Thì ra đây chính là Dạ Tích Phàm
← Ch.01 | Ch.03 → |
Sau một hồi đấu võ mồm với thằng nhóc Dạ Tích Dương, cuối cùng thì cô cũng có thể tiễn tôn đại thần này về nhà rồi. Mệt phờ cả người, dù cho thân thể này có là kim chi ngọc diệp, lá ngọc cành vàng, nhưng mới cãi có vài câu mà đã mệt phờ người thế này thì đúng là hơi quá rồi, cần phải bồi dưỡng lại.
Đang tính chui vào chăn đánh một giấc cho lại sức thì cửa phòng lại bật mở.
Không phải đó chứ, không lẽ tên nhóc kia còn chưa cãi sướng miệng nên muốn quay lại đấu võ mồm tiếp? Không thể nào, nhìn dáng điệu bỏ đi của hắn rất có quyết tâm một đi không trở lại mà.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không phải tiếng giày vải của Dạ Tích Dương, nó là tiếng giày da từ tốn thong thả nên xuống sàn nhà, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thôi cũng có thể thấy người tới khoan thai trầm tĩnh tới mức độ nào.
cô vội vàng lật chăn ra, đập vào mắt cô là hình ảnh một chàng trai khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết, nếu Dạ Tích Dương là mĩ nam rực rỡ như ánh mặt trời trên khuôn mặt còn mang chút hương vị thiếu niên thì người đàn ông này lại trầm tĩnh ấm áp như gió xuân, đôi môi luôn nhếch lên thành một nụ cười ôn nhu như thể con người này ôn hòa như thế, nhưng đáy mắt trầm tĩnh như hồ băng kia lại bán đứng anh ta.
Đột nhiên trong đầu cô toát ra một đoạn miêu ta sau: "Người nọ có nụ cười ấm áp như gió xuân giống như chính con người anh, ấm áp khiến người ta nhịn không được mà sa vào."
Nhưng anh ta thật sự ấm áp như thế sao? Một người đàn ông mới hơn hai mươi đã có thể khiến tập đoàn MK của Dạ gia vinh dự đứng trong top 10 tập đoàn hùng mạnh nhất châu Á thì có thể ôn nhu ấm áp vô hại như vẻ ngoài sao? Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là người mà nữ phụ này yêu nhất, người thâm sâu nhất trong hậu cung của nữ chính_ Dạ Tích Phàm.
Có thể nói trong xuyên suốt bộ truyện mà cô xuyên vào này thì Dạ Tích Phàm là người khó hiểu nhất, anh ta dường như vô dục vô cầu, có lẽ gánh vác MK là trách nhiệm lớn nhất mà anh ta phải làm, đối với Mạc Nhiên, có lẽ anh ta không chút tình cảm thì cũng thôi đi, nhưng với nữ chính, anh ta dường như cũng không quá bận tâm, cho dù tới khi trở thành một trong những nam nhân của nữ chính thì cô vẫn không cảm thấy anh ta quá yêu nữ chính như lời tác giả miêu tả, hoặc nếu có thì cũng là có hứng thú hơn so với nhiều người phụ nữ khác mà thôi.
Đối với cô, người nguy hiểm nhất bộ truyện này không phải là nữ chính được các nam chính nam phụ che chở mà là người đàn ông này.
Vẫn nụ cười ôn nhu đó, vẫn giọng điệu khoan thai nhẹ nhàng, anh ta quan tâm hỏi thăm:
"Anh tới thăm em, em đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Đây, vấn đề chính là đây, dùng giọng điệu thế này cùng với cứ chỉ quan tâm giống như tình nhân vậy thì ai mà không đổ chứ, huống chi là bạn nữ phụ thiếu vắng tình thương như Mạc Nhiên? Nếu cô không biết trước tên này chỉ tới hỏi thăm lấy lệ thì chắc cũng đổ đứ đừ luôn rồi. Cảnh giác nhìn anh ta, cô dè đặt đáp lại, cố gắng khiến bàn thân không khác quá nhiều với bản chính, cô cũng không muốn thay đổi hấp dẫn nam chính gì đó theo định luật nữ phụ đâu, dù biết tỉ lệ tên này rơi vào trường hợp đó gần như 0%:
"Cảm ơn anh, em khỏe hơn nhiều rồi, anh tới thăm làm em vui quá!" sau đó còn không quên khuyến mãi cho anh ta một ánh mắt cảm động dào dạt, nhu tình muốn chảy nước.
Anh ta cũng chỉ mỉm cười ôn nhu, đáy mắt vẫn hờ hững như trước nhưng cô có thể nhận ra một tia chán ghét như có như không xẹt qua đáy mắt trầm tĩnh ấy, "Vậy à, nếu thế thì anh yên tâm rồi, nhưng mà..."
Mắt anh ta đột nhiên tối lại, khuôn mặt trầm xuống đưa gần về phía cô, giọng nói tràn ngập mùi nguy hiểm, "Tôi cảnh cáo em, đừng đưa ánh mắt của em về phía em trai tôi, đừng mong lợi dụng được gì từ nó, nếu không anh cũng không nể mặt đâu, vị hôn thê yêu quý!"
Nói xong anh ta lập tức tránh ra xa cô, nụ cười đã ôn nhu như trước, ngữ điệu nhẹ nhàng, người này lật mặt còn nhanh hơn lật giấy ấy:
"Nếu không còn chuyện gì khác thì anh về nhé, em chóng khỏe nha"
Không phải là "khi nào rảnh anh sẽ tới" mà là "em chóng khỏe nha", tên này chán ghét tới mức không muốn nhìn mặt Mạc Nhiên lần thứ hai luôn, vậy mà thân thể này cứ điên cuồng vì hắn là sao, cô thật không hiểu nổi. Nhưng mà ai nói với anh ta là hết chuyện vậy, lời uy hiếp hồi nãy là ý gì, sợ cô ăn thịt em trai anh à. Nở một nụ cười si mê, đáy mắt cô lạnh hơn vài phần:
"Sao anh lại nói như vậy a, anh có biết như thế khiến người ta đau lòng lắm không!"
Nói xong cô còn ôm ngực như thể đang đau ghê lắm ấy, Dạ Tích Phàm hứng thú nhìn một màn trước mắt mình, lăn lộn trên thương trường bao năm nay, tất nhiên là anh nhận ra người náo đó đang diễn sâu rồi, nhưng anh muốn nhìn coi mục đích của cô ta là gì, phụ nữ thôi, không phải vì tiền thì cũng vì địa vị.
Nữ phụ nguyên tác mà nghe thấy tiếng lòng của anh ta chắc tức hộc máu quá, yêu người ta bao nhiêu năm vậy mà cuối cùng lại được xếp vào hàng phụ nữ tham tiền tham quyền, ai mà không tức, nhưng đáng tiếc là bạn nữ đó không có thuật đọc tâm và người trong thân xác kia cũng không còn là Mạc Nhiên ban đầu nữa rồi, đúng như anh ta nghĩ, quả nhiên là bạn nữ nào đó sau một hồi diễn sâu đã nói ra mục đích thật của mình, nhưng mà... hình như có hơi sai sai:
"Anh làm em đau lòng quá, vậy nên mình ngưng gặp nhau một thời gian đi, em cần thời gian để hồi phục vết thương lòng."
Đùa à, ở chung với người nguy hiểm như anh ta thì có ngày cũng bị lột mặt nạ, không bằng tránh xa một chút, mà chủ động đòi hủy hôn thì chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ, không bằng mình tạm thời ra kế hoãn binh, chờ một thời gian nữa tìm cách để anh ta chủ động hủy hôn, cô không tin sau khi nữ chủ xuất hiện mà anh ta lại không chịu tha cho cô.
Dạ Tích Phàm không ngờ cô lại ra điều kiện như thế, anh còn nghĩ cô sẽ ra điều kiện là anh phải cho cô ta cái này cái kia cơ, cái này có phải là lạc mềm buộc chặt không nhỉ, cười giễu trong lòng, tốt nhất là như thế, bằng không cô ta còn có âm mưu nào khác thì anh sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.
"Nếu em đã muốn như vậy thì anh cũng không còn cách nào khác, thôi thì em nghỉ đi, anh đi đây."
"Anh đi thong thả, em không tiễn nhé!"
Lúc anh quay lưng lại, cô còn bồi thêm một câu, tay không ngừng vẫy vẫy giống như muốn anh đi lẹ lẹ ấy, vốn nghĩ người nào đó không biết nhưng thật không ngờ lại bị Dạ Tích Phàm thấy hết qua lớp cửa kính.
Hôm nay còn đuổi anh nữa à, coi bộ cô ta có chút thay đổi rồi, nhưng anh không quan tâm, miễn là không ảnh hưởng tới anh là được.
Lạnh lùng đi thẳng ra cửa, khép cửa phòng lại, người ngoài phòng ngưng trọng hai mắt, người trong phòng vui sướng phát điên.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |