Cầu hôn
← Ch.037 | Ch.039 → |
Chạng vạng gió lạnh thổi lất phất nghỉ ngơi trên hoa cỏ, xuyên qua lương đình trong viên vui đùa ầm ĩ. Sắc trời đã tối, nhưng trong ngoài lương đình lại đèn đuốc sáng trưng, Phượng tiêu cùng Phượng địch hai người lấy thái độ của hộ vệ dựng ở một chỗ bên trong đình, hai mắt không rời khỏi đám người Phượng Hiên ngồi trên mặt ghế đá kia
Chỉ thấy Phượng Hiên thay triều phục đang mặc lấy cẩm y màu trắng ngà, khóe môi nở nụ cười, con ngươi thâm thúy làm cho người ta đoán không ra hắn đang ngồi nhìn ba người đối diện. Đêm nay thật là khéo léo, muội tử sau khi trở về, đồng thời lại có ba người đến tìm hắn, hừ, thật sự là chậm trễ thời gian liên lạc cảm tình của hắn và muội tử yêu quí.
Phượng hiên chậm rãi phe phẩy cây quạt trong tay, bỗng nhiên hắn hợp cây quạt lại, rũ mắt xuống, che lại tâm tư của mình, đưa tay bưng chén rượu trên bàn đá lên, uống một hớp nhỏ, lại đem nó đặt trên bàn rồi nhìn về phía người đang ngồi đối diện kia, trên khóe miệng giương cao, hai hàng lông mày nhướng lên rồi hạ xuống, trong lời nói hơi châm chọc: "Không biết hôm nay ngọn gió nào lại đem tả thừa tướng đại nhân thổi tới? Vãn bối thật đúng là cảm thấy vinh hạnh gấp bội a!"
Lâm Thành Huân trong lòng có chút không quá tình nguyện định nói tiếp..., nhưng nghĩ đến Tôn tử nhà mình lấy cái chết bức bách, không có biện pháp ông nhìn nhìn hai người bên cạnh, hơi chút gật đầu theo chân bọn họ một cái sau đó, ho khụ, thanh thanh cổ họng, trên mặt xấu hổ cười cười mới nói: "Lão phu là vì Tuyết nham nhà của ta muốn cầu hôn với muội muội Phượng thống lĩnh của Phượng đại nhân ."
Lời này vừa nói ra, hai người kia đang ngồi có chút ngoài ý muốn quay lai nhìn ông ta sau đó, lại nhìn Phượng hiên, muốn biết phản ứng của hắn. Một bên Phượng địch vội vàng đem mặt chuyển tới một bên, miễn cho bị nhận thấy biểu tình không chịu nổi của hắn, về phần Phượng tiêu lại đem lực chủ ý chuyển đến trên người Lâm Thành Huân, muốn nhìn ông ta rốt cuộc có chỗ nào không bình thường, chẳng lẽ ông ta không biết tháng trước Lâm Tuyết Nham chạy đến quý phủ nhà mình tự mình cầu hôn tiểu thư nhỏ, sau khi bị chúa thượng biết ý đồ của hắn đến, một chưởng đánh hắn bất tỉnh, kết quả khiến cho hắn đụng hòn núi giả trong viên, còn để lại vết sẹo trên lông mày phải, sau đó chúa thượng sai người huỷ hòn núi giả này đi, cũng bởi vì bị người nhà Lâm gia chạm qua. Chuyện cự tuyệt rõ ràng như vậy, tả thừa tướng này sao lại còn có thể chạy đến quý phủ nhà mình nhắc đến chứ? Chẳng lẽ ông ta cho rằng chúa thượng sẽ để lại mặt mũi cho ông ta sao? Nói vậy ông ta không phải rất tự đại mà là điên rồi!
Phượng hiên nghe thấy lời này còn cười ha ha lên, cười đến có chút khoa trương rồi trả lời: "Lâm lão, xá muội có thể được công tử của quý phủ ưu ái, thật đúng là tam sinh hữu hạnh a! Nhưng, Lâm thiếu gia ông đã có chính thê rồi, xá muội làm thiếp mà nói..., không khỏi có phần ủy khuất!"
"Tất nhiên là hai bên lớn! Lão phu cam đoan, Phượng thống lĩnh nếu gả vào Lâm gia ta, tuyệt đối sẽ không bị ủy khuất gì! Phượng đại nhân, cửa hôn nhân này nếu như có thể thành, vậy, đối với hai nhà chúng ta đều là chuyện tốt a, hơn nữa Tuyết nham là trưởng tôn Tông gia của Lâm thị ta, đây là chuyện tình môn đương hộ đối. Không biết ý ngài như thế nào?"
"A hai bên lớn a, là rất môn đương hộ đối! Chuyện tốt! Chuyện tốt! Vãn bối cũng rất vui lòng!" Những lời này làm cho Lâm Thành Huân mừng rỡ, lại làm cho những người khác ở đây cảm ngoài ý muốn thì Phượng hiên cười đến như là chờ đợi chuyện lâu lắm rồi nói tiếp, "Nhưng, khi nào thì muốn đính hôn hay là muốn từ từ lựa chọn, dù sao hai tộc chúng ta đều là đại tộc hiển hách a!"
"Vậy, hai người này tuổi tác cũng không còn nhỏ rồi, không bằng để Phượng đại nhân chọn ngày tốt, lão phu phái người đến, sau đó sẽ tiến hành lễ thành hôn cho hai người, được không?" Còn tưởng rằng Phượng hiên sẽ làm mọi cách cản trở, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, Lâm thành huân cao hứng lên.
"Như vậy a! Vãn bối cho rằng hay là đính hôn trước, sau đó thành thân có thể so sánh tốt hơn. Về phần ngày đính hôn, ta xem cứ làm như thế cho tốt nhất, khi nào thì Lâm thiếu gia nhà ông chức quan phẩm cấp cao hơn Vũ nhi nhà ta, thì thời điểm ấy đính hôn là được rồi! Sau đó ngày thành thân thì phiền toái Lâm đại nhân tới đặt rồi!" Phượng hiên đầy mặt tươi cười, ánh mắt híp lại, ánh mắt lãnh khốc vô cùng nhìn Lâm thành huân, như nguyện sau khi ông ta nghe thấy như thế sắc mặt liền cứng đờ.
Phượng hiên không cho ông ta có cơ hội nói chuyện lại, "Như thế nào, chẳng lẽ chuyện này đối với Lâm thiếu gia nhà ông có chút khó khăn sao?" Hắn dừng một chút, sau đó bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ lớn tiếng nói, "Ai da, nhìn một người đầu óc như ta đây, lại đã quên Lâm thiếu gia nhà ông ngay cả cử nhân cũng chưa qua được, chờ quan chức phẩm cấp của hắn có thể cao hơn Vũ nhi nhà ta thì phỏng chừng lúc ấy vãn bối còn lớn hơn Lâm gia ngài bây giờ mấy tuổi rồi!"
"Phốc xuy", không biết là ai cảm thấy buồn cười mà cười lên tiếng, bởi vì Lâm Tuyết Nham không ra hồn mọi người đều biết, chuyện này làm cho Lâm thành huân sắc mặt lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi, nói không ra lời.
"Nếu chuyện này đối với Lâm thiếu gia nhà ông quá khó khăn, vậy, Uhm, vậy được rồi! Tiêu!" Phượng hiên cho Lâm thành huân một nụ cười không cần lo lắng nói
"Có thuộc hạ!"
"Đi đem con cóc nuôi trong phủ mang tới đây, đưa cho tả thừa tướng đại nhân mang về! Lâm lão, khi nào thì Lâm thiếu gia nhà ông có thể đem huấn luyện con cóc kia đến có thể ăn giống như thịt thiên nga, thì lúc đấy xá muội hãy cùng Lâm thiếu gia nhà ông cử hành nghi thức đính hôn!" Một câu trước là đối với Phượng tiêu nói, sau một câu cũng là đối với Lâm Thành Huân nói.
"Ngươi......" Lâm thành huân vốn tưởng rằng Phượng hiên sẽ kiêng kị mình vài phần mới đến cầu hôn, lúc này mới phát hiện ra là hắn đang đùa giỡn mình, Lâm thành huân tức giận đứng lên, trừng mắt nhìn Phượng hiên nói không ra lời.
"Ta làm sao vậy? Lâm đại nhân! Lâm đại nhân đề cập chuyện hôn nhân, vãn bối cũng đáp ứng rồi, chẳng qua nói ra cái điều kiện nho nhỏ tiên quyết mà thôi, có cái gì không thoả đáng sao?" Chắc chắc Lâm Thành Huân sẽ không trở mặt ngay với mình sắc mặt Phượng hiên không thay đổi, tăng thêm ngữ khí nói, trên mặt tuỵệt mỹ mang theo vẻ khó hiểu, thản nhiên cười, nhìn không chuyển mắt cùng chống lại ánh mắt của Lâm thành huân, trong mắt có phần khiêu khích, có phần ngoan sắc.
"......" Tức giận đến run run, cảm thấy mất mặt, biết việc hôn nhân này là không có khả năng Lâm thành huân phất tay áo nói, "Hừ! Lão phu cáo từ!"
"Vậy lão ngài đi thong thả, vãn bối sẽ không tiễn! Vãn bối sẽ nhớ rõ phái người đem lễ vật đưa đến Lâm phủ." Hừ, đưa tới cửa tự rước lấy nhục, Phượng hiên hắn sao lại buông tha, tên đáng giận, thế nhưng muốn cho muội tử bảo bối của Phượng hiên hắn cùng hai người khác chia xẻ trượng phu, ông ta cho rằng mình là ai!? Cho dù là hoàng thượng, Phượng hiên hắn cũng không nguyện ý, một người chỉ biết ăn chơi đàng điếm ăn chơi trác táng còn muốn cóc ăn thịt thiên nga! Tay Phượng hiên nắm cây quạt có chút mạnh, vừa rồi nghe thấy Lâm thành huân giải thích ý đồ đến thì hắn phải có sức lực rất lớn mới không làm cho mình một chưởng đánh ông ta ngoài.
"Tiêu, nhớ rõ ngày mai đem lễ vật đưa đến Lâm phủ đi!" Nhìn bóng lưng Lâm thành huân, Phượng hiên dặn dò.
"Thuộc hạ đã biết!" Thật tốt quá! Hắn muốn đi đốt pháo, con cóc kia dù sao cũng được chúa thượng lấy ra trừng phạt mình làm chuyện sai, giết cũng giết không xong rốt cục có thể đưa ra ngoài rồi! Phượng tiêu trong lòng mừng thầm.
"A, chậm trễ Văn đại nhân, thật sự là ngại quá!" Phượng hiên đem lực chú ý thu hồi, tầm mắt chuyển hướng về phía người nọ ngồi bên phải, khách khí cười nói.
"Đâu có, không thể nào, ngài quá khách khí!" Mới nhậm chức không bao lâu Công bộ Thượng thư Văn Thiều Uẩn khoát tay khẽ cười nói.
"Không biết Văn đại nhân đã trễ thế này tìm đến Phượng mỗ là có chuyện gì?" Có chút buồn bực, người này tuy nói ở trong triều đã được một thời gian, bởi vì năng lực không tồi, nên gần đây được hoàng thượng đề bạt đến vị trí Công bộ Thượng thư, nhưng mình chưa bao giờ từng quen biết với hắn ta, không quá quen thuộc, chẳng lẽ là tới kéo họp lại quan hệ?
"Chuyện này......" Nghe nói tông chủ Phượng thị từ trước đến nay sâu không lường được, trong lúc tươi cười chính là hàm nghĩa khiến người khác không nhận ra, nguyên lai là thật sự, vừa rồi lúc bắt đầu mình thiếu chút nữa cho là hắn thật tâm đáp ứng cầu hôn của Lâm Thừa tướng. Đều nói đến Phượng phủ cầu hôn tiểu như nhỏ của Phượng Thị đều bị Phượng hiên lôi tật xấu ra, tìm lý do cự tuyệt, nói vậy cũng là thật sao! Vậy hắn hôm nay tới đây, đoán chừng là phải thất bại mà về, Văn Thiều Uẩn có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ đến đã nhận ủy thác của người ta, nên vẫn giải thích ý đồ đến, "Ta là đến làm mai!"
"A?" Phượng hiên có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra, "Văn đại nhân muốn thay ai làm mai mối?"
"Bích Nhân Hoành hữu Thừa tướng đại nhân." Vừa nói xong việc uỷ thác, Văn Thiều Uẩn hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không, nếu không vì sao Phượng đại nhân này lại tươi cười sáng lạn lên, làm cho cả người hắn càng thêm chói mắt, còn có cảm giác thân thiết đối với mình? Không thể phân biệt Phượng hiên tươi cười đến tột cùng là có ý gì Văn Thiều Uẩn sợ mình nói không tốt, hại Bích Nhân Hoành mất mặt mũi, hắn nói nhanh chóng thong thả, tìm từ nghiêm túc cẩn trọng nói, "Bích đại nhân đối với Phượng tiểu thư có lòng ái mộ, hy vọng có thể may mắn kết duyên gắn bó suốt đời......"
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Phượng hiên hỏi: "Bích đại nhân là tông chủ Bích thị, theo lý thuyết hẳn phải là Bích thị trưởng lão tới cửa cầu hôn mới đúng, sao lại là Văn đại nhân đến?"
"Đây là bởi vì...... ý của Bích đại nhân là việc hôn nhân này không mang theo ý nghĩ đám hỏi chính trị, hoàn toàn là ý tứ của cá nhân hắn, thuần túy là thích Phượng tiểu thư, về phần để cho ta tới cầu hôn là vì......" Nghĩ đến Phượng hiên quả nhiên là đang đâm chọc, nhất định sẽ cự tuyệt lời của Văn Thiều Uẩn còn chưa nói hết, lại bị Phượng hiên cắt đứt.
"Bích đại nhân có nhờ ngài mang tín vật trao đổi không?" Phượng hiên mở mắt thật to, có chút chờ đợi nhìn hắn, thân thiết cười nói.
"Có, là cái này." Văn Thiều Uẩn từ trong ống tay áo lấy ra vật Bích đại nhân trao cho mình —— một miếng ngọc bội cho Phượng hiên xem, hắn cảm giác mình có phải lại nhìn lầm rồi hay không, Phượng đại nhân này giống như vừa dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình?
Phượng hiên tiếp nhận miếng ngọc bội kia, lại đưa cho Văn Thiều Uẩn một miếng ngọc bội không biết xuất hiện từ nơi nào, cười đến ánh mắt sắp híp lại nói: "Vậy làm phiền Văn đại nhân trở về nói cho Bích đại nhân việc hôn nhân này ta đồng ý, bảo hắn chọn ngày nào tốt để tiến hành hôn lễ!"
"......" Nhìn tín vật ngọc bội trong tay mình lom lom, Văn Thiều Uẩn hoài nghi mình đang nằm mơ, cứ như vậy mà thành? Chỉ đơn giản như vậy? Vừa rồi tín vật của Bích đại nhân làm cho người ta cảm giác bị đoạt qua? Lấy lại bình tĩnh, cảm giác sứ mệnh của mình hoàn thành Văn Thiều Uẩn nhìn về phía Phượng hiên nói cáo từ, "Vậy Phượng đại nhân, ta liền cáo từ, đi báo cho Bích đại nhân biết tin tức tốt này!"
"Được, đi thong thả!" Phượng hiên cười vô cùng vui vẻ, trong lòng mừng rỡ giống như con mèo trộm được miếng thịt, hắc hắc, rốt cục hắn cũng đã chờ được, Nhân Hoành mấy năm nay không thấy có động tĩnh, thiếu chút nữa hại mình cho rằng hắn không thích Vũ nhi! Thật tốt quá! Hiện tại tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cuộc cũng có thể buông xuống, có thể làm việc vui của muội tử, Nhân Hoành nhất định sẽ thương yêu muội tử bảo bối nhà mình, muội tử nhất định sẽ sống hạnh phúc! Tiểu tử này, là đang thẹn thùng đi! Cùng mình quen thuộc như vậy, không tự mình nói, lại sai người đến cầu thân, ha ha! Ai nha, hắn Phượng hiên có em rể lý tưởng a! Thật khiến cho người ta vừa lòng!
Văn Thiều Uẩn đứng dậy, Phượng hiên phái Phượng địch đưa hắn ra Phượng phủ, mà bản thân đem lực chú ý chuyển hướng tới người thứ ba —— nguyên là ngũ trưởng lão của Phượng thị, hiện là tứ trưởng lão của Phượng thị Phượng Trọng Bắc, kế tiếp, nên đến phiên Phượng hiên nói chuyện chung thân của mình rồi!
← Ch. 037 | Ch. 039 → |