Vay nóng Tinvay

Truyện:Xà Quân Như Mặc - Chương 96

Xà Quân Như Mặc
Trọn bộ 99 chương
Chương 96
Cùng chung một nhận thức
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Siêu sale Shopee


Ban đêm, trăng rằm mặc dù bị mây che như vẫn sáng như ban ngày, ngoài trừ gió lạnh thổi trên mặt hồ, mang lại hương vị tươi mát của thiên nhiên thì trong thiên địa tịch liêu chỉ có hai người bọn họ với nhau.

Một xích đu làm bằng trúc không lớn lắm nhưng tinh xảo đạt trên hành lang, trên đầu là ánh trăng rằm, phía sau là cái ôm ấm áp, trên người còn đắp tấm chăn che gió mềm mại, Bắc Dao Quang thoải mái dựa vào ngực Như Mặc, vừa ngắm trăng, vừa hạnh phúc thỏa mãn thở dài "Như Mặc, khung cảnh yên bình nơi đây thật tốt"

" Dao Quang thích như vậy sao?" âm thanh trầm thấp, mềm nhẹ làm cho nàng có cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua tim, chậm rãi điều chỉnh dáng người, làm cho người của mình dựa vào bên sườn của Như Mặc, vừa ngắm trăng, vừa ngắm người, Bắc Dao Quang nhẹ nhàng gật đầu "ân, rất thích, mỗi ngày đều như vậy được không?"

" Vì cái gì không được đâu? Chỉ cần Dao Quang thích, như thế nào đều có thể!" Như Mặc cũng nghiêng nửa người nhưng hắn không có nhìn bầu trời mà trong mắt hắn đều là hình ảnh của Bắc Dao Quang.

Rõ ràng hắn hoàn mỹ hơn mình không biết bao nhiều lần, nhưng lại dùng ánh mắt như nàng là người đẹp nhất trên đời này nhìn nàng, làm cho nội tâm Bắc Dao Quang vừa vui mừng lại cảm động, Như Mặc như vậy thật đáng giá cho nàng cả đời chỉ yêu mình hắn.

" Ngốc Như Mặc, ngươi tính sủng ta đến vô pháp vô thiên sao?" nho nhỏ oán giận lại mang theo sự kiêu ngạo và thỏa mãn.

Như Mặc nghe nàng nói thì khẽ cười, đặt một cái hôn nhẹ lên trán nàng "sủng thê không có giới hạn là mục tiêu từ giờ về sau của ta, không biết tiểu nương tử của ta có hài lòng với phu quân không?"

" Vừa lòng, vừa lòng vô cùng!" Bắc Dao Quang cũng đáp lại hắn khinh liên mật ý, lại là một tiếng thở dài thỏa mãn, úp mặt vào ngực hắn nói "Như Mặc, ngươi biết không? ta đã từng nhiều lần tưởng tượng có một cuộc sống như vậy, có người yêu, có ngôi nhà của chúng ta, không cần quá lớn nhưng phải ấm áp, mỗi ngày có thể ôn nhu nhìn hắn, ban ngày cùng nhay nấu cơm, rửa ché, buổi tối có thể ngồi trên xích đu ngắm sao, ngắm trăng, tùy ý nói chuyện phiếm, thậm chí khi ngày mưa đến, chúng ta cũng có thể cùng che dù bước đi trong mưa, nhưng sau khi trưởng thành, ta mới biết cuộc sống có nhiều cái không như mình nghĩ, lãnh khốc và vô tình, giấc mộng đó cũng không dám nghĩ lại nữa, cho đến khi gặp được ngươi"

'Dao Quang!" Như Mặc vì những lời của nàng mà đau lòng, đó chẳng qua chỉ là những điều nhỏ nhặt mà thôi nhưng nàng lại coi nó là giấc mộng, có thể thấy được trong quá khứ Dao Quang không được vui đến thế nào "nha đầu ngốc, sau này đã có ta ở bên a"

" Như Mặc, ngươi biết không? Ngươi gần như đã thỏa mãn giấc mộng của ta, ngươi cho ta một gia đình, cho ta một tình yêu hoàn mỹ gần như là ảo mộng, cho ta hai đứa con xinh đẹp, đáng yêu, cho dù đi dạo mát ngươi cũng nắm tay ta, như bây giờ đêm khuya lại không ngủ mà cùng ngồi trên xích đu ngắm trăng, Như Mặc, ta thật sự cảm thấy mình hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn nữa. Như Mặc, có ngươi thật tốt"

Bắc Dao Quang lại lần nữa ngước ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Như Mặc, làm cho hắn càng thêm mềm lòng, dùng sức ôm chặt thân hình mềm mại của nàng vào lòng "tiểu nương tử của ta, ngươi nếu tiếp tục khen ngợi ta như vậy, ta không thể cam đoan có thể im lặng cùng ngươi ngắm trăng, có lẽ chúng ta nên trở về phòng làm chuyện quan trọng hơn đi"

Bắc Dao Quang đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà có chút e lệ nói, " Như Mặc, chúng ta không phải mới————-"

" Ai cho ngươi đem ta nói tốt như vậy? Cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy làm cho người ta cầm lòng không đậu" Như Mặc càng nói, thanh âm càng thấp, đôi môi hoàn mỹ cũng dán chặt lên lỗ tai của Bắc Dao Quang "Dao Quang, cho ta tận tình một hồi, được không?"

Bắc Dao Quang nhẹ nhàng dúi đầu vào ngực Như Mặc, không trả lời, xem như là đã ngầm đồng ý.

Nháy mắt, hai người đã nằm trên giường lớn trong phòng, hai thân hình quấn quý say mê, cởi bỏ quần áo lần nhau, không ngừng khêu gợi dục hỏa của nhau. Như Mặc vốn là thân thể tinh phách, quá khứ vẫn chuyên tâm tu luyện nhưng một khi đã trải qua tư vị tốt đẹp của hoan ái thì như nước tràn bờ đê, mãnh liệt như không bao giờ dứt.

Ngày trước vì Bắc Dao Quang thân thể là phàm nhân nên không dám có nhiều đòi hỏi, sau khi cho nàng ăn Mặc quả vào thì lại vướng chuyện nàng mang thai, vì đứa nhỏ nên hai người dù có dục vọng cũng e ngại. Sau khi đứa nhỏ sinh ra, vì là xà đản nên hắn phải từ ấp trứng, quá trình này cũng giống như là cấm dục, cho đến khi Bắc Dao Quang chủ động câu dẫn hắn ngày ấy, mới làm cho hắn nhớ đế tư vị mất hồn thực cốt kia, cũng đã nhiều ngày qua chưa được thân cận, dục vọng làm sao còn có thể ẩn nhẫn được?

Lúc trước cũng đã triền miên một phen nhưng cũng chỉ là giải thoát một chút, đối với Như Mặc là không đủ, bây giờ có cơ hội tận tình một hồi, hắn làm sao mà không cao hứng cho được?

Bắc Dao Quang vuốt lên khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, biết mấy ngày qua mình đã bỏ bên hắn, dục vọng của Như Mặc thì nàng làm thê tử cho hắn lâu như vậy sao lại không biết, ngắm trăng cũng chỉ làm cho hắn giảm bớt chứ không thể tận hứng được, lúc này nhìn thấy tròng mắt hắn đã chuyển sang màu xanh, lại làm càn nhìn nàng, Bắc Dao Quang không thể không để cho hắn toại nguyện, chỉ biết nói nhỏ vào tai hắn "đừng để Thanh nhi và đứa nhỏ nghe được"

" Dao Quang!" Như Mặc vừa hôn sâu, bàn tay cũng bắt đầu chu du trên thân thể nàng.

Một cảm giác mát lạnh lan tràn giữa hai chân, Bắc Dao Quang trợn mắt, bối rối nhìn Như Mặc "đó là cái gì?"

" Đừng lo lắng, chỉ là để trợ tình thôi, không có nó sợ rằng thên mình của ngươi sẽ chịu không nổi" Như Mặc lại ôn nhu hôn lên môi nàng, dù thế nào thì nàng cũng là nhân loại, mà hắn thì chắc phải trải qua ba ngày ba đêm hoan ái cùng nàng mới có thể gọi là tận tình, cho nên cần phải có sự trợ giúp cho nàng là đương nhiên.

Bắc Dao Quang cũng đoán được lần này Như Mặc sẽ không trong thời gian ngắn mà buông tha cho nàng, nhưng nghe hắn nói rõ như vậy, vẫn cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng "Như Mặc"

Hiệu quả thật rõ, chỉ một lúc sau, Bắc Dao Quang đã toàn thân phiếm hồng, rất nóng, thân thể lại xuất hiện cảm giác trống rỗng mãnh liệt, làm cho nàng khẩn cấp quấn quanh vòng eo dẻo dai của Như Mặc, khiêu khích hắn.

" Đừng nóng vội, chúng ta còn nhiều thời gian"

Lời nói nỉ non vừa biến mất, thay vào đó là âm thanh rung chuyển của cái giường.

Bắc Dao Quang rốt cục hiểu được "tận tình" của Như Mặc nghĩa là gì, nhưng đó phải là ba ngày sau, mà trong ba ngày này, hắn cơ hồ như luôn dây dưa thân thể với nàng, chưa từng thả lỏng, tất cả những tư thế chưa từng thử qua thì trong ba ngày này đều thực hiện. Bắc Dao Quang cũng trong ba ngày này mới biế được cơ thể con người có thể mềm dẻo tới mức đó, nhiều tư thế trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới nhưng bây giờ đều có thể làm được.

Nhiều ngày gây sức ép như vậy, cho dù Như Mặc yêu chiều ôn nhu, cẩn thận che chở thì Bắc Dao Quang vẫn cảm thấy xương cốt toàn thân rệu rã, chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, sau ngày thứ nhất đã gần như không kêu ra tiếng được nữa, duy có ánh mắt là còn miễn cưỡng mở ra được, mà Như Mặc lúc này xem như đã thỏa mãn rời khỏi thân thể nàng.

Tinh thần sảng khoái, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, hôn lên mắt nàng "Dao Quang, ta yêu ngươi"

Bắc Dao Quang nhìn ánh mắt tuyệt đẹp của hắn lộ ra sự sung sướng và thỏa mãn, liền tiên tán những oán trách và hối hận vốn có trong lòng, mềm nhẹ dựa vào ngực hắn, cảm thấy kiêu ngạo vì mình có thể làm cho hắn thỏa mãn, nghe hắn nói yêu nàng, nàng cũng kích động không thôi, tiếc là cổ họng nàng vì la to quá mức những lúc cao trào mà giờ không nói được.

Cảm giác thân thể được đặt vào trong nước ấm thoải mái, ánh mắt nàng nhìn Như Mặc đã mệt mỏi đến mức không mở ra được nhưng vẫn không đành lòng nhắm lại, Như Mặc đưa miệng đến bên miệng Bắc Dao Quang, giống như đang cho nàng ăn gì đó, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi hắn.

"Để cho thân thể ngươi sau này càng có thể thích ứng tốt với ta" Như Mặc nói như vậy hiển nhiên là không định nói rõ hắn cho nàng ăn cái gì, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thần bí, ôn nhu nói "Dao Quang, nương tử của ta, ngươi mệt mỏi rồi nên ngủ một lát đi, ngủ đi, hết thảy giao cho ta đi, được không?"

Bắc Dao Quang quả thật cũng cảm thấy phi thường mệt mỏi, nghe vậy hai mắt cũng từ từ nhắm lại, tùy ý để bàn tay mềm mại của Như Mặc chà lau trên thân thể nàng, nước ấm lại thêm có bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng làm cho Bắc Dao Quang nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Như Mặc sau khi tắm rửa cho nàng xong thì bế nàng lên, thấy toàn thân nàng đều lưu lại ấn ký của mình thì nở nụ cười hài lòng, trong nháy mắt, giường cũng đã được chỉnh sửa lại, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, hông lên trán nàng một cái rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Khi mở cửa phòng thì đã thấy Thanh nhi và Tóc Đen đã hóa thành một thiếu niên đang cùng Mặc Mặc và Bảo Bảo nghịch nước trong hồ, nhìn thấy Như Mặc vẻ mặt sung sướng tiêu sái đi ra khỏi phòng, lập tức rời khỏi hồ nước, xiêm y cũng nhanh chóng khô thoáng, thi lễ với Như Mặc" chủ nhân, người đã dậy?"

Hai người đều không hỏi ba ngày qua họ nhốt mình ở trong phòng làm gì, bởi vì chuyện này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là thế nào, chủ nhân lúc này thân thanh khí sảng xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy là phu nhân chắc chắn là mệt không chịu nổi rồi.

" Phụ thân! Ôm một cái!" Hai cái vật nhỏ lập tức hướng về phía Như Mặc đồng thời giơ hai tay bé nhỏ ra, vài ngày không gặp, hai đứa đã lớn lên không ít, hoàn toàn không giống đứa nhỏ mới được sinh ra có mười ngày mà như là đã mấy tháng, ngay cả Bảo Bảo cũng đã nói chuyện được, làm Như Mặc cao hứng không ít.

Lập tức giơ tay ôm lấy bọn chúng, hỏi "bọn chúng đầu biết đi rồi sao?"

" Đúng vậy, chủ nhân, Bảo Bảo tiểu chủ và Mặc Mặc tiểu chủ đều đã biết đi biết chạy, nhất là Mặc Mặc tiểu chủ chạy nhanh hơn đứa nhỏ bình thường nhiều, còn kỹ năng bơi của Bảo Bảo tiểu chủ lại rất khá" Thanh nhi đem quan sát mấy ngày qua báo cáo lại.

" Phải không?" Như Mặc nổi lên ý định muốn khảo sát hai đứa con, từ lúc bọn chúng được sinh ra tới giờ, hình thể không có một chút dấu hiệu của xà loại mà vẫn chính là hình thể nhân loại, làm hắn không khỏi lo lắng, bọn chúng có khi nào đến ngày nào đó không thể biến thành thân xà không? tuy rằng là nhân loại cũng tốt nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải là người bình thường, trời sinh năng lực dị bẩm cho bọn chúng thì phải phát huy mới tốt.

" Bảo Bảo, Mặc Mặc, phụ thân cùng các ngươi nghịch nước chịu không?" Như Mặc ôm hai đứa nhỏ, hướng về cuối hành lang mà đi, vừa hỏi.

Ánh mắt của Bảo Bảo lập tức sáng lên, cung kính gật đầu "được, được, phụ thân, nghịch nước"

Mặc Mặc tuy rằng không thích lắm nhưng thấy phụ thân đại nhân đích thân chơi đùa với bọn chúng nên cũng cao hứng hơn, ra sức gật đầu "phụ thân, nghịch nước"

" Hảo, đi thôi!" Như Mặc nhẹ nhàng vung tay lên, hai thân hình nhỏ nhắn đột nhiên bị ném vào trong hồ, Thanh nhi và Tóc Đen kinh hãi, mấy ngày qua bọn họ đều ôm hai tiểu chủ nghịch nước, nhưng sao chủ nhân lại ném bọn họ vào hồ như vậy? nếu bị sặc nước thì làm sao? Lúc này, bọn họ đã xem Bảo Bảo và Mặc Mặc như những đứa trẻ nhân loại bình thường, hoàn toàn quên bọn chúng là xà tử, trời sinh có thể tính nhân xà song song.

Bảo Bảo bị ném lại nhìn hồ nước xanh biếc cười khanh khách, mà Mặc Mặc lại nhắm mắt hưởng thụ và bắt đầu nhớ tới tọa kỹ chim to của hắn, đáng tiếc mẫu thân thân ái lại đuổi hắn đi rồi.

Hai thân hình nhỏ bé cứ vậy mà rơi xuống nước, một đứa rơi xuống tới đáy hồ, nửa ngày mới trồi lên, cười khanh khách đầy vui vẻ, đây đương nhiên là Bảo Bảo, còn Mặc Mặc thì nhàn nhã bơi trên mặt nước. Như Mặc cũng không vội vã theo xuống, ngược lại còn vung tay, làm mặt hồ nổ sóng cuồn cuộn, mà hai tiểu tử đối mặt với chuyện này lại phản ứng không giống nhau.

Một đứa thì lập tức ngẩng đầu đón lấy cột nước, thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng chìm vào trong, nháy mắt biến thành một thân ảnh xanh biếc, bắt đầu xoay quanh cột nước đùa giỡn, thân mình nhỏ dài, xanh biếc, hoa văn xinh đẹp cùng với đôi mắt xanh biếc bướng bỉnh, không cần đoán cũng biết là Bảo Bảo. Hiện giờ vẫn còn là trẻ con nhưng đã có thân hình như vậy, Như Mặc không khó tưởng tượng khi Bảo Bảo trưởng thành thân hình chắc chắn không nhỏ hơn mình bao nhiêu, thấy nàng nhanh chóng hiện ra thân rắn, Như Mặc cuối cùng cũng yên tâm, không cần phải lo lắng mình phải vận dụng năng lực để bảo hộ nàng.

Thanh nhi và Tóc Đen nhìn một màn kia cũng tán thưởng không thôi "Bảo Bảo tiểu chủ thật khá"

Bọn họ dù sao cũng là xà, biến thành hình người, nhưng bọn họ bản chất vẫn là xà, nhân loại bộ dáng xinh đẹp thế nào cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của bọn họ mà khi Bảo Bảo biến trở về chân thân thì bất kỳ giống đực nào cũng phải công nhận nàng chính là tượng trưng cho vẻ đẹp hoàn mỹ, thân hình mềm mại giống như không tồn tại, nhan sắc tiên diễm, hoa văn tuyệt mỹ, còn có ánh mắt linh hoạt, tràn đầy khí thế, tuy rằng nàng còn chưa có trưởng thành nhưng bộ dáng lúc này cũng đủ làm cho tất cả giống đực vì nàng mà thần hồn điên đảo.

Trong lúc Bảo Bảo vui vẻ hiện thân thì Mặc Mặc lại đưa bàn tay bé nhỏ che lấy đỉnh đầu, tùy ý để cột nước dội xuống, nhìn như sắp bị nhấn chìm, nhưng Như Mặc lại thấy rõ trong lòng bàn tay của hắn lại phóng ra tinh mang, làm cho cột nước không đổ xuống người hắn được, làm hắn không dính một chút nước nào nên đương nhiên cũng không hiện ra hình rắn.

Thanh nhi cùng Tóc Đen cũng không thấy rõ Mặc Mặc là như thế nào làm được, mà lúc này Như Mặc, lại đạp nước tiến đến giữa hồ, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Mặc Mặc vào ngực, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của hắn, vừa nhìn thấy lại kinh ngạc không thôi, chỉ nghe nói xà tử sẽ kế thừa ưu khuyết điểm của cha mẹ nhưng không ngờ xà tử còn có thể kế thừa mệnh cách tinh quân, đây là chuyện gì?rốt cuộc đã có sai sót gì sao? Như Mặc ngưng trọng nhíu mày.

Mặc Mặc dường như cũng mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói "phụ thân nói dối, nói muốn nghịch nước với chúng ta nhưng thật ra là khảo nghiệm chúng ta a, ta sẽ không biến thân"

Lúc này Bảo Bảo ở trong nước đã chơi đùa thỏa thích, nghe những lời của Mặc Mặc nói, lập tức từ trong nước chui ra, không biến trở về hình người mà lại nói với Mặc Mặc "Mặc Mặc, ngươi thật nhát gan"

" Ngươi mới là người nhát gan!" Mặc Mặc lập tức phẫn nộ đáp trả.

Bảo Bảo thấy hắn giận, lại lè lưỡi trêu chọc hắn, phát ra hai tiếng "tê tê" đầy khiêu khích, còn uốn mình mấy cái rồi tiếp tục lặn vào nước chơi đùa.

" Tốt lắm, không được tranh cãi! Mặc Mặc không thích biến thân, về sau sẽ không biến đi! Bảo Bảo thích nghịch nước thì cũng được nhưng đừng để nương ngươi nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, sẽ làm nàng sợ, nếu ngươi dọa nàng thì ta sẽ trừng phạt ngươi thật mạnh, hiểu chưa?" Như Mặc vươn bàn tay còn lại ra đã thấy thân hình của Bảo Bảo đã bị hút trở về tay của hắn, ngoan ngoãn nghe hắn dạy bảo.

" Dạ, phụ thân!" Bắc Dao Bảo Bảo tâm không cam lòng không nguyện lẩm bẩm một tiếng, trong lòng thầm nghĩ thân rắn của nàng nhỏ vậy làm sao có thể hù dọa được mẫu thân, huống chi chân thân thực sự của phụ thân không đủ hù chết mẫu thân vài lần sao? Nhưng oán giận đó nàng chỉ để trong lòng, không dám nói ra.

Như Mặc nhìn thấy biểu tình của nàng thì biết nàng đang nghĩ gì, không khỏi gằn giọng nói "lời của ta chính là mệnh lệnh, không làm được thì cứ áp dụng theo quy củ của xà tộc từ xưa đến nay, được nhiên nếu ngươi muốn không nghe lời thì chờ tới lúc ngươi mạnh hơn ta, đánh gục ta thì ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

" Phụ thân, Bảo Bảo không dám! Phụ thân đừng nóng giận!" Bắc Dao Bảo Bảo vừa thấy Như Mặc tựa hồ động vài phần chân khí, vội vàng nhu thuận biến trở về hình người, tiến sát vào lòng Như Mặc, ngước ánh mắt xinh đẹp đáng yêu cầu xin tha thứ.

Nói đùa cái gì chứ, nàng mới được sinh ra không bao lâu, tuy nói là có kim đan hỗ trợ mà có được công lực ngàn năm nhưng làm sao có thể tranh đua với phụ thân đại nhân chứ? Hiện tại trong giới yêu tinh còn không biết có mấy người đạo hạnh cao thâm hơn phụ thân đâu. Lần trước chọc cho mẫu thân khóc, phụ thân liền phong ấn Hỏa Hồ Thánh Châu và pháp lực của nàng, lúc này nếu lại làm hắn mất hứng, nàng thực sự không biết phải đợi bao nhiêu năm mới có thể đi tìm mỹ nam tử của nàng. Nếu chẳng may lúc nàng tìm được, hắn đã thành tiên lên trời như vậy không phải làm cho nàng đau khổ muốn chết sao?

" Chỉ cần các ngươi làm cho mẫu thân các ngươi vui vẻ thì đối với việc các ngươi sở tác sở vi, ta có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua nhưng nếu làm nương các ngươi mất hứng, thì hậu quả thế nào tự hiểu" Như Mặc không ngại đóng vai ác với bọn nhỏ, bởi vì tất cả động vật trong thế giới, quyền uy vốn do thực lực của bản thân quyết định, cho dù là đứa nhỏ của mình thì cũng không có chuyện vừa ra đời bọn chúng đã nhất định nể phục cha mẹ mình, cho nên hắn tuy rằng rất yêu chiều bọn chúng nhưng cũng muốn làm cho bọn chúng biết, không thể tùy hứng mà bướng bỉnh hay làm bậy.

" Dạ, phụ thân! Con đã biết!" Lúc này song bào thai khó được trăm miệng một lời gật đầu nói, trên mặt cũng dè chừng và sợ hãi hơn!

" Vậy là tốt rồi! Tiếp tục ngoạn đi!" Như Mặc buông bọn họ, lại khôi phục nụ cười ấm áp và tràn đầy yêu thương lúc trước.

Hai cái tiểu tử kia đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quản nhiên phụ thân đại nhân trở mặt còn nhanh hơn bọn chúng trở mình, dù sao chỉ cần làm mẫu thân đại nhân vui thì chuyện khác đều có thể, nghe ra cũng không khó lắm.

Hai đứa cùng liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng có chung một suy nghĩ, rất nhiều năm sau, bọn chúng mới phát hiện đó là lần duy nhất tỷ đệ bọn chúng có chung một suy nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-99)