Ch.02 → |
Thôn Xà vương là một thôn làng sống trong núi sâu, không được ghi chép trong quốc thổ rộng lớn Trung Quốc.
Duy nhất làm người tò mò chính là danh hiệu "Xà vương", làm người ta vừa nghe liền liên tưởng đến truyền thuyết hoặc thần thoại nào đó.
Tương truyền mấy ngàn năm trước xà vương lãnh đạo bộ tộc xà thần tiến đến nơi đây, trong khoảng thời gian ngắn núi rừng tràn đầy kim quang, mọi người thấy hiện tượng lạ không dám tự tiện tới gần. Chỉ có thầy tế ra mặt thông linh, xà thần cùng dân chúng địa phương lập ra định ước hẹn cung phụng đổi lấy phù hộ, chỉ cần thôn dân hàng năm cung kính cung phụng, xà thần tự nhiên sẽ phù hộ toàn bộ dân trong xóm an bình.
Bởi vậy từ xưa đến nay, thôn dân "thôn xà vương" luôn thờ phụng lớn nhỏ xà thần, tin tưởng bộ tộc xà thần sẽ phù hộ trong thôn mưa thuận gió hoà, mọi chuyện an khang, đối với các loài rắn thường lui tới trong núi trong lòng mọi người đều tôn kính, chưa bao giờ dám quấy rầy, chứ đừng nói đến chuyện giết rắn đại nghịch bất đạo.
Như thế không biết trải qua bao nhiêu năm, xà thần cùng thôn dân bình an vô sự, chung sống hòa bình.
Nhưng xảy ra một chuyện trước nay chưa từng có, ngay tại ngày này đã xảy ra một chuyện "Ngoài ý muốn".
Đầu mùa hè sau giờ ngọ, Mạc Vũ Lâm tám tuổi đi theo mẫu thân Quách Thục Quân đi đến miếu xà vương.
Vũ Lâm ngửa đầu nhìn mẫu thân cầu khẩn, tiếp theo lạy ba lạy, còn mình bỏ chạy đến sau miếu đi chơi đùa.
Nàng biết mẫu thân cùng hàng xóm đại thẩm một khi cùng nhau tán gẫu không một hai canh giờ sẽ không ngừng lại.
Sau miếu dưới tàng cây đa mát mẻ, Vũ Lâm vòng quanh bồn hoa, hồ nước cùng chòi nghỉ mát vòng vo vài vòng, tinh tế quan sát cây hoa nhài, cá chép, hoa sen cùng bươm bướm, sau mới ngồi dưới tàng cây đa nghỉ ngơi.
Nàng từ trước đến nay là đứa tự mình tiêu khiển, bởi vì Mạc gia chỉ có mình nàng là nữ nnhi, nàng lúc còn rất nhỏ đi học cũng tự chơi một mình.
Cầm lấy khăn tay lau mồ hôi, Vũ Lâm nhắm mắt lại làn gió êm dịu thổi đến khiến nàng buồn ngủ.
Không cần vội vàng, trong rừng sâu thời gian trôi đi rất chậm, trong thôn cuộc sống nhàn nhã ngủ một chút cũng không sao, hơn nữa mẫu thân sẽ đến đánh thức nàng. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ sau đó chìm vào mộng đẹp.
Vũ Lâm nằm mơ dường như có người ôm nàng nhưng không phải phụ thân, cũng không phải mẫu thân, nàng nhìn không rõ người nọ là ai chỉ cảm thấy rất an tâm rất yên lặng.
Xa xa giống như có chút thanh âm truyền đến, mờ ảo, trầm thấp, làm Vũ Lâm nghe không rõ "Tiểu cô nương này thật đáng yêu!" Một giọng nói già nua vang lên.
"Đúng vậy! Nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, còn cột hai bím tóc, thật làm người yêu thích." Đây là giọng của một người trẻ tuổi.
Nói xong lại một giọng nữ tử vang lên, "Ta cảm thấy bộ dạng nàng mở to hai mắt, chơi đùa mới càng xinh đẹp!"
Ba giọng nói lần lượt đan xen lẫn nhau, chủ đề đảo quanh Vũ Lâm, xem ra rất hảo cảm với tiểu cô nương này.
"Nàng tại sao lại ngủ ở đây? Nếu cảm lạnh thì làm sao?"
"Không sao, mẹ nàng lát nữa có thể đến đây."
"Vậy chúng ta có thể quan sát nàng kỹ thêm một chút!"
Đúng lúc này, giọng nói trẻ con nhưng không mất uy nghiêm vang lên"Nhan trưởng lão, Lâm phó tướng, Hân Khởi tỷ, các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Ba người đồng thời xoay người, thấy một đứa bé mặc cẩm y, đôi mắt lóe sáng, điều này làm cho bọn họ giật mình hoảng sợ.
"Thiếu chủ, ngài tại sao ra đây?!" Kha Hân Khởi vội hỏi.
"Thiếu chủ, ngài không phải đang bế quan tu luyện sao?" Lâm Minh Hiên cũng quá sợ hãi nói theo.
Dù sao Nhan Thán Sinh cũng là người cao tuổi cho nên bình tĩnh hơn, ông ta vuốt râu trả lời:"Thiếu chủ, ba người chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, hy vọng không quấy nhiễu đến ngài. Không biết ngài tu luyện đến đâu? Tùy tiện xuất quan không ảnh hưởng gì chứ?"
Đứa bé được mọi người gọi là Thiếu chủ tên là Từ Chấn, tháng bảy năm nay sẽ tròn mười tuổi, tuổi còn nhỏ đã có khí khái vương giả, tất cả mọi người đều kỳ vọng rất cao về hắn.
Dựa theo tập tục bộ tộc xà thần lưu truyền tới nay, xà vương tương lai phải tu luyện đắc đạo năm mười tuổi mới có thể có được linh châu củng cố ngai vàng xà vương.
Mà bây giờ Từ Chấn đột nhiên xuất quan, đương nhiên nhóm thần tử cảm thấy thất kinh.
Từ Chấn không thèm để ý tiếp tục nói: "Không sao, buổi chiều mỗi ngày ta đều chạy ra ngoài hít thở không khí, nếu cứ ở mãi bên trong ta sẽ buồn bực chết. Đúng rồi, các ngươi vừa nói chuyện gì?"
Hà Hân Khởi có chút thẹn thùng cười cười chỉ vào phía trước trả lời:"Chúng tôi đang nhìn Tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu này, nên vòng quanh nàng nói nói mấy câu thôi, hiện tại nàng đang ngủ say!"
"Thật không?" Từ Chấn đi tới gần nhìn rõ tiểu cô nương nằm dưới tàng cây.
Vừa thấy Từ Chấn liền sững sờ, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhi giống như búp bê vậy chỉ cần nhẹ nhàng đụng sẽ nát, làm cho người ta hoài nghi nàng rốt cuộc là người thật hay ảo giác.
Ch. 02 → |