Thả hổ về rừng
← Ch.095 | Ch.097 → |
Edit: ss gau5555
Beata: Bunny
Cốc Nhược Vũ ngã xuống, nhưng không phải bởi vì bị Phượng Trọng Nam đánh trúng, mà vì nàng ôm bụng nên làm cái gì cũng không thuận tiện. Nàng bước những bước nhỏ, trong lòng lo lắng cho an nguy của nhi tử, bước chân quá nhỏ nhưng lại quá nhanh, không cẩn thận một cái, dưới chân liền lảo đảo, vướng chân mình mà té ngã.
Mắt thấy đầu nàng sắp ngã xuống đất nhưng để bảo vệ bào thai trong bụng, nàng cố gắng muốn duy trì cân bằng, kết quả là hai đầu gối của nàng hung hăng quỳ trên mặt đất, thân trên nghiêng về phía trước, một bàn tay bảo vệ bụng, một bàn tay chống trên mặt đất.
Đau! Thật vất vả mới ổn định cơ thể, nàng cảm thấy tay cùng chỗ đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, tiếp theo một trận chưởng phong thổi qua đầu gối, đồng thời nghe thấy tiếng la ẩn chứa sợ hãi của Phượng Hiên. Nàng theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy chưởng phong kia đến từ một lão già mặc hắc y, vẻ mặt của ông ta đầy sát ý lại vươn tay bổ về phía nàng.
Bởi vì Cốc Nhược Vũ vô tình té ngã mà may mắn thoát được một nạn, khiến cho Phượng Trọng Nam thất thủ, ngay sau đó ông ta tung ra chưởng thứ hai. Chỉ là, ông ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì làm sao có thể thực hiện được. Chưởng thứ hai đã chuẩn bị đuổi tới trước người Cốc Nhược Vũ, Phượng Hiên liền lao tới tiếp nhận.
Nội lực giống như dời núi lấp biển kia từ chỗ của Phượng Hiên vọt tới, làm cho gan bàn tay của Phượng Trọng Nam chấn động mà đau. Sau khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Hiên, không khỏi sinh ra ý thoái lui, nghĩ muốn lập tức bỏ đi, nhưng làm sao có thể tuỳ theo ông ta nói đi là đi, chỉ thấy các chiêu thức của Phượng hiên giống như ùn ùn kéo đến úp lên ông ta, làm cho ông ta đành phải chấp nhận đối phó.
Khi một người nham hiểm không hề cười thì đại biểu cho cái gì? Cuồng nộ! Sau sợ hãi thì cả người Phượng Hiên là tức giận rung trời thuận theo mà đến thổi quét. Hắn lúc này không giống với năm biết được tin của muội tử ở trong cung, lúc đó hắn chỉ là cười không nổi! Nhưng giờ phút này hắn so với năm đó khi biết tin muội tử chết đi còn phẫn nộ hơn, thậm chí có người dám can đảm ở trước mặt của hắn muốn giết Nhược Vũ của hắn! Dung nhan tuyệt thế của Phượng Hiên giờ phút này không còn tươi cười, hai tròng mắt tràn đầy nham hiểm cùng tức giận, cả người tản ra sát khí dày đặc. Ông ta, nên, chết!! Trước mắt, trong đầu Phượng Hiên chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là phải giết Phượng Trọng Nam.
Bản thân đã từng là Tông chủ Phượng thị nên võ công của Phượng Trọng Nam không thể khinh thường, nhưng võ công của ông ta cao bao nhiêu, thì võ công của Phượng Hiên so với ông ta còn cao hơn, ông ta ra chiêu nhanh, thì Phượng Hiên so với ông ta còn nhanh hơn, ông ta không để ý đến tình thân phụ tử, ra chiêu tàn nhẫn, mà Phượng Hiên lần đầu tiên muốn đem ý niệm giết ông ta trong đầu chuyển thành hành động, ra chiêu lấy mạng, liều lĩnh thẳng hướng Phượng Trọng Nam.
Hai người đánh là khó phân thắng bại, tuy nói Phượng Hiên hơn một chút, nhưng cũng không làm cho Phượng Trọng Nam bị thương, lại càng không đủ để đẩy ông ta vào chỗ chết, bởi vì võ công của hai người là giống nhau. Sau khi phát hiện ra điểm ấy, chiêu thức trong tay Phượng Hiên chợt biến đổi, cứ như vậy, dưới đèn đuốc sáng trưng trong đình viện, từ lúc xây dựng vương triều cho tới nay, năng lực bí mật của Cung thị cùng Phượng thị không truyền ra ngoài thì lần đầu lấy phương thức đối địch mà đồng thời xuất hiện.
Tuy nói Phượng Trọng Nam chưa bao giờ thấy qua võ công của Tông chủ Cung thị, nhưng các chiêu thức của Phượng Hiên từ phóng khoáng trở nên nhanh và mạnh mẽ, tất cả đều là những chiêu thức ông ta chưa từng gặp qua, ông rất nhanh liền liên tưởng đến Cung thị đứng đầu sáu tộc, trong lòng không khỏi cả kinh, khiến ông phải sử sụng tất cả vốn liếng để ứng đối.
Cung Thiên Li cùng Cung Thi San sắc mặt khó tránh khỏi tái nhợt, đối với cảnh tượng vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, các nàng nghĩ rằng chuyện bên này chúa thượng đã sớm xử lý xong, cho nên hai người mới đi theo phía sau Cốc Nhược Vũ, nhàn nhã tự tại, bận đấu võ mồm, suýt nữa gây đại họa.
Nhìn mọi người khẩn trương hỏi nàng có bị thương hay không, Cốc Nhược Vũ lắc đầu trấn an các nàng, may mắn nàng chỉ bị sước chút da ở tay phải, hai đầu gối có đau một chút mà thôi, thai nhi trong bụng bình yên vô sự.
Sau khi nàng giải thích mãi nàng không sao, thì tâm mọi người mới buông lỏng xuống, nàng không hiểu nhìn về phía hai phụ tử Phượng Hiên đang đánh nhau bên kia đã dần dần phân ra thắng bại, chỉ thấy một chưởng của Phượng Hiên nặng nề mà đánh ở trên ngực lão già hắc y, đối phương "Oa" một tiếng hộc ra ngụm máu lớn, ngã trên mặt đất. Ngay sau đó chỉ thấy vẻ mặt của Phượng Hiên hướng về phía Cốc Nhược Vũ bên này lạnh lùng lạnh tàn khốc vươn tay gắt gao bóp chặt cổ Phượng Trọng Nam.
Cốc Nhược Vũ không hiểu vì sao lão già kia lại định giết mình, cũng ngoài ý muốn nhìn thây vẻ mặt bộ dạng không giống ngày thường của phu quân, trong lòng buồn bực thì chỉ nghe thấy Cung Thiên Li ở bên cạnh nói: "Giết ông ta đi! Giết đẹp lắm!"
"Hừ! Hổ dữ cũng không ăn thịt con mình, ông ta ngay cả cầm thú cũng không bằng, lại có thể hạ thủ đối với con dâu cùng tôn tử của mình! Người như thế đáng chết!" - Cung Thi San tiếp lời nói.
A! Cái gì? Chưa bao giờ gặp qua cha chồng của mình Cốc Nhược Vũ mở lớn mắt không hiểu đất nhìn lại hai người bên cạnh đang che chắn cho mình, kinh ngạc hỏi: "Có ý gì? Các ngươi quen biết người kia?"
"Phu nhân, ông ta là phụ thân của chúa thượng!" - Phượng Thúy nói tiếp.
Phụ thân?! Cốc Nhược Vũ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên kịp phản ứng, nếu Phượng Hiên giết ông ta, thì đây chẳng phải là phạm vào tội giết cha đại nghịch bất đạo sao!? Lúc này hô to lên: "Hiên, không thể, ông ta là phụ thân của chàng a! Hiên!"
Bị bóp ở cổ Phượng Trọng Nam thật sự khó thở, đến mức đỏ bừng cả mặt, muốn giãy dụa phản kháng, nhưng lại bất đắc dĩ bởi vì vừa rồi bị đánh đã bị Phượng Hiên điểm trúng huyệt đạo, chỉ có thể mặc cho người này xâm lược.
Đang cân nhắc xem là bóp chết ông ta hay là chậm rãi hành hạ ông ta cho đến chết thì bên tai của Phượng Hiên truyền đến tiếng la của Cốc Nhược Vũ, gọi thần trí của hắn trở lại. Phượng Hiên duy trì tư thế của mình không hề động, nhìn người trước mắt ban cho mình sinh mệnh này lại keo kiệt cho mình một chút tình thương của cha, hận ý trong lòng không thể diễn tả bằng lời. Nếu có thể lựa chọn, thì mình căn bản không muốn làm con của ông ta, chỉ là Phượng Hiên hắn có thể thao túng rất nhiều việc, nhưng không cách nào quyết định được ai làm cha của mình!
Bên tai lại truyền đến giọng nói khuyên can của Cốc Nhược Vũ, nhớ tới chuyện đã từng đáp ứng lúc mẫu thân qua đời, hai gò má của Phượng Hiên hơi hơi run rẩy một chút, lực tay yếu dần, để sát vào bên tai Phượng Trọng Nam, thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông hẳn là nên cảm tạ mẹ ta, nữ nhân mà ông đã ruồng bỏ kia, nếu không phải ta đã từng thề ở trước giường của mẫu thân bất luận ông có làm gì, cũng tuyệt đối không thể tự tay giết ông, nếu không hôm nay ta nhất định sẽ giết ông!" - Tiếng nói vừa dứt, tay Phượng Hiên nới lỏng rồi rời ra, Phượng Trọng Nam còn chưa kịp hô hấp vài cái, đã thấy Phượng hiên một cước đạp ông ta sang một bên, đồng thời giải khai huyệt đạo cho ông ta, trầm giọng quát: "Cút! Cút ngay ra khỏi phủ đệ của ta!"
Mở miệng hít vào hơi, Phượng Trọng Nam chậm chạp chật vật đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Tất nhiên, thất bại lại bị đả thương ông ta tuyệt đối sẽ không bởi vì Phượng Hiên buông tha mà thấy cảm kích, ngược lại, lần đầu nhìn thấy được vẻ mặt khác của Phượng Hiên ngoại trừ tươi cười làm cho ông ta biết được nhược điểm của Phượng Hiên là ai, trong lòng thề phải trả thù vào nhược điểm kia, nhất định phải làm cho Phượng Hiên thống khổ. Hừ! Chờ xem! Phượng Hiên, kế hoạch lần này của ta thất bại, nhưng không có nghĩa là kế hoạch tiếp theo của ta cũng thất bại, ngươi không có khả năng lúc nào cũng thắng lợi! Nếu ngươi lần này dám cả gan giết Thiếu Vân, ta đây nhất định trong bữa tiệc chúc thọ hoàng thượng bốn tháng sau, sẽ đưa tới một phần đại lễ cho người ngươi yêu nhất! Người thừa kế của Phượng thị nếu không phải xuất phát từ Thiếu Vân, thì cũng phải được do ta thừa nhận, thân phận con dâu phải xứng đôi với Phượng thị ta!
← Ch. 095 | Ch. 097 → |