← Ch.03 | Ch.05 → |
Máu chảy thành sông, thi hài trãi rộng, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy sát khí nhìn nàng chằm chằm, bất ngờ giơ thanh đao trong tay lên chém về phía nàng, nàng há miệng muốn kêu cứu nhưng thể kêu ra tiếng.
Tiểu Lượt nằm giường thống khổ vặn vẹo thân thể, Dung bà ngoại thấy lo lắng, bước đến lay nàng "Tiểu Lượt, Tiểu Lượt, con tỉnh lại..."
Tiểu Lượt hoảng hốt tỉnh lại, thân mồ hôi lạnh.
"Tiểu Lượt! Con xảy ra chuyện gì?" Dung bà ngoại ngồi bên giường nàng lo lắng hỏi.
"Bà ngoại, phiền bà rót cho con chén nước" Tiểu Lượt ngồi dậy, đối với tình cảnh trong mơ vừa rồi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Bà ngoại đưa cho nàng chén nước, cũng vắt đưa cho nàng cái khăn ướt, Tiểu Lượt lau mặt mình chút lát sau thấy bà ngoại vẫn hoảng hốt nhìn mình.
Tiểu Lượt cố gắng hạ khóe miệng xuống, cố gắng cho bà ngoại chút tươi cười cho bà an lòng, nhàng "Bà ngoại con sao đâu."
"Tiểu Lượt mấy buổi tối gần đây con đều bừng tỉnh như vậy, có phải gặp ác mộng kia hay?"
"Ân" Tiểu Lượt đáp tiếng, xuống giường thay đổi thân y phục ẩm ướt.
Tiểu Lượt có chút đăm chiêu, liếc Dung bà ngoại hỏi "Bà ngoại, cái kia có đơn giản chỉ là ác mộng hay?"
Dung bà ngoài bỗng sửng sốt, kinh ngạc chăm chú nhìn nàng.
"Tiểu Lượt, con đừng suy nghĩ lung tung, ngủ tiếp chút, chờ đến trời sáng ta ra tiệm thuốc bốc vài thang an thần cho con uống. Đúng rồi, hai ngày nữa là Lễ nữ nhân, ta nhớ kỹ đến miếu Quan xin cho con lá bùa bình an để con mang bên người"
Sau khi Dung bà ngoại ra ngoài, Tiểu Lượt đẩy cửa sổ ra để gió lạnh thổi bay nỗi khiếp sợ còn lưu lại, nàng mới có thể bình tĩnh suy nghĩ vài chuyện.
Gà gáy tiếng, trời xám trắng, làm phai nhạt vài phần ánh trăng.
Khủy tay Tiểu Lượt đặt bên song cửa, nâng má, nghĩ thầm, kia chỉ là giấc mơ sao?
Vì cái gì nàng ngừng gặp cùng giấc mơ, giấc mộng này có phải là trí nhớ nằm sâu trong lòng nàng hay, bởi vì sợ hãi, nên mới đem nó chôn chặt lại.
Vì sao bà ngoại chưa từng nhắc chuyện trước kia với nàng?
Vì sao bức họa nữ nhân ở cầm kiếm sơn trang luôn lởn vởn trong đầu nàng?
Còn có, khi nghe Phù Dung tỷ về thảm án của cầm kiếm sơn trang, vì sao lòng nàng liền đau xót?
nhiều cái vì sao... khi nàng cẩn thận suy nghĩ, đầu liền đau kịch liệt.
"nghĩ...." Tiểu Lượt thở ra hơi, mở của bước ra ngoài.
Trời dần sáng, Tiểu Lượt dọc theo bờ sông tới, xa xa nàng nhìn thấy Nhâm Thiên Du ở sông luyện kiếm, thân hình nhàng, kiếm trong tay phát ra ánh sáng lẫm liệt, tùy ý múa kiếm, như ánh sáng bay qua, làm người khác hoa cả mắt.
Tiểu Lượt nhịn được khen "Hảo kiếm pháp".
Đột nhiên, Thiên Du ở giữa trung nhanh chóng xoay người lại, cầm kiếm hướng vè phía Tiểu Lượt đâm thẳng, nàng sợ tới mức vội vàng dùng khinh công nhảy lên.
Giữa trung, hai bóng dáng truy đuổi nhau, nhưng quá ba chiêu, Tiểu Lượt chống đỡ được.
"Râu đại ca! Ta là..... Tiểu Lượt a!"
Tiểu Lượt cảm thấy cỗ khí hướng nàng đánh tới, thân mình chịu được, thẳng tắp rơi xuống.
"Cứu mạng a.... !"
Thiên Du phía trước liền lộn cái, bay lên tiếp được nàng, an toàn tiếp đất.
"Vừa rồi nguy hiểm..." - Tiểu Lượt thoát khỏi nguy hiểm vỗ ngực.
Thiên Du nhìn chăm chú thiếu niên trong ngực mình, nghĩ thầm, vừa rồi Tiểu Lượt thi triển khinh công rất giống với chiêu thức tiêu dao ngày xưa dạy cho xảo muội muội, vì cái gì Tiểu Lượt cũng biết chiêu thức này?
"Tiểu Lượt, ta hỏi đệ vì sao đệ biết chiêu thức tiêu dao này?" - Thiên Du hỏi.
"Cái gì tiêu dao?" Tiểu Lượt phát mình vẫn còn nằm trong lòng ngực của Thiên Du, đột nhiên cảm thấy mình giống như ở thuyền, thuyền ở hồ dập dềnh, đung đưa, cả người liền cảm thấy choáng váng.
"Chính là khinh công vừa rồi đệ sử dụng để tránh kiếm".
"Râu đại ca, huynh mau buông đệ ra, bằng chúng ta là hai nam nhân lại ôm nhau như vậy, chúng ta chắc chắn trở thành chuyện cười cho thiên hạ."
Thiên Du buông Tiểu Lượt ra, nhưng vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Lượt khẽ liếc thấy Thiên Du vẫn nhìn mình, bên tai nóng lên, mặt cũng đỏ, cả người như bị hút vào ánh mắt ôn nhu của.
Chuyện gì xảy ra? Hay là râu đại ca cũng luyện nhiếp hồn thuật, lấy tim và linh hồn của người khác?"
"Râu đại ca, huynh có muốn tìm người luyện kiếm cũng phải nhìn kĩ chứ, đệ muốn chết những hai lần đâu, trước bị hù chết, sau lại bị té chết." - Tiểu Lượt định dùng lời hài hước nhằm che giấu rung động trong lòng.
"Tiểu Lượt, đệ mau! Rốt cuộc là ai dạy đệ chiêu tiêu dao khinh công này?" - Thiên Du cố gắng chất vấn.
"ra chiêu này gọi là tiêu dao a..." Tiểu Lượt nhún vai, vui đùa "ai dạy đệ cả, là đệ tự ngộ ra thôi."
"có khả năng" - Thiên Du như trảm đinh chặt sắt.
"Người khác có thể có khả năng, nhưng đệ là Tiểu Lượt thông minh...."
Thiên Du bỗng nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Lượt, ánh mắt lộ ra hung quang ép hỏi "Đừng lãng với ta, mau thành thực."
"Râu...đại ca, huynh chính là đại hiệp cao thủ, huynh sờ cũng là ngàn cân a, huynh mau buông tay, tay của đệ gãy nha..." - Tiểu Lượt đau đến mức hốc mắt đầy nước.
Thiên Du nhìn Tiểu Lượt cái, buông nàng ra bất quá vẫn nhìn nàng chằm chằm.
"mau, nếu có lời dối, cẩn thận kiếm của ta nhận người".
"Nếu đệ, kiếm của huynh biết sao?" - Tiểu Lượt khóc thút thích, dùng mu bàn tay gạt nước mắt, sau đó đem cánh tay sưng đỏ đưa lên miệng thổi phù phù "đau, đau..."
Giống như khi vừa thổi vừa như vậy, đau đớn bay.
Thiên Du kéo Tiểu Lượt đến bờ sông, đem cái tay sưng đỏ của nàng nhúng xuống nước, Tiểu Lượt nhất thời cảm thấy chỗ nóng rát kia dần nhu hòa, đau như trước nữa.
lát sau, Thiên Du kéo tay Tiểu Lượt từ dưới nước lên, cánh tay nhắn mềm mại của nàng lên vòng màu đỏ nhạt.
"giống tay nữ nhân, khó trách ta mới vừa nắm sưng lên."
"Chuyện này cùng tay của đệ có quan hệ, mà vì huynh dùng sức rất mạnh, đừng đệ, ngay cả nam nhân tráng kiện bị huynh nắm như vậy cũng chịu nỗi." - Tiểu Lượt rút tay về, giấu trong tay áo, rất sợ bí mật của mình bị phát.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |