← Ch.13 | Ch.15 → |
Giang Cảnh Xuyên không phải người mê uống rượu, bình thường xã giao cũng không có bao nhiêu người dám trắng trợn táo bạo chuốc hắn, bất đắc dĩ hôm nay là Tùy Thịnh lại hết lần này đến lần khác mời mọc, hắn đẩy không thoát khỏi, vốn là muốn tối đa chỉ uống một chén qua quýt cho xong chuyện, nào biết ở đây ai cũng là người tinh tế, Tùy Thịnh ba câu hai lời trêu chọc, Giang Cảnh Xuyên liền uống nhiều mấy cốc.
Tùy Thịnh có ý đồ gì đâu, hắn thuần túy là hiếu kỳ, không hiểu nổi làm sao Giang Cảnh Xuyên sẽ đột nhiên muốn mang Tô Yên đi tiệc, nhưng miệng Giang Cảnh Xuyên không phải kín bình thường, thế là hắn liền nghĩ đến một chiêu như vậy, nào biết còn không có từ trong miệng Giang Cảnh Xuyên cạy ra chút bí mật gì, Tô Yên đã tới.
Tô Yên được tài xế trợ giúp, đỡ Giang Cảnh Xuyên đến ghế sau, cô cũng cùng vào trong, kỳ thật rượu phẩm Giang Cảnh Xuyên còn rất tốt, chí ít không nháo người.
"Phu nhân, bây giờ là trở về sao?" Tài xế cung kính hỏi một câu.
Tô Yên nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên đã có chút không rõ phương hướng, gật đầu đáp: "Trở về đi, bằng không bọn họ lo lắng."
Tài xế nghe lời này mới bình ổn lái xe lên đường.
Kỳ thật trong lòng Tô Yên không quá nguyện ý tiếp cận Giang Cảnh Xuyên lúc này, bởi vì trên người hắn có mùi rượu, mùi này lại không dễ ngửi, nhưng ai biết Giang Cảnh Xuyên là thật say đến triệt để hay là có ý thức? Tại phương diện chi tiết nhỏ, trước giờ Tô Yên cũng không muốn xem nhẹ, thế là Tô Yên lại đem Giang Cảnh Xuyên đỡ tới, để hắn tựa vào trên bả vai mình.
Dọc theo đường đi, hô hấp ấm áp của Giang Cảnh Xuyên phun bên tai Tô Yên, yếu ớt, tê tê, Tô Yên khẽ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhất thời tâm tình hết sức phức tạp.
Cô nghĩ đến ngôi cửu ngũ đó, đã từng có một lần cũng là như vậy, bất quá ngài cùng Giang Cảnh Xuyên không giống nhau, ngài cũng không có uống say, lúc đó ngài cố ý tựa vào trên vai cô như vậy, Tô Yên muốn đẩy ra, lại không dám, chỉ có thể cùng ngài ngồi ở trên bậc thang nhìn sao trên trời.
Thẳng thắn mà nói, ngay từ đầu cô cũng không phải là một người khả ái, thua kém Thục phi khéo hiểu lòng người, thua kém Trần phi ôn nhu tiểu ý, vài năm đó cô vừa mới vào cung nói cô giống như một con nhím cũng không quá đáng, đối với mỗi người đều mang nồng đậm lòng phòng bị, nhưng sau đó người đó nói, từ vừa mới bắt đầu ngài đã thích cô, có lầm hay không, mình không khả ái như thế, thế nhưng ngài sẽ thích?
Nói không nhớ ngài là giả, một người chiếm nhiều năm ký ức cô như thế, cũng là bởi vì có ngài ở đó, cô mới sống được tiêu sái tùy ý tại trong cung nơi mỗi người đều cảm thấy như giẫm băng mỏng, chính là cô cảm thấy, cho dù khi nào, ngài sẽ bảo hộ cô thật tốt, Tô Yên không muốn nghĩ đến là ai hại cô, càng thêm không muốn suy nghĩ, sau khi cô đi người đó phản ứng như thế nào.
Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ từng đáp lại ngài nửa điểm tình cảm từ trong đáy lòng, nhưng, cô cũng không thật sự ý chí sắt đá, cô không muốn nhìn ngài thống khổ.
Tô Yên thu hồi ánh mắt, đôi mắt có một chút mơ màng, nhưng chậm rãi trở nên kiên định.
Sở dĩ cô cùng người đó đi đến đó, nói đến cùng bất quá là dựa vào địa vị chí cao vô thượng của ngài, nếu như ngài không phải hoàng thượng, chỉ là một người nam nhân bình thường, cô sẽ vẫn ở cùng ngài sao? Sẽ không.
Tình cảm là thứ vô dụng nhất, cho dù cô dựa vào cái thứ này được đến quyền lợi dưới một người trên vạn người, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn cho rằng như vậy.
Đang khi Tô Yên thất thần, Giang Cảnh Xuyên vô ý thức nhích lại gần trong ngực cô, tóc chà vào cần cổ cô, Tô Yên mới phục hồi tinh thần lại, cô vươn tay kéo bàn tay to của Giang Cảnh Xuyên.
Bây giờ cô đã là vợ người này, người này có thể cho cô cuộc sống cô muốn, chuyện đã qua không nên có hoài niệm.
Đến biệt thự, Tô Yên chỉ để cho quản gia cùng tài xế giúp đỡ đem Giang Cảnh Xuyên đỡ đến trong phòng, chờ sau khi người khác rời khỏi phòng, Tô Yên vào phòng tắm, làm ướt khăn lông của Giang Cảnh Xuyên sau đó mới đi ra ngoài lau mặt cho hắn, cô không có ý định giúp hắn cởi quần áo tắm rửa gì, có thể lau mặt cho hắn đã tính là không tệ.
Tô Yên nhìn thoáng qua khăn trải giường, thầm nghĩ, ngày mai nên để dì Vương đổi cái khăn trải giường sạch sẽ, bằng không cô còn cảm thấy cũng dính vào mùi rượu.
Lần này Giang Cảnh Xuyên uống rượu không nhiều như mấy ngày hôm trước, ở giai đoạn ý thức mơ hồ, hắn còn không đến mức mê man, khi khăn lông lạnh lau mặt, hắn giật mình một cái liền chậm rãi mở to mắt ra, trong mắt không có cảnh giác bình thường, ngược lại chỉ là mơ màng, hắn cẩn thận phân biệt người trước mắt, cuối cùng nhếch miệng lên, "Mẹ, công việc quá nhiều, thật mệt mỏi."
Tô Yên ngẩn ra, có chút không dám tin lỗ tai mình, còn cho rằng là nghe nhầm.
Bằng không loại lời nói ủy khuất trong làm nũng này, làm sao một người đàn ông như Giang Cảnh Xuyên lại nói ra?
Giang Cảnh Xuyên dứt khoát kéo tay Tô Yên qua, phủ lên mặt mình, phi thường nhớ nhung cọ xát, "Mẹ, Trương phó còn không phải cái thứ gì, hắn cho rằng con không biết, bọn họ đều cảm thấy con trẻ tuổi, đảm đương không nổi chuyện lớn, mẹ, con thật đang nỗ lực làm việc, về sau bọn họ cũng không dám coi khinh con."
"Mẹ, bà ngoại đi, cũng không có người cho con kẹo ăn, loại kẹo mềm, trên túi đóng gói có búp bê đôi mắt lớn đó, con thật muốn ăn, nhưng bà ngoại đã đi, không có người nhớ con thích ăn cái đó." Giọng nói Giang Cảnh Xuyên đột nhiên đè hết sức thấp, rất thấp.
Tô Yên không biết Giang Cảnh Xuyên đang nói gì, cũng không biết làm thế nào, nhìn bộ dạng Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cô rất không có tư vị, khi gia hỏa này không có uống say, cả ngày một bộ dạng chuyện gì cũng có thể làm tốt, bây giờ tư thái lại như vậy.
Được rồi được rồi, hắn thật đáng thương.
Tô Yên vươn tay xoa xoa đầu hắn, có thể động tác vuốt tóc này rất làm vừa lòng Giang Cảnh Xuyên, hắn lại vô ý thức dùng đầu đụng đụng bàn tay cô, yêu cầu cô đừng có ngừng.
Thật là không có biện pháp nào bắt chẹt người này, Tô Yên chỉ có thể nhịn tính tình tiếp tục vân vê hắn.
Liên tục vân vê đến khi Giang Cảnh Xuyên vừa lòng, hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt này cũng không phải mẹ nhà mình, trong mắt lóe qua một tia nghi ngờ, rốt cuộc nhận ra người này là bà xã nhà mình, hắn lại than thở một hơi nói: "Tô Yên, không phải anh nói em, hôn nhân này cũng không phải anh bức em, mỗi ngày em trừng anh làm gì?"
Nói tới đây còn chưa có xong, hắn lại tiếp tục nói tiếp: "Anh cũng không muốn kết hôn, nhưng anh nói không lại ông nội, bà nội, ba mẹ anh cũng ở một bên làm người câm, nếu em đã kiên cường như vậy, sớm không đáp ứng không phải được sao, được rồi, bây giờ nói cái này có chút chẳng giúp ích được gì, anh cũng không nói, chúng ta cũng kết hôn, nếu em đối với anh rất tốt rất tốt, anh cũng sẽ xem xét đối với em tốt một chút, nhưng em đối với anh một chút cũng không tốt."
Tô Yên hoang mang, mấy ngày hôm trước hắn uống say không phải như vậy a, thế nào bây giờ liên tục nói lảm nhảm a, thế nào lời nói trở nên nhiều như vậy? Thật dong dài a.
"Biết biết, về sau sẽ đối với anh tốt." Tô Yên dỗ dành nói.
Cô đương nhiên sẽ đối với hắn tốt.
Về sau Giang Cảnh Xuyên chính là áo cơm cha mẹ cô đâu.
Cũng không biết Giang Cảnh Xuyên có nghe hiểu được hay không, tóm lại hắn vừa lòng, lại không yên tâm bổ sung một câu, "Em đối với anh rất tốt rất tốt, anh cũng sẽ đối với em tốt."
Tô Yên không có lại tiếp tục phản ứng với Giang Cảnh Xuyên say khướt ra sức nói lảm nhảm, cô đang nghĩ, kẹo mềm, trên gói có búp bê đôi mắt lớn tới cùng là gì. Nếu cô biết, liền có thể thừa cơ ôm bắp đùi một phát.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |