← Ch.15 | Ch.17 → |
Khi Tô Yên đến nhà cũ Giang gia, mẹ Giang một điểm cũng không thấy kinh ngạc, trước đó bà đã nhận điện thoại của con trai nhà mình, đại khái ý nói là đêm nay Tô Yên sẽ cùng hắn tham dự tiệc sinh nhật ông Trần, có chút chuyện cần bà chỉ dạy Tô Yên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy lấy thân phận Giang phu nhân tham dự trường hợp trọng đại.
Mẹ Giang có chút không lưu tâm, tuy Tô gia không phải hào môn thế gia gì, nhưng đứa nhỏ hai gia đình khá giả dốc hết toàn lực bồi dưỡng ra có bản lĩnh gì, bà vẫn biết, cho dù tính tình Tô Yên có chút lạnh, nhưng trong trường hợp như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, bất quá bây giờ mới có cơ hội để bà làm mẹ chồng, bà vẫn rất cao hứng.
Ông Giang cùng bà Giang ở trong vườn rau bận việc, thường ngày hai người già không có chuyện gì, liền theo người giúp việc ở trong sâu sau lăn qua lăn lại làm ra một vườn rau, người càng đến lúc tuổi già liền càng là hướng tới cuộc sống điền viên bình thường nhất.
Tô Yên được mẹ Giang dẫn đến phòng ngủ, mẹ Giang liếc qua quà cùng giày cao gót còn có trang sức Tô Yên mang tới, gật đầu nói: "Đây là con chọn sao? Còn không tệ."
Còn không đợi Tô Yên có chỗ trả lời, mẹ Giang liền mở cửa phòng quần áo ra, từ trên ngăn tủ một bên cầm lấy remote control tùy ý ấn một chút, tủ giày bắt đầu xoay tròn, bà tiến lên đem một đôi giày cao gót màu đen bắt lấy, đi đến trước mặt Tô Yên, cười nói: "Bất quá, mẹ cảm thấy lễ phục màu đỏ của con kết hợp với đôi giày này càng thích hợp hơn, con thử xem."
Tô Yên giật mình một chút.
Mẹ Giang lại hiểu lầm ý cô, không chút hoang mang giải thích nói: "Đôi giày này mẹ chưa mang qua."
"Không không không, con chỉ..." Tô Yên ngưng một chút, thấp giọng nói: "Chỉ là có chút được cưng mà sợ."
Tính tình mẹ Giang cũng không tính là nhiệt tình, đối với cô con dâu này, bà rất ít nói tới, cũng rất ít thân cận, bây giờ thình lình nghe cô nói lời như vậy, trong nhất thời cũng không có phản ứng kịp, sau một lúc lâu, ánh mắt mẹ Giang lóe lóe, "Tiểu Yên, mẹ đối với con cũng không có ý kiến gì."
Một câu nói đơn giản như vậy đã làm Tô Yên liên tưởng rất nhiều, bất quá trước có kinh nghiệm chung sống cùng thái hậu ở trong cung, cô không trầm mặc quá lâu, liền ngại ngùng cười nói: "Mẹ, con biết, con rất thích đôi giày này."
Sau khi nói xong Tô Yên liền nâng lễ phục và giày vào trong phòng thay quần áo, lưu lại mẹ Giang một người đứng ở một bên suy nghĩ sâu xa.
Nếu như nói ba Giang đối với gia thế Tô Yên nhìn qua có chút không hài lòng, như vậy đến mẹ Giang bên này, bà đối với Tô Yên đó thật là một điểm ý kiến cũng không có, chỉ là làm mẹ người ta, lúc nào cũng có lòng riêng, hi vọng con trai có thể tìm người nó thật lòng thích, mà không phải bị người già trong nhà bức bách kết hôn như vậy.
Nhưng thân cùng là phụ nữ, mẹ Giang lại phi thường tinh tường biết rõ, Tô Yên cái gì cũng tốt, chỉ riêng một điểm không tốt, đó chính là không thích con trai nhà mình.
Khi Tô Yên đi ra ngoài, dù là gặp nhiều mỹ nhân mẹ Giang cũng thất thần.
Thiết kế lễ phục màu đỏ có chút cùng loại với sườn xám, phác họa thân hình ra ngoài rất rõ, làn da Tô Yên rất trắng, được màu đỏ phụ trợ, càng là màu da thắng tuyết, tóc đen nhánh nhu thuận búi tùy ý, còn có mấy lọn tóc vươn ở trước ngực, cô mang giày cao gót màu đen, hai chân thẳng thon thả trắng noãn, đường cong rất đẹp.
Mẹ Giang đột nhiên liền nghĩ đến lời chồng nói, nếu như là đứa nhỏ của con trai cùng Tô Yên, khẳng định vẻ ngoài sẽ tinh xảo đến cực điểm, nhất thời gian trong lòng mẹ Giang cũng dâng lên một loại kiêu ngạo nói không nên lời, còn cảm thấy gen tương lai Giang gia, cũng là dựa vào bà cùng Tô Yên thay đổi đây.
Tô Yên đến thời đại này cũng đã một đoạn thời gian, cách ăn mặc nơi này cô cũng chậm rãi thích ứng, tuy rằng cảm thấy cái váy xẻ tà này lộ ra bắp đùi có chút không thích ứng được, nhưng nhìn chính mình trong kính toàn thân trước mắt, Tô Yên cũng rất vừa lòng, cô cũng biết, nguyên thân trước giờ cũng không có theo Giang Cảnh Xuyên tham dự qua trường hợp gì, đêm nay sẽ là lần đầu tiên, ý nghĩa cũng sẽ bất đồng.
Mẹ Giang đã đẩy lời mời hôm nay, nhìn thoáng qua thời gian nói với Tô Yên: "Ăn cơm xong sau đó mẹ mang con đi làm đẹp, lại để nhà thiết kế giúp con thiết kế kiểu tóc, như thế nào?"
"Dạ."
Giang Cảnh Xuyên cũng rất để ý tiệc sinh nhật đêm nay, trong lòng hắn đã sớm nghẹn một cổ bực bội, đừng cho rằng hắn không biết, có vài người bí mật còn thích nói hắn cùng Tô Yên không hợp, này thì thôi, còn nói cái gì bộ dạng Tô Yên xấu, hắn không dám mang theo, loại lời nói này tới cùng là đang đánh vào mặt ai đây?
Hôm nay hiệu suất công việc của hắn không phải cao bình thường, chuẩn bị hôm nay sớm tan tầm đi đón Tô Yên, khi đang bận rộn, thư ký đột nhiên gõ cửa vào, "Giang tổng, Vương tiểu thư tới, nói tìm ngài có chuyện quan trọng muốn nói."
Giang Cảnh Xuyên do dự một chút, gật đầu, không đầy một lát, một người phụ nữ cao gầy chầm chậm đi vào.
Vương Tư Kỳ nhìn bộ dạng Giang Cảnh Xuyên chăm chỉ làm việc, trong mắt sớm đã không nhìn vào thứ khác, cô cùng Giang Cảnh Xuyên là bạn học, rất lâu rất lâu trước kia đã thích hắn, vốn cho là bọn họ nhất định sẽ ở cùng một chỗ, dù sao luận gia thế luận bối cảnh, cô cùng hắn là thích hợp nhất, nhưng mà không nghĩ đến, Giang Cảnh Xuyên sẽ cùng phụ nữ khác kết hôn.
Cô tự hỏi tuy rằng mình thua kém mỹ mạo của Tô Yên, nhưng cũng sẽ không thua tới mức nào, cô cùng hắn có trải nghiệm giống nhau, rõ ràng là xứng đôi nhất, lại bị một người phụ nữ trừ tướng mạo thắng cô, mọi thứ khác đều không bằng cô, nhanh chân đến trước, nói trong lòng cô làm sao có thể không tức giận.
Giang Cảnh Xuyên buông bút trong tay, đậy nắp bút, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Tư Kỳ, cười nhạt nói: "Hôm nay sao cô tới đây? Có chuyện?"
Đối với bạn tốt cùng trường, Giang Cảnh Xuyên vẫn là rất vui vẻ cho thêm mấy phần mặt mũi.
Vương Tư Kỳ xoay người đi hướng ghế sofa, một cách tự nhiên ngồi xuống, nhìn phía Giang Cảnh Xuyên, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Tiệc sinh nhật ông Trần đêm nay anh đi không?"
"Đi."
"Em cũng đi, cùng nhau đi không?" Vương Tư Kỳ ngoài mặt nhẹ nhõm, kỳ thật trong lòng đang đánh trống.
Nếu như là thường ngày, cô hoàn toàn không lo lắng thái độ Giang Cảnh Xuyên, chính là đêm nay có chút không giống...
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy lắc đầu, cười nhẹ nói: "Tôi phải đi đón phu nhân tôi, đêm nay cô ấy sẽ đi cùng tôi."
"Xem ra đồn đãi là thật?" Trái tim Vương Tư Kỳ dần dần trầm xuống, bộ dạng lại ra vẻ rất có hứng thú truy vấn nói: "Băng mỹ nhân nhà anh rốt cuộc muốn đi ra ngoài?"
Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, tuy nói lời của Vương Tư Kỳ nghe ra là nói giỡn, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn không thích người khác so sánh vợ hắn như vậy, lúc này liền sửa đúng nói: "Tư Kỳ, đừng có so sánh như vậy, cô ấy là vợ tôi, là Giang phu nhân."
Cho dù Tô Yên ra sao, cũng không thể để người khác đánh giá như thế.
Cô ấy là vợ hắn, là Giang phu nhân.
Tay trắng nõn của Vương Tư Kỳ chậm rãi nắm chặt, tươi cười trên mặt mảy may chưa giảm, "Biết rồi, đã nói như vậy, em tiếp tục đi tìm bạn trai cho em."
"Tôi sẽ không tiễn cô." Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, "Tôi phải đi đón cô ấy."
Trong lòng Vương Tư Kỳ hận cực, bộ dạng vẫn còn muốn ra vẻ vui vẻ, xoay người đi ra phòng làm việc, lên thang máy xuống chỗ để xe, sau khi lên xe nằm bò ở trên tay lái, không đầy một lát hốc mắt liền hồng, nhưng đồng thời, bởi vì tay nắm quá chặt, lòng bàn tay cũng thiếu chút bị móng tay cào nát.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!
Khi Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên đã trang điểm hoàn hảo, đôi mắt trợn tròn, hắn đến nay đối với tình cảm vẫn không có hứng thú như cũ, bất quá Tô Yên không giống, nếu như cô chưa từng thực sự trở thành người của hắn, như vậy dù cho Tô Yên đẹp, Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ là nhìn nhiều một chút mà thôi, bây giờ không giống, nhìn Tô Yên đẹp không gì sánh được, giờ phút này Giang Cảnh Xuyên tự nhiên nảy sinh một loại ý nghĩ, hắn muốn hôn cô.
Ừ, cô là của hắn.
Đã là của hắn.
Không phải người khác, chỉ là của hắn.
Cảm giác này rất là kỳ quái, nhưng là đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, lại bất quá là bình thường, hắn không muốn trên những chuyện ngoài công việc tốn nhiều tâm tư, nhưng so với ai ý thức lãnh địa cũng mạnh hơn, đây là phụ nữ của hắn, là hắn muốn bảo hộ muốn chiếu cố.
Hắn muốn nhìn bao lâu liền nhìn bấy lâu.
Mẹ Giang phi thường có ánh mắt đi trước một bước, giờ phút này trong căn phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên nhìn cửa đã đóng, thầm nghĩ người khác sẽ không có không ánh mắt xông tới, nghĩ đến đây liền bước nhỏ đi đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, vươn tay lôi kéo ống tay áo hắn, một đôi mắt to mong đợi nhìn hắn, hỏi: "Hôm nay em đẹp không?"
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên lóe qua một tia lúng túng, không lên tiếng.
Tô Yên ở trong lòng ha ha hai tiếng, còn cho rằng ta trị không được ngươi sao?
Cô cắn cắn môi dưới, tiếp tục làm nũng hỏi: "Có đẹp hay không?"
Giang Cảnh Xuyên run cầm cập, vẫn là gánh không được, "... Đẹp."
Quả thật đẹp.
Đẹp đến vào lòng người đi.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |