← Ch.07 | Ch.09 → |
Trong đêm mưa, hầu hết mọi người đều đã tan làm và về nhà từ lâu.
Đàm Thụ cụp dù, tỉ mỉ phủi sạch những giọt mưa đọng trên vai, băng qua hành lang dài, giơ tay gõ cửa văn phòng Cục trưởng Cục an ninh.
- Vào đi.
Cục trưởng Tào Tuấn Dân đang ngồi phê duyệt giấy tờ sau bàn làm việc.
Lão có khuôn mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, rãnh cười sâu hoắm khi cười, trông vừa uy nghiêm vừa toát ra vẻ nho nhã.
- Chào thầy.
Đàm Thụ đứng bên bàn gọi lão.
Đàm Thụ là học trò cũ thời lão còn làm Hiệu trưởng Học viện lính gác.
Sau khi Tào Tuấn Dân được lên làm Cục trưởng Cục an ninh đã đề bạt đám học trò mình đích thân đào tạo thành tài.
Vì là thân tín nên khi không có người ngoài, Đàm Thụ vẫn luôn gọi Tào Tuấn Dân là thầy để thể hiện sự thân thiết.
Tào Tuấn Dân lia bút như bay, không ngẩng đầu lên hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện về Nghê Tễ ạ.
Đàm Thụ tới gần bàn thưa:
- Cậu ấy đã bị giam trong Cục quản lý quân nhân mấy hôm rồi.
- Thằng bé ấy sớm muộn gì mà chẳng gặp chuyện như vậy, cho nó nếm chút kham khổ cũng tốt.
Tào Tuấn Dân cầm giấy tờ vừa ký xong lên thổi, sau đó đọc kỹ lại một lượt rồi mới ngẩng lên hỏi:
- Sao hả? Vì hai em là bạn cùng lớp cũ nên em muốn chạy chọt giúp nó à?
Đàm Thụ vội chối:
- Không không không, em luôn nghe lời thầy ạ.
Tào Tuấn Dân ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, đan hai tay vào nhau, cười tủm tỉm nhìn Đàm Thụ bằng ánh mắt hoà nhã trìu mến của thầy hiệu trưởng đang quan tâm đến cậu học trò bị phạt vì vi phạm nội quy nhà trường.
Đàm Thụ nghĩ tới nghĩ lui, cố nghiền ngẫm ý tứ của Tào Tuấn Dân, chẳng biết nên nói gì mới vừa ý thầy.
Từ tận thâm tâm, hắn cực kỳ không muốn gặp lại Nghê Tễ chút nào.
Hầu như suốt quãng đời đi học của hắn, Nghê Tễ luôn là một bóng ma khổng lồ.
Năm ấy ở trường, Nghê Tễ luôn rực rỡ lóa mắt. Trong đại đa số trận đấu ở Học viện Lính gác, anh luôn giành được giải quán quân hạng mục thi đấu đơn về cho trường mình. Phàm là nơi có anh, những kẻ khác đều lu mờ không tỏa sáng nổi.
Bao nhiêu năm qua, Đàm Thụ đã chịu biết bao khổ cực, gần như vứt sạch tự tôn hòng lấy lòng Tào Tuấn Dân như một con chó thì mới trở thành cấp dưới thân tín nhất của lão.
Nếu Nghê Tễ trở lại thì sao? Liệu có cướp mất vị trí hiện tại của hắn không?
Đám Thụ biết Tào Tuấn Dân luôn thấy vừa yêu vừa hận Nghê Tễ, và cứ canh cánh mãi về mấy lần Nghê Tễ ngỗ nghịch lão năm xưa.
- Không phải thầy nhẫn tâm đâu, dù sao nó với em đều là học trò của thầy mà.
Tào Tuấn Dân ngồi sau bàn làm việc thong thả nói với giọng điệu hiệu trưởng quan tâm học sinh.
- Con người ta lúc trẻ thường dễ mắc thói ngựa non háu đá, nhất là người có chút tài năng như Nghê Tễ thì cứ ngỡ trên đời này không có thứ gì đáng khiến nó khom lưng chịu thua cả. Nó phải chịu khổ, bị đánh gãy xương thì mới hiểu rõ sống sót không phải chuyện dễ dàng gì trên cõi đời này.
Lão cúi đầu, lại xem xét giấy tờ lần nữa, buông một câu:
- Cứ để đám người ở Cục quản lý quân nhân hành hạ nó thêm mấy ngày đi. Bao giờ nó ý thức được rằng năm xưa nó đã sai, nhớ tới chuyện cậy nhờ thầy thì hẵng cứu nó ra.
Đàm Thụ quan sát từng nét biến hóa trên khuôn mặt lão một cách cẩn thận rồi khẽ nói:
- Nhưng em vừa nghe tin cậu ta đã được xử vô tội phóng thích rồi ạ.
Từ sau bàn, Tào Tuấn Dân thoáng ngước mắt lên nhìn hắn, nở nụ cười lạnh tanh.
Đàm Thụ thầm cả kinh, lưng túa mồ hôi lạnh, rối rít xua tay giải thích:
- Thưa thầy, em thật sự không biết gì cả. Em đã làm đúng như những gì thầy bảo là để ý sát sao chuyện này suốt mấy ngày qua, nghe nói hôm nay người ta vô tình tìm thấy bằng chứng chứng minh cậu ta bị oan. Khi chứng cứ kia bị công bố, đám người bên Cục quản lý quân nhân không còn cách nào khác, đành phải thả người ngay.
Đàm Thụ đã đi theo Tào Tuấn Dân nhiều năm, biết người thầy này của hắn có tiếng là con hổ biết cười.
Dù lúc nào trông lão cũng ôn hòa lịch thiệp, nói năng vui vẻ nhưng thật ra rất nhỏ mọn.
Lão rất muốn dùng Nghê Tễ nhưng lại muốn bẻ sạch xương anh trước, để Nghê Tễ buông bỏ tự tôn, ngoan ngoãn giống như hắn vậy.
Thế nên dù biết rõ Cục quản lý quân nhân là một nơi như thế nào, biết đám người kia sẽ hành hạ kẻ cứng đầu như Nghê Tễ ra sao thì lão vẫn vờ như không biết chuyện này, luôn chờ Nghê Tễ bị tra tấn tàn tệ đến mức sụp đổ tinh thần mới xuất hiện như một kẻ ban ơn.
Đàm Thụ hiểu rõ ý thầy bèn nói ngay:
- Tuy cậu ta đã được thả nhưng cũng chẳng có chốn nương thân ở thủ đô này. Hơn nữa mấy hôm nay trong Cục quản lý quân nhân, cậu ta đã bị tra tấn đến mức bị thương toàn thân, chắc giờ vẫn còn ngồi ngoài cổng Cục quản lý quân nhân ạ.
Tào Tuấn Dân đứng dậy, vươn tay qua bàn vỗ vai Đàm Thụ nói:
- Thầy đâu có ý trách em. Dù sao hai em cũng là bạn cùng lớp, hồi đó còn chơi thân với nhau nữa mà.
- Nếu thế thì em đi đón Nghê Tễ về rồi giúp nó chỉnh trang một chút, bảo thầy không quên nó, hỏi xem giờ nó tính thế nào.
Đàm Thụ gật đầu đồng ý, thầm thở phào nhẹ nhõm, song lại không cam lòng lắm khi rời khỏi văn phòng.
Tào Tuấn Dân dõi theo bóng hắn, âm thầm cười nhạo.
Vẫn còn xanh non lắm nên nghĩ gì trong bụng thì người khác chỉ liếc một cái đã nhìn thấu.
Năm đó trong Học viện lính gác, tên Đàm Thụ này lúc nào cũng bám Nghê Tễ như sam, bao lần thi cử cũng nhờ Nghê Tễ vớt qua môn.
