Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
← Ch.065 | Ch.067 → |
Edit: ss gau5555
Beta: Cục Bột Aly
Vì đã thành thân nên mình thay đổi cách xưng hô nhé cả nhà!!!!
Nàng, nàng, nàng muốn giết cái tên đại lừa gạt kia! Đây là chuyện thứ nhất Cốc Nhược Vũ nghĩ đến sau khi tỉnh dậy.
Tức giận quay đầu, chuẩn bị "mưu sát chồng", Cốc Nhược Vũ sau khi nhìn thấy bên cạnh không có người, nhất thời sửng sốt một chút, chuyện cũ trong lòng lại nổi lên, nghĩ rằng Phượng Hiên lại bỏ đi giống như năm đó, nàng chậm rãi ngồi dậy, tay xiết chặt tấm chăn, mơ hồ để lộ tâm tình bất lực của nàng, biểu tình trên mặt nàng có phần đáng thương khi nhìn phòng không người.
Ngay lúc nàng hoài nghi Phượng Hiên hối hận vì lấy nàng, thì cửa phòng mở ra, một khuôn mặt họa thủy vì thoả mãn mà tươi cười chói lọi bước ra từ phía sau cánh cửa.
Phượng Hiên cẩn thận bưng một bồn nước ấm mang vào, không quên dùng chân đá cửa phòng để nó đóng lại, đem nước đổ vào cái thùng lớn trong phòng, sau đó nhìn về phía Cốc Nhược Vũ trên giường, tươi cười sáng lạn nói: "Nương tử, nàng đã dậy!"
"......" Hắn, không bỏ đi? Cốc Nhược Vũ lúc này mới chú ý thấy trong phòng không biết lúc nào có thêm một cái thùng lớn, nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Nếu đã dậy, đúng lúc, mau tắm rửa." Nói xong liền đi đến bên giường, không đợi Cốc Nhược Vũ kịp phản ứng, Phượng Hiên liền kéo chăn ra, bế nàng lên.
"A ——!" Nàng, nàng còn chưa mặc quần áo! Cốc Nhược Vũ xấu hổ đến che đông che tây, phát hiện Phượng Hiên còn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào động tác của nàng, nhất thời thẹn quá thành giận, giãy giụa kêu lên: "Sắc lang, không cho phép nhìn! Thả ta xuống! Ta còn chưa mặc quần áo! Chàng là đồ vô lại!"
"Nương tử, tắm rửa còn mặc quần áo cái gì, hơn nữa, toàn thân nàng, có chỗ nào mà vi phu chưa từng nhìn qua" Phượng Hiên đặt nàng xuống như nàng mong muốn, nhưng là đem nàng thả vào trong thùng, tranh công nói, "Nước vừa ấm không, đây vi phu tự mình vì nương tử mà chuẩn bị!" Ha ha, khen hắn đi!
"Ra ngoài, đi ra ngoài!" Cốc Nhược Vũ trừng mắt nhìn Phượng Hiên đang dùng tay hắt nước vào người nàng, sau đó còn nghiêm trọng hơn là sờ trộm trên người nàng, sau khi rống lên một câu, nắm lấy bàn tay kia cắn xuống trừng phạt
A! Đau!"Nương tử, vi phu chỉ là muốn giúp nàng tắm rửa mà thôi!" Khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười lấy lòng, ánh mắt tràn ngập hi vọng không ngừng chớp mắt, không tiếng động yêu cầu nàng để cho hắn giúp tắm rửa! Hắn tuyệt đối sẽ "không có" ý niệm khác trong đầu.
"Không cần! Tự ta sẽ tắm rửa, chàng đi ra ngoài!" Lời vừa ra khỏi miệng, Cốc Nhược Vũ dùng sức đẩy hắn.
Nào biết Phượng Hiên còn tiến đến trước mặt nàng, cười hì hì hỏi: "Nương tử, vi phu cam đoan sẽ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ." Nói xong, đôi con ngươi như hạt châu còn không quên nhìn vào xuống nước, ngắm nghía phúc lợi mà hắn danh chính ngôn thuận được hưởng.
"Chàng vô lại! Đi ra ngoài!" Cốc Nhược Vũ vừa nóng nảy lại vừa thẹn thùng vội vàng che mình lại.
Nhìn bộ dạng nàng như sắp khóc, Phượng Hiên đành phải thôi, nhìn dấu răng nhỏ trên cánh tay, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Được rồi, thật là, cũng không phải chưa từng tắm qua, vẫn là lúc nhỏ đáng yêu hơn, ta nói cái gì thì làm cái đó!"
"Cái gì?"
"Không có gì, nương tử, nàng cứ từ từ tắm rửa, có chuyện gì thì kêu vi phu, ta đến phòng bếp làm cơm trưa cho nàng ăn!" Nói xong, hắn vẫn không quên nhìn trộm vài cái, sau đó hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Cốc Nhược Vũ, rồi mới hài lòng chạy lấy người.
Nấu, nấu cơm?! Hắn biết nấu ăn sao? Cốc Nhược Vũ đứng ở nơi đó vô cùng hoài nghi Phượng Hiên sẽ làm ra thứ gì không ăn được, không hề phát hiện bản thân mới vừa bị người nào đó chiếm tiện nghi.
Phượng Hiên vừa ra khỏi cửa, bắt gặp đại thẩm đang ôm nhi tử Tiểu Cốc Lượng từ bên ngoài trở về, lúc ngủ dậy phát hiện không có ai ở trong nhà, ngay cả nhi tử cũng không thấy, hóa ra là bị mang đi ra ngoài.
Đang muốn thân thiết kêu nhi tử thì tiểu oa nhi trong lòng đại thẩm lại ho không ngừng, Phượng Hiên sửng sốt, vội vàng đi về phía đại thẩm, ôm lấy nhi tử.
"Nó làm sao vậy?"
"Có vẻ hôm qua bị phong hàn, ngươi không cần quá lo lắng, ta vừa mang nó đi đại phu, bốc mấy thang thuốc, uống sau khi ăn xong là được rồi!" Đại thẩm đang xách trong tay dược liệu vừa mới mua về.
Sau khi tạ ơn đại thẩm, Phượng Hiên muốn tiếp nhận thuốc trong tay đại thẩm, nhưng đã bị bà cự tuyệt, kiên quyết nói để bà sắc. Phượng Hiên đành phải thôi, hắn nhìn về phía tiểu oa nhi đang ỉu xìu trong lòng, hỏi: "Có phải rất khó chịu không, uống thuốc xong, sẽ khỏi ngay thôi!"
"Cha, mẹ đâu? Chúng ta khi nào thì đi tìm ông ngoại cùng bà ngoại? Khụ khụ!" Tiểu oa nhi ngẩng đầu nhìn Phượng Hiên hỏi.
"Mẹ con vừa mới dậy, đang tắm. Lượng nhi, hai người ngày hôm qua là muốn đi về phía tây tìm ông ngoại bà ngoại của con à?"
"Dạ, mẹ nói lộ phí đã đủ, chúng ta phải đi tìm ông ngoại cùng bà ngoại, cha cũng cùng đi chứ? Khụ khụ!" Tiểu oa nhi trong lòng đầy hi vọng nhìn cha thân yêu, muốn hắn cũng cùng đi.
