lại chột dạ một chút, quả thật anh không phải loại người hay tám chuyện, làm như vậy rất không nên. Anh cố gắng nhớ lại lúc trước nói với Doãn Đình việc này như thế nào. Tần Vũ Phi cũng không cho là Doãn Đình ở giữa thêu dệt chuyện gì. Dù sao, cô từng thích Cố Anh Kiệt.

"Đương nhiên tôi kể lại cho cô ấy chuyện của anh thôi. Anh muốn đi hẹn hò cùng bạn gái, hỏi tôi chuyện nhà hàng, sau đó lại gặp nhau, chúng ta nói chuyện rồi nói chuyện, anh liền trôi chảy nhắc tới chuyện này. Thật là hợp tình hợp lý, thật là tự nhiên mà như vậy. Chẳng qua tôi giúp anh giấu giếm chuyện May theo đuổi anh, cón có chuyện các người ba người một bàn dọa người bạn nhỏ chạy. Không cần cảm ơn, đây là chuyện tôi phải làm."

Cừu Chính Khanh không nói gì, anh không muốn cảm ơn cô có được không? Cái gì ba người một bàn dọa người bạn nhỏ chạy, rõ ràng là chính cô bát quái nên chạy mất cùng người bạn nhỏ. Đợi chút, có chỗ nào đó không đúng? Cừu Chính Khanh nhìn đây một chút kia một chút, Doãn Đình đang nói với Cố Anh Kiệt: "Chúng tôi nói chuyện một chút tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều."

Cừu Chính Khanh biết "chúng tôi" này là chỉ cô cùng Tần Vũ Phi, nhưng anh cảm thấy trên cơ bản những lời này đều áp dụng được trên người mọi phụ nữ.

Cuối cùng anh nghĩ ra chỗ nào không được bình thường. Dường như, hẹn hò riêng tư của anh, mỗi lần đều là ba người một bàn.

Lần đầu tiên là anh, Mao Tuệ Châu cùng Doãn Đình, lần thứ hai là anh, Mao Tuệ Châu cùng Thẩm Giai Kỳ, hiện tại lần thứ ba, anh, Cố Anh Kiệt cùng Doãn Đình.

Mỗi Lần đều có vị Thiên Sứ Doãn này ở đây!

Chuyện này, đúng là rất quái dị.

Bên này Doãn Đình đều nói chuyện suy nghĩ băn khoăn của Tần Vũ Phi. Thật ra là chuyện bạn gái cũ của Cố Anh Kiệt chưa từ bỏ ý định, Cố Anh Kiệt không mạnh mẽ đá người ta ra, mà có lòng tốt muốn giúp cô ấy giải quyết vấn đề. Trước đây Tần Vũ Phi đã chịu tổn thương, đối với vấn đề chung thủy trong tình yêu của đàn ông tương đối mẫn cảm. Cho nên Cố Anh Kiệt cứ việc cam đoan vài lần, nhưng Tần Vũ Phi vẫn cảm thấy không tin tưởng.

Doãn Đình cùng Cố Anh Kiệt thương lượng rất nhiều, hy vọng Cừu Chính Khanh cho ý kiến, vì thế Cừu Chính Khanh nói: "Tin tưởng đã bị tổn thương, muốn một lần nữa được lập lại, phải làm ra thành tích một lần, hơn nữa phải nhường chút lợi ích, phải nguyện ý ký kết hợp đồng ước thúc càng khắc nghiệt."

Doãn Đình cùng Cố Anh Kiệt trừng mắt với anh.

Sắc mặt Cừu Chính Khanh không thay đổi.

Cố Anh Kiệt cùng Doãn Đình không để ý đến anh, tiếp tục thảo luận. Cố Anh Kiệt cảm thấy đều biết đạo lý, nhưng tình huống thật sự thì hoàn toàn không có biện pháp. Không có lợi ích gì có thể nhường lại, đưa cho cô lễ vật cho cô không nhìn vào mắt, xin lỗi cô thì cô không phản ứng, cam đoan với cô thì cô không tin. Còn có thể như thế nào?

"Dù sao, tình huống xấu nhất, tôi coi như là theo đuổi cô ấy lại lần nữa cũng tốt. Trước không buông tay, có kiên nhẫn, có thể theo đuổi được."

"Thật tốt quá, Cố thiếu anh đừng nhụt chí, nhất định có thể thành công." Doãn Đình động viên anh ta.

Cố Anh Kiệt cảm kích trong lòng, trong khoảng thời gian này có nói với vài người, nhưng Doãn Đình tri kỷ đáng yêu nhất. Thật là Thiên Sứ."Tiểu Đình, tôi nhất định giới thiệu bạn trai cho cô." Anh thành tâm thành ý nói.

"Tốt, Cố thiếu, vậy cầu xin anh." Doãn Đình cũng thành tâm thành ý nói.

Cừu Chính Khanh nhìn hai người này thật sự là, không biết nên khích lệ thì tốt hay châm chọc thì tốt. Cô gái Doãn Đình có thể bồi dưỡng đối tượng theo đuổi không có kết quả trở thành chiến hữu tình cảm sâu sắc, đó cũng là một loại bản lĩnh. Như thế nào với ai cũng hòa đồng quen thuộc như vậy đây?

"Cô nghĩ đến thật đẹp." Cừu Chính Khanh nhịn không được muốn phát biểu một chút ý kiến."Có thể theo đuổi thành công không phải dựa vào kiên nhẫn cùng nghị lực, hoặc là trên người cậu có lợi ích đối phương muốn, hoặc là đối phương yêu cậu. Ích lợi thôi, đại tiểu thư không thiếu, còn yêu hay không yêu cậu bây giờ còn khó mà nói. Nếu không lâu như vậy sao để ý cũng không để ý cậu một chút."

Doãn Đình cùng Cố Anh Kiệt lại không nhịn được trừng anh một cái.

Người này đến để giúp đỡ hay đến phá.

"Cừu tổng đại nhân." Doãn Đình vô cùng chân thành."Xem giá trị tình yêu của anh, tuyệt đối có vấn đề lớn."

"Cám ơn lời bình của cô." Cừu Chính Khanh cảm thấy đây là điều không giống nhau tại thế giới của cô và anh. Tình yêu tồn tại trong thế giới lãng mạn, đó là thế giới của Thiên sứ Tiểu Đình, mà anh sống ở thế giới thật, anh cần công việc và cuộc sống. Mà hôn nhân, là một bộ phận của cuộc sống. Thuộc loại hạng mục phải đợi hoàn thành.

Bữa cơm này trong lúc Doãn Đình cùng Cố Anh Kiệt nhiệt liệt thảo luận cuối cùng đã xong. Cừu Chính Khanh thật tự nhiên đưa Doãn Đình về nhà.

Lúc xe chạy đến nửa đường, anh mới nhớ ra Cố Anh Kiệt chưa nói muốn đưa Doãn Đình về, mà Doãn Đình cũng không có hỏi anh ta có thể tiện đường đưa cô về hay không. Dù sao chính là tan họp, bọn họ cùng Cố Anh Kiệt nói "Bye bye", sau đó anh liền dẫn Doãn Đình đi ra xe. Thế mà một chút cũng không cảm thấy không thích hợp.

Xem ra cô nàng Doãn Đình này thật sự có bản lãnh biến bất cứ ai thành người quen. Cừu Chính Khanh nhớ tới lúc ở trên mạng đồng có đồng nghiệp gửi cho Doãn Đình ảnh chụp nhắm một mắt.

"Anh cười cái gì?" Doãn Đình hỏi anh.

Cừu Chính Khanh mới nhận ra hóa ra mình đang cười. Anh hỏi lại cô: "Cái một mắt hai mắt kia đáp án của cô là gì?"

Doãn Đình mím môi nở nụ cười, có chút ra vẻ bộ dáng đắc ý, còn chưa mở miệng, chuông điện thoại của Cừu Chính Khanh vang lên, anh nhìn thoáng qua, là Mao Tuệ Châu.

Doãn Đình nhắc nhở anh: "Dừng một bên rồi nghe."

Cừu Chính Khanh ban đầu nghĩ lái xe trước rồi sau đó gọi lại, nhưng Doãn Đình đã nói vậy, anh cũng thuận tay lái xe vào ven đường, dừng lại, chuẩn bị nghe điện thoại.

Mao Tuệ Châu nói cô vừa mới tăng ca xong, hỏi Cừu Chính Khanh đang ở đâu, có thể cùng nhau uống một chén hay không. Giọng nói của cô thật mệt mỏi, Cừu Chính Khanh cảm thấy cô cần không phải là uống một chén, mà là có người uống cùng. Xem ra chuyện công việc có vẻ thật sự là không xong. Vì thế anh đồng ý. Hỏi địa điểm, anh bảo Mao Tuệ Châu đến trước, anh đến chậm một chút.

Cừu Chính Khanh cúp điện thoại, Doãn Đình vội hỏi: "Là Zoe hẹn anh sao? Vậy anh nhanh đi thôi. Tôi xuống tại đây là được, tôi có thể gọi taxi."

"Không cần, tôi đưa cô về trước, cũng không còn xa. Cô ấy đã ở nhà hàng, tan tầm còn chưa ăn cơm, cô ấy ăn cơm trước, một lát tôi đi qua cùng cô ấy tâm sự một chút là tốt rồi. Đại khái là cô ấy có việc phiền lòng, chuyện công việc."

Cừu Chính Khanh nói xong, khởi động xe tiếp tục đi.

Doãn Đình thở dài: "Cô ấy thật đúng là vất vả."

Ưu Chính Khanh gật gật đầu. Loại vất vả này của bọn họ, đại tiểu thư như Tần Vũ Phi và Doãn Đình tuy có thể hiểu được cũng không thể trải qua.

"Trước kia mẹ tôi cũng là nữ cường nhân." Doãn Đình nói.

Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn, anh nghĩ mẹ của Doãn Đình sẽ giống cô, là một bà chủ vui vẻ đơn thuần. Bởi vì anh thật sự không có cách nào tưởng tượng bộ dáng Doãn Đình là nữ cường nhân.

"Mẹ tôi theo cha tôi cùng nhau xây dựng sự nghiệp, giúp ông buôn bán được rất nhiều tiền. Ba tôi từng nói, không có mẹ tôi, vốn không có ông. Ông nói toàn bộ của ông đều là mẹ tôi cho. Bao gồm tôi cùng anh tôi, bao gồm tiền của ông, còn có nhà của ông. Tất cả đều là mẹ tôi cho.

Cừu Chính Khanh nín thở tĩnh khí, Doãn Đình vừa nói đến mẹ không khí xung quanh có chút mềm mại lại yếu ớt, khiến cho anh rất cẩn thận.

"Sau đó mẹ tôi sinh bệnh, ba tôi rất tự trách, cảm thấy nếu không phải quá cực khổ, cũng sẽ không bị bệnh. Ông hiện tại trông coi giúp nhà máy, cũng là vì mẹ tôi. Lúc trước hai người bọn họ cùng nhau khởi đầu nhà máy, lập nghiệp từ đây. Ông nói cuối cùng dù không làm việc kiếm tiền nữa cũng muốn giữ lại nhà máy này. Chờ ông già bất động, sẽ chuyển nhà máy cho Ngô thúc, chính là con của cấp dưới theo cha tôi rất nhiều năm.

"Không cho cô sao?" Cừu Chính Khanh lại ngoài ý muốn.

"Tôi cũng sẽ không kinh doanh, anh của tôi cũng không cần. Ba tôi tùy chúng tôi, ông nói chuyện không có hứng thú làm sẽ không phải làm."

Đúng là nuông chiều trẻ nhỏ.

"Ông cũng không có yêu cầu gì với tôi, nói là không cần quá cực khổ. Mẹ tôi mệt mỏi sinh bệnh, đi quá sớm, ông nói là không đáng, sớm biết rằng sẽ như vậy, ông thà rằng không cần kiếm nhiều tiền như vậy. Còn nói thà rằng không cần sinh tôi, có anh tôi là đủ."

Lời này như thế nào nghe được thấy không thoải mái, Cừu Chính Khanh nhíu mày.

Nhưng Doãn Đình cũng không ngại, cô nói: "Bởi vì sinh ra tôi xong thân thể mẹ tôi còn kém. Lúc mang thai tôi là thời điểm bọn họ bận rộn nhất. Căn bản ba tôi không có thời gian cùng tinh lực chiếu cố mẹ tôi, mẹ tôi chính mình làm cũng thật liều mạng. Sau đó sinh tôi xong, thân thể mẹ tôi không tốt, mới trước đây thân thể tôi cũng thật không tốt, sau đó là tuần hoàn ác tính, vừa muốn chăm sóc tôi, vừa muốn chăm sóc chính mình, lại công việc. Vì thế thân thể trở nên càng kém, sự tình càng nhiều, càng bận."

Doãn Đình ngừng một chút, mắt nhìn Cừu Chính Khanh, tiếp tục nói: "Ba tôi nói đây đều là kết quả của lòng tham. Ông nói thật ra tiền đủ dùng, ông nói thật ra một đứa con cũng không sao, nhưng chính là muốn càng nhiều. Sự nghiệp càng muốn thành công, con cái muốn càng nhiều. Cảm thấy cái gì càng nhiều chính là càng tốt. Sau đó mẹ tôi đi xong, càng nhiều này tất cả đều không còn."

Cừu Chính Khanh không biết nói gì cho phải.

Doãn Đình còn nói: "Cho nên, sự nghiệp là sự nghiệp, cố gắng vẫn phải cố gắng, nhưng vẫn phải bận tâm thân thể khỏe mạnh. Không khỏe mạnh, cái gì cũng không có. Thật ra tôi có thể hiểu được chuyện bận tâm sự nghiệp của bọn anh, cái này giống như ham mê, có người chơi mạt chược rất vui vẻ, có người đi du lịch rất vui vẻ, có người ca hát rất vui vẻ, bọn anh cảm thấy công việc rất vui vẻ. Thật ra điều này cũng không có gì là không tốt, chính mình cảm thấy thoải mái là được. Nhưng thành công không có cuối cùng, cùng giống như vui vẻ. Cảm thấy vui vẻ thì tốt rồi, nhưng anh không thể buộc chính mình nói rằng ta muốn vui vẻ hơn, cái gì là vui vẻ hơn, annh không tìm thấy. Anh tìm rồi tìm, đi rất xa, lại phát hiện mình mệt mỏi ngã xuống, khi đó cuối cùng anh không đứng dậy được, không phải vui vẻ gì cũng không còn sao? Cho nên khỏe mạnh thật sự rất quan trọng, đừng gây áp lực quá lớn với chính mình. Anh cùng tiểu thư Zoe đều giống nhau!"

Cừu Chính Khanh khách sáo gật đầu, tỏ vẻ nghe được. Nhưng mà Doãn Đình mở to mắt nhìn anh, Cừu Chính Khanh không tự chủ được đồng ý: "Được."

Doãn Đình nở nụ cười: "Thật ra tôi biết bọn anh sẽ không để ở trong lòng, giống như anh tôi nói, con người rất ghét bị giảng đạo lý, nhưng mà tôi vẫn phải nói ra, như vậy có vẻ vui vẻ. Anh cũng đừng để ý."

"Tôi không ngại, cảm ơn em." Cừu Chính Khanh lại có một loại cảm giác rất kỳ quái. Có một chút khẩn trương, lại không biết nói cái gì thì tốt.

Doãn Đình cũng không nói nữa, cô đang nghịch di động, miệng nhẹ nhàng ngâm nga. Cừu Chính Khanh nghe được cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, giọng cô mềm mại nhẹ nhàng, anh thật sự tập trung tinh thần lái xe.

Không lâu sau đến nhà Doãn Đình. Cô cười nói với anh "Bye bye", sau đó xuống xe. Sau khi cô đi, không khí xung quanh thoải mái lên một chút, Cừu Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi vài giây, trì hoãn chút, vừa định lái xe chuần bị đi gặp Mao Tuệ Châu, đột nhiên bên phía cửa sổ tay lái lao vào một bóng người.

Cừu Chính Khanh bị dọa nhày dựng lên, vội vàng phanh xe lại. Tập trung nhìn vào, hóa ra là Doãn Đình.

Nhất thời trong lòng Cừu Chính Khanh nổi giận, anh quay cửa kính xe xuống, nghiêm khắc trừng mắt với cô: "Lần sau, về sau, vĩnh viễn đều không được làm như vậy."

Doãn Đinh bị dọa một chút, trợn to mắt không hiểu, vẻ mặt vô tội. Cô còn chưa tới gần mở miệng nói chuyện, Cừu Chính Khanh lại nói: "Em có biết đột nhiên nhào vào cửa kính xe như vậy nguy hiểm thế nào? Tôi đột nhiên mở máy lái xe nhanh một chút, làm em ngã sấp xuống, hoặc là đụng vào em, bị thương làm sao bây giờ?"

"Đúng, thật xin lỗi." Doãn Đình tự biết đuối lý, nhanh chóng nhận sai. Cô rụt cổ, giọng nói nho nhỏ.

Cừu Chính Khanh trừng mắt nhìn cô nửa ngày, "Tốt lắm, hiện tại em nói, chuyện gì khiến cho em mạo hiểm tính mạng chạy lại đây?"

"Tôi bất ngờ nhớ ra, sợ anh đi rồi không kịp, tôi cũng không phai cố ý."

"Được, sau đó thì sao?" Cừu Chính Khanh mặt hầm hầm, không nghiêm túc một chút thì cô gái Thiên sứ này không biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Cô gái Thiên sứ lấy trong túi ra hai cây kẹo que.

"......" Cừu Chính Khanh thiếu chút thì hầm không được.

"Tôi nghĩ là, tiểu thư Zoe công việc quá cực khổ, khẳng định áp lực của cô ấy rất lớn, anh cho cô ấy ăn viên đường đi. Sau đó anh có thể cùng ăn với cô ấy. Hai người cùng nhau ăn sẽ càng vui vẻ. Dỗ con gái bằng cái này tuyệt đối có hiệu quả!"

Cừu Chính Khanh muốn tái mặt rồi. Đây là muốn dỗ cô gái nhỏ mấy tuổi? Hơn nữa anh cũng không có muốn đi dỗ Mao Tuệ Châu, mà là hai người thành thục lý trí có công việc tiến hành nghiêm túc thảo luận vấn đề thôi.

Cầm viên đường? Tiểu thư Doãn Đình cô đùa tôi sao?

"Còn nữa, hai người không cần ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, cái đó không có tác dụng, còn không khỏe mạnh. Cũng còn lái xe đi? Anh cùng cô ấy tốt nhất đi dạo nói chuyện, một bên đi dạo một bên nói chuyện, càng có thể giảm bớt áp lực, không khí rất tốt. Anh xem, hôm nay sao rất sáng đấy, đi bộ nói chuyện rất tốt." Doãn Đình nói một hơi xong, nhét đường vào tay anh."Tôi đi đây, lần này tuyệt đối không quay đầu lại, anh yên tâm đi. Trên đường lái xe cẩn thận một chút, bye bye."

Doãn Đình đi thật rồi. Cừu chính Khanh sững sờ một chút, sao rất sáng? Đi dạo rất tốt? Mà anh cầm đường không tốt lắm. Anh không nói cho cô sao? Mao Tuệ Châu còn không phải bạn gái anh. Anh thật sự không phải đi qua dỗ cô ấy! Hơn nữa tất cả mọi người là người trưởng thành, trưởng thành rất nhiều năm! Tặng viên đường đi qua chẳng lẽ không kỳ quái?!

Nhét viên đường...... Cừu Chính Khanh quả thật không dám tưởng tượng hình ảnh kia.

Lúc này Doãn Đình bỗng nhiên chạy đi, giọng vui sướng vang lên: "Thật to......"

Thật to? Hoặc là ba?

Khoảng cách xa một chút, Cừu Chính Khanh nghe không rõ, anh ở phía sau kính, cũng nhìn không thấy người. Anh nhìn nhìn đường trong tay, cảm thấy Doãn Đình thật đúng là......

Không cách nào hình dung!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33 )