Thế mà có vẻ như bây giờ hắn chẳng còn chút tình cảm nào với Nghê Tễ, thậm chí còn không mong Nghê Tễ sống sót sau chuyện lần này.
Nếu không thì sao một người lanh lợi như Đàm Thụ lại không thể chạy chọt cứu thằng bạn cũ ra khỏi chốn hễ có tiền là xong việc như Cục quản lý quân nhân được chứ? Thế thì Nghê Tễ đâu đến đận bị thương nặng không lết nổi như bây giờ.
Mưa dần nặng hạt hơn.
Nghê Tễ ngồi trong con hẻm nhỏ tối tăm, ngẩng lên ngắm trận mưa lất phất trên bầu trời bụi bặm.
Ở thủ đô vẫn còn nóng nực, chứ nếu ở biên giới phía Bắc thì giờ tuyết đã rơi rồi.
Nhớ tầm này năm ngoái, bọn họ đã xây xong tường cao, trữ đủ nhu yếu phẩm cho mùa đông, đang ngồi túm tụm quanh bếp lò.
Anh nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến những người mãi mãi không thể gặp lại nữa.
Ngoài hẻm nhỏ vang tiếng bước chân giẫm lên nước.
Nghê Tễ thầm cười cợt, rốt cuộc cũng tới rồi.
Một sĩ quan trong bộ quân phục chỉnh tề cầm dù che mưa, chạy chầm chậm từ đầu kia đường tới đây.
Mặt hắn hiện đầy vẻ khó tin xen lẫn lo lắng và sốt ruột.
- A Tễ, là cậu thật ư?
Đàm Thụ cúi xuống đỡ người đang ngồi trong vũng nước mưa dậy, liên tục oán trách với giọng lo âu:
- Tớ vừa mới biết tin, đúng là không thể tin được. Cậu cũng lạ thật đấy, gặp chuyện lớn như thế sao không chịu liên lạc với bọn tớ gì cả.
Nghê Tễ không nói gì, để mặc hắn đỡ mình dậy.
Và nghe người bạn thân nhất hồi còn đi học của mình vừa đỡ lấy cánh tay mình, vừa nói liến thoắng.
- Đáng lẽ cậu nên tìm thầy mới phải, dù sao bọn mình cũng là học trò của thầy mà.
- Tuy hồi xưa cậu với thầy từng nảy sinh cãi vã nhưng thầy vẫn lo cho cậu lắm.
- Đấy cậu xem, thầy vừa hay tin là lập tức bảo tớ tới đón cậu về luôn này.
- Cái lũ ở Cục quản lý quân nhân quá đáng thật đấy, không ngờ chúng lại tra tấn cậu đến nông nỗi này. Một ngày nào đó, tớ sẽ cho lũ ấy biết tay.
Nghê Tễ bị thương rất nặng, hầu như không thể tự đứng dậy nổi, phải dựa vào người Đàm Thụ mới đứng được.
Lúc anh nghe những lời này đã đưa mắt nhìn vũng nước mưa đọng dưới chân.
Mắt anh rất tinh. Nhờ vũng nước phản chiếu, anh có thể thấy rõ khuôn mặt của người bạn học đang luôn miệng quan tâm mình kia.
Trên mặt nước đen, khuôn mặt kia đang cúi xuống liếc nhìn những vết thương chồng chất trên cơ thể Nghê Tễ.
Thấy anh nhếch nhác khổ sở, sa sút tột độ như vậy thì khóe môi người bạn thân ngày xưa khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười méo mó khó lòng khống chế.
Nghê Tễ chỉ thầm thấy buồn cười, nhưng anh không vạch trần, chỉ dồn hết trọng lượng cơ thể lên người gã bạn cùng trường ngày xưa.
- Ừm, tớ cũng nghĩ là cậu với thầy chắc chắn sẽ tới tìm tớ.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |