Nhận oan gia làm đầu bếp
← Ch.18 | Ch.20 → |
Sư phụ của Tư Không Tiểu Mễ là người thế nào? Là bang chủ Cái Bang tiền nhiệm Thạch Cửu Chỉ, là anh hùng kiệt xuất vang danh khắp võ lâm bang phái. Cách hành xử của lão cực kỳ quái gở, vì mang họ Thạch, lại mất một ngón tay nên người đời gọi lão là: Thạch Cửu Chỉ. Mười ba năm trước, lão không màng tới phản đối dữ dội của người đời, nhường chức bang chủ Cái Bang đệ nhất thiên hạ cho một cậu bé mới bảy tuổi tên là Tư Không Tiểu Mễ. Việc này từ trước đến giờ chưa có ai từng làm mà về sau không có ai dám làm. Mọi nhân vật trong võ lâm đều lắc đầu thở dài, cho rằng lão quá cố chấp, đã dồn Cái Bang vào thảm cảnh: muôn đời không ngóc đầu lên được. Ai ngờ, chưa đầy một năm sau, với trí thông minh tuyệt đỉnh và sự sáng suốt của mình, Tư Không Tiểu Mễ đã củng cố địa vị của mình trong Cái Bang, không chỉ thế, Cái Bang ngày càng được khuếch trương thanh thế trong võ lâm bang phái. Mọi nhân vật trong võ lâm đã từng cười nhạo hành động ngông cuồng của Thạch Cửu Chỉ năm đó bỗng quay ra khen ngợi lão hết lời, khen lão có con mắt tinh đời, nhìn người chuẩn xác vô địch thiên hạ.
Một chàng trai giỏi giang không ai có thể địch nổi như Tư Không Tiểu Mễ chỉ sợ có hai người trên thế gian: Một là mẹ của chàng: Lâm Nhược Thủy, hai là sư phụ của chàng:Thạch Cửu Chỉ. Những người khác, ngay cả đương kim hoàng thượng, chàng cũng chẳng thèm để tâm.
Tiểu Hồ Điệp thấy người mà lão ăn mày gọi tới là Tư Không Tiểu Mễ thì tắt ngấm mọi hi vọng, cô ỉu xìu cầm tay nải: "Ông à, ý tốt của ông, cháu xin nhận, nhưng nếu để cho cái tên vừa tự cao tự đại, ích kỷ không ai bì được lại chuyên ức hiếp kẻ yếu như hắn nấu cơm cho cháu thì cháu thà chết đói còn hơn!"
Tư Không Tiểu Mễ thấy người ta hạ nhục mình như thế, đương nhiên là nuốt không trôi cục tức này: "Ta không thèm nấu cho con bé từ rừng rậm chui ra như nhà ngươi ăn mới đúng! Nói mau, trước đây ngươi dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận ta, giờ lại tìm mọi cách để lấy lòng sư phụ ta, rốt cuộc là có mục đích gì?" Hừ, tưởng cô ả kiên quyết bỏ đi, ai ngờ cô ta lại đổi sang cách khác để tiếp cận mình!
"Ai thèm tiếp cận ngươi? Ngươi từ đầu đến cuối rõ ràng chỉ là một tên ôn thần! Nếu không phải tại ngươi, ta đã không phạm vào sắc giới để đến nổi có nhà cũng không được về!!!" Tiểu Hồ Điệp cũng ôm một bụng tức, cô học theo cách của con chó dữ ban nãy, nhe nanh giơ vuốt nhào vào Tư Không Tiểu Mễ, nhưng chàng là ai cơ chứ? Có thể để cô công kích mình sao? Chàng bèn nhẹ nhàng né người, tức khắc, cô liền vồ vào khoảng không, ngã úp mặt xuống đất, đã không cắn được chàng miếng nào thì thôi lại còn cạp một đống cát vào mồm. Cô ức trào máu, gào tướng lên: "Ta không đội trời chung với ngươi!!!!"
Thạch Cửu Chỉ đứng một bên nghe hai người cãi vã, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đợi đã! Hai đứa có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không???"
"Ả ta dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận con, mưu đồ bất chính!" Tư Không Tiểu Mễ chỉ trích.
"Hắn hại cháu phạm vào sắc giới, không thể về nhà!" Tiểu Hồ Điệp tố cáo.
Sau một canh giờ chất vấn, Thạch Cửu Chỉ cuối cùng cũng hiểu được sự thể là như thế nào. Lão bèn đập cây Đả Cẩu Bổng vào người Tư Không Tiểu Mễ, quát lớn: "Quỳ xuống!!!"
"Sư phụ???" Tư Không Tiểu Mễ vô cùng sửng sốt, nhưng nhìn thấy lão đang cực kỳ tức giận, không thể không ngoan ngoãn quỳ xuống.
Thạch Cửu Chỉ giận run người: "Tại sao ta lại thu nạp một tên đồ đệ mất hết nhân tính như nhà ngươi??? Sao ta có thể có một tên đồ đệ táng tận lương tâm, làm việc bại hoại hại đời con gái nhà người ta xong lại không chịu nhận sai như ngươi hả????"
"Sư phụ, không phải con hủy hoại trinh tiết của ả ta mà là ả ta hủy hoại trinh tiết của con!" Trời ơi! Con bị oan mà! Nếu con thật sự có hứng thú với đàn bà thì bao năm nay con đã không thủ thân như ngọc, cho dù con không muốn tiếp tục kiên trì đi nữa thì cũng không thể tìm một con bé vừa xấu xí vừa đần đồn vừa phiền phức như ả ta để phá thân! Tư Không Tiểu Mễ nghe sư phụ mắng nhiếc mình thậm tệ thì cảm thấy cực kỳ oan ức, khóc không ra nước mắt.
Thạch Cửu Chỉ thở dài: "Không cần biết hai đứa các ngươi ai phá thân của ai, hai đứa đã làm chuyện chỉ có vợ chồng mới làm, nha đầu này vì chuyện đó mà không thể về nhà, ngươi phải chịu trách nhiệm với nó. Ngươi là bang chủ Cái Bang, nếu để người khác biết: ngươi hủy hoại trinh tiết con gái nhà lành lại một mực trốn tránh trách nhiệm thì sẽ khiến Cái Bang của chúng ta mãi mãi không thể ngẩng đầu lên mà nhìn mặt người khác được, danh tiếng của Cái Bang gây dựng bao đời nay sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi đó, ngươi có biết không hả???"
"Vậy con phải chịu trách nhiệm thế nào ạ?" Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy vô cùng bất an.
"Cưới nha đầu đó!"
"Cháu không muốn!" Ai dè, Tư Không Tiểu Mễ chưa kịp lên tiếng phản đối, Tiểu Hồ Điệp đã giãy nảy lên trước rồi: "Cháu không thèm lấy hắn, người nhà cháu đã nói rồi, chỉ cần cháu không phạm phải sai lầm như thế trong nửa năm nữa, cộng thêm tích đức làm nhiều việc thiện, nửa năm sau cháu sẽ được phép về nhà" Đùa gì chớ, ta là tiên tử, sao có thể thành thân với người phàm, vả lại, tiên tử lấy người phàm luôn có kết cục rất bi thảm, chỉ cần nhìn Ngưu Lang - Chức Nữ là biết. Ta không muốn làm Chức Nữ thứ hai, ngày nào cũng phải đứng bên sông Ngân Hà khóc sướt mướt đâu. Sau này ta còn phải làm một thần tiên cực kỳ lợi hại quản lý nhân duyên ở dưới hạ thế lại được người đời thờ cúng nữa chứ, lý tưởng cao vòi vọi là thế, sao có thể để một tên khốn như hắn phá hỏng được?
"Cầu còn không được!" Tư Không Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, ông trời vẫn để cho ta một con đường sống. Nếu bắt ta cả đời phải sống chung với một con bé vừa xấu vừa đần thì chi bằng bảo ta đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Thạch Cửu Chỉ cực kỳ ngạc nhiên: "Cháu gái à, con gái một khi đã mất trinh tiết thì sẽ là một việc vô cùng nghiêm trọng, sao cháu lại không muốn nó chịu trách nhiệm? Như thế người nhà cháu cũng có thể an tâm về cháu mà."
"Đừng ông à, ông đừng kêu cháu lấy hắn, nửa năm sau cháu sẽ quay về nhà, nếu giờ hắn cưới cháu thì cả đời cháu cũng không thể trở về được nữa ạ!"
"Tên đồ đệ này của ta không tốt sao?"
Tiểu Hồ Điệp nói thẳng: "Chẳng qua chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi." Thần tiên cô gặp nhiều rồi, một tên phàm phu tục tử nhỏ nhoi như hắn thì có gì đáng để nói đâu.
"Ha ha ha ha......." Thạch Cửu Chỉ cười phá lên: "Nói hay lắm, nói hay lắm!" Lão càng có hảo cảm với Tiểu Hồ Điệp. Vì sao vậy? Vì đồ đệ của lão, Tư Không Tiểu Mễ thành danh quá sớm, lại thêm chàng làm chuyện gì cũng đều thuận lợi suôn sẻ, thế nên đã tạo ra cái tính cao ngạo không thèm để mắt đến bất cứ ai. Thân làm sư phụ, lão cũng muốn sửa cái tính này của chàng, song khổ nỗi, người xung quanh ai cũng coi chàng là bảo bối, kết quả: chàng càng ngày càng kiêu căng hợm hĩnh, lão lo lắng nếu cứ tiếp diễn thế này sẽ khiến chàng luôn tự coi mình là nhất, chẳng coi ai ra gì. Giờ đã xuất hiện một người chỉ coi Tư Không Tiểu Mễ là cái đinh gỉ, Thạch Cửu Chỉ muốn nhân cơ hội này trừ bỏ cái thói cao ngạo của chàng đi.
Quả nhiên, Tư Không Tiểu Mễ nghe xong lời bình loạn vô cùng vũ nhục mình của Tiểu Hồ Điệp thì tức tối đầy vơi, chàng hừ một tiếng, quay phắt người lại, ngó lơ sự hiện diện của cô.
"Chẳng lẽ nó không có bản lĩnh nào khiến cháu cảm thấy vừa mắt sao?" Thạch Cửu Chỉ vẽ đường cho hươu chạy.
Tiểu Hồ Điệp ngẫm nghĩ một lát: "Đồ ăn hắn nấu cũng khá ngon, tạm thời cháu chỉ có thể ăn đồ hắn nấu mà thôi, chỉ tiếc là hắn rất nhỏ mọn, cháu xin xỏ kiểu gì cũng không chịu nấu."
Thạch Cửu Chỉ mỉm cười gật đầu: "Cháu thật sự không muốn lấy nó à?"
"Cháu chỉ muốn về nhà thôi ạ!"
Thạch Cửu Chỉ ngầm toan tính trong lòng: "Thế này đi, cháu cũng đã nói người nhà cháu gia hạn nửa năm sau cháu mới được phép trở về có đúng không?"
"Đúng ạ!"
"Vậy thì ta bảo Tiểu Mễ làm đầu bếp riêng cho cháu trong nửa năm này là được"
"Sư phụ! Con phản đối!" Tư Không Tiểu Mễ kháng nghị luôn. Đùa sao? Bắt mình làm đầu bếp riêng cho con bé này, lại còn nửa năm nữa chứ?
Thạch Cửu Chỉ trừng mắt đe dọa: "Phản đối vô hiệu! Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, người ta đã không bắt ngươi phải cưới người ta làm vợ đã là hiếm có lắm rồi, lẽ nào ngươi không muốn làm đầu bếp trong nửa năm mà muốn làm chồng người ta cả đời???"
"Không phải ạ!" Tư Không Tiểu Mễ càng sợ hãi: "Con chọn làm đầu bếp trong nửa năm thôi ạ!"
Tiểu Hồ Điệp có chút ngạc nhiên cũng có chút vui mừng, nếu Tư Không Tiểu Mễ làm đầu bếp riêng cho cô thì trong nửa năm này cô sẽ không phải nhịn đói. Có điều, cô vẫn khá lo lắng: "Nếu hắn không nghe lời cháu thì làm sao ạ?"
"Chuyện này dễ thôi, nếu nó không chịu nghe lời, cháu cứ ra đường vớ đại một gã ăn mày rồi nhờ người đó chuyển lời tới ta, đến lúc đó ta sẽ xử lý nó!" Thạch Cửu Chỉ vỗ ngực bảo đảm.
"Thật thế ạ?" Tiểu Hồ Điệp mừng rơn: "Cháu vẫn còn một chuyện nữa muốn hỏi. Nếu hắn làm đầu bếp của cháu, nghĩa là: Cháu là chủ nhân của hắn có phải không ạ?"
Tư Không Tiểu Mễ liền giãy nảy lên: "Nằm mơ đấy!"
Nào ngờ Thạch Cửu Chỉ lại nói: "Đúng thế, trong nửa năm này, nó là đầu bếp của cháu, còn cháu là chủ nhân của nó!"
"Oa ha ha ha......" Tiểu Hồ Điệp cười phá lên, cô nhìn Tư Không Tiểu Mễ với vẻ mặt "cười trên nỗi đau khổ của người khác": "Quả đúng là: Vật đổi sao dời, giờ đến phiên ta trị ngươi. Trước đây ta xin ngươi làm chủ nhân của ta, ngươi không chịu, giờ thì cũng đến lúc ta làm chủ nhân của ngươi rồi. Đi! Mau nướng cho ta hai con "gà ăn xin" rồi đem về đây. Càng to càng tốt!!!"
← Ch. 18 | Ch. 20 → |