"Đó là đương nhiên, mẹ và con đi chỗ nào, thì cha đi chỗ đó, cha sẽ không chia lìa cùng với hai mẹ con!" Phượng Hiên cảm giác mình là một thiên tài, may mắn đã sớm cứu hai người đó ra. Còn nữa, mấy năm nay hàng tháng hắn đều phái người đưa ngân lượng cho hai người đó, mọi người trở về bẩm báo đểu nói hai người đó sống rất tốt, rất yên ổn. Hắn nghĩ đến cuộc sống thoải mái an nhan của hai người kia, tiểu ác ma trong lòng liền bắt đầu tính toán, có thể mượn việc này tranh công với nương tử thân ái, giành được hảo cảm của nương tử, sau đó nương tử nhất định sẽ cảm động, hề hề, rồi sẽ cùng hắn ân ân ái ái, khi đó lại biểu lộ rõ thân phận của mình, nhất định có thể rửa sạch hiểu lầm của nương tử thân ái đối với hắn.
Vừa nghe cha không rời xa bọn họ, tiểu oa nhi cảm thấy hơi an tâm, ôm cổ Phượng Hiên không chịu thả, cuối cùng hỏi một câu: "Mẹ vì sao giờ mới dậy? Lúc này đã đến trưa rồi, trước kia mẹ không dạy trễ như vậy. Khụ khụ!"
Câu hỏi này vừa nói xong, Phượng Hiên trong lòng cười trộm, giải thích nói: "Mẹ con đêm qua mệt chết đi được, cho nên thức dậy trễ một chút." Thực tế là hai người lăn qua lăn lại đến sáng sớm mới ngủ, hắn tỉnh dậy lập tức có tinh thần, nhưng Cốc Nhược Vũ lại không có tinh lực tốt như Phượng Hiên, nên ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời chiếu qua đầu. Phượng Hiên đau lòng nhìn nhi tử ho không ngừng, hắn vỗ nhẹ lưng của nó, nói: "Cùng cha đến phòng bếp, cha làm điểm tâm ngon cho mẹ và con ăn."
Tiểu oa nhi gật đầu, tiếp tục khụ.
Một đại nam nhân muốn vào phòng bếp, lại bị đại thẩm đuổi ra ngoài, cho nên Phượng Hiên không thể triển lãm trù nghệ của hắn. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi ra ngoài mua điểm tâm ngon, muốn tẩm bổ cho nương tử ốm yếu, hắn lên tiếng chào hỏi đại thẩm, rồi ôm nhi tử đến cửa phòng Cốc Nhược Vũ nói với nàng một tiếng.
Cốc Nhược Vũ lo lắng hắn ôm nhi tử đi mà không trở về, lại thêm chuyện hắn bị Cung gia đuổi giết, nên không cho phép hắn ôm nhi tử đi ra ngoài, vội vội vàng vàng tắm rửa xong, liền mặc vào quần áo đuổi theo.
Thấy nàng đi ra, Phượng Hiên thay đổi chủ ý, quyết định mang theo hai mẹ con cùng đi. Cốc Nhược Vũ không đồng ý, Phượng Hiên tìm lý do sao có thể ở nhà đại thẩm ăn không trả tiền được, dựa vào tính cách của đại bá đại thẩm, nhất định sẽ không lấy ngân lượng của bọn họ, cho nên vẫn đi ra ngoài mua này nọ mang về.
Không lay chuyển được hắn, nhi tử lại đang ở trong tay hắn, Cốc Nhược Vũ đành phải mang khăn che mặt, đi theo, vì thế, sau khi nói với đại thẩm không cần làm cơm cho bọn họ, Phượng Hiên rất vui vẻ cùng thê nhi (vợ và con) đi dạo phố. Đương nhiên, bởi vì nhi tử bị bệnh, hơn nữa lo lắng trên đường sẽ bị Cung gia phát hiện, Cốc Nhược Vũ đã quên truy vấn Phượng Hiên vì sao lại không giống như lời đại phu nói hắn không làm được! Mà lần an bài này của Phượng Hiên, có một mục đích khác, đó là muốn thông báo cho thuộc hạ, sau đó sẽ vì nương tử báo thù rồi cùng đi đến biên cảnh phía tây, hai việc này phải an bài thật tốt.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |