Vay nóng Tima

Truyện:Xà Quân Như Mặc - Chương 76

Xà Quân Như Mặc
Trọn bộ 99 chương
Chương 76
Thanh nhi trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Siêu sale Shopee


" Vô Ảnh, nếu ngươi nguyện ý, ngươi có thể làm cha nuôi của bọn nhỏ". Bắc Dao Quang vì hắn rơi lệ mà cảm động, liền đưa ra đề nghị này, Như Mặc cũng thấy đề nghị này không tồi, coi như là một cách bồi thường cho Phong Vô Ảnh "đúng vậy, ta nghe nói đứa nhỏ nếu có cha nuôi, sau này sẽ khỏe mạnh hơn, hơn nữa hai tiểu tử này trời sinh bướng bỉnh nếu có một cha nuôi ôn lương quân tử như ngươi sau này chắc sẽ ngoan hiền hơn, hi vọng Vô Ảnh không chê"

" Như Mặc, Bắc Dao, cám ơn các ngươi, các ngươi biết rõ ta thích hai tiểu bảo bối xinh đẹp này tới mức nào, các ngươi đã không chê, cho bọn chúng nhận ta làm cha nuôi đã là vinh hạnh của ta". Phong Vô Ảnh cảm động nói.

"Quyết định vậy đi, sau này bọn chúng cũng là hài tử của ngươi, nếu sau này lớn lên không ngoan, bất hiếu, ngươi cũng đừng khác khí mà hãy tận lực giáo huấn bọn chúng" Bắc Dao Quang mỉm cười "Xuân Hoa, Xuân Thủy, hôm nay thật sự là một ngày rất vui, bảo phòng bếp làm thêm nhiều thức ăn, Tiểu Thanh, ngươi ra cửa nhìn xem thiếu thành chủ đã đến chưa?"

" Phu nhân ngài yên tâm, phòng bếp đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc phong phú để mừng thiếu gia, phu nhân và hia vị tiểu chủ nhân, Xuân Hoa còn cả gan làm chủ, bố trí mấy bàn để cho các hạ nhân khác cũng chúc phúc cho phu nhân cùng thiếu gia", Xuân Hoa vội vàng lên tiếng.

"Tốt, Xuân Hoa thật là thông minh", Bắc Dao Quang nghe vậy càng vui hơn "Như Mặc, rốt cuộc trong phủ cũng đã náo nhiệt hơn, nếu Thanh nhi cũng có ở đây thì thật tốt a"

Như Mặc gật gật đầu, có chút đăm chiêu nói "qua mấy ngày nữa mà Thanh nhi còn chưa trở về thì ra sẽ đến nhà hắn một chuyến"

Bắc Dao Quang tự nhiên biết Thanh nhi không có trở về cái nơi gọi là nhà, mà là đi Thú tộc, nơi Như Mặc muốn đến cũng chính là chỗ này, tuy rằng không muốn hắn rời đi nhưng Thanh nhi đối với bọn họ giống như người thân trong gia đình, nhiều ngày như vậy cũng không có tin tức của hắn, hiện giờ đứa nhỏ cũng đã bình an ra đời, nếu không đi tìm hắn thì trong lòng cũng áy náy, không yên.

"Vậy cũng tốt, trên đường nhớ cẩn thận một chút, có cần để Tiểu Thanh đi cùng với ngươi"

"Ta đi một mình là được, Tiểu Thanh ở lại để chiếu cố cho ngươi, người trong phủ vốn đã không nhiều, ta lại không ở đây, ngươi càng cần có người chiếu cố. Bất quá ta cũng không đi lâu lắm đâu, chỉ mấy ngày là sẽ trở về, đến lúc đó, Vô Ảnh ngươi thường xuyên đến chơi với Dao Quang, ta mới có thể yên tâm một chút". Như Mặc đầu tiên là dịu dàng nói với Bắc Dao Quang, sau lại quay sang Phong Vô Ảnh đang ôm Bảo Bảo mà ôn nhu nhờ vả.

" Như Mặc, ngươi yên tâm đi! Ta cùng Ngọc Bạch sẽ quan tâm đến Bắc Dao phủ, ngươi đi sớm về sớm" Phong Vô Ảnh ôm Bảo Bảo, vẻ mặt tràn đầy mỹ mãn, lời nói cũng tràn đầy hứa hẹn và kiên định.

" Cám ơn ngươi, Vô Ảnh!" Như Mặc mỉm cười mới vừa nói xong, ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, thật xa đã nghe tiếng Tiểu Thanh ầm ĩ" Thanh nhi ca ca đã trở về"

Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, nhất là Bắc Dao Quang cơ hồ như là vọt tới bên cửa, cùng lúc Thanh nhi cũng bước vào, hai người súyt chút nữa là đụng trúng nhau. Thanh nhi còn chưa bước vào phòng, vẻ mặt phong trần mệt mỏi đã vội quỳ trước mặt Bắc Dao Quang khấu đầu" gặp qua phu nhân, Thanh nhi đã trở lại"

Bắc Dao Quang nước mắt đã tràn mi vội vàng nâng hắn dậy" mau đứng lên, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, có bị thương không? mấy ngày qua có chịu khổ hay không? có bị khi dễ không?" vừa hỏi, vừa không kiêng dè gì mà vuốt vuốt bả vai của Thanh nhi.

Thanh nhi lắc đầu, cũng cảm động vì sự lo lắng chân thành và vui sướng xuất phát từ nội tâm của nàng, vội vàng nói" phu nhân, Thanh nhi tốt lắm, không có việc gì, không bị thương cũng không bị ai khi dễ, không có chịu khổ, chỉ và về trễ làm cho phu nhân cùng chủ nhân lo lắng"

" Hảo hảo! Mau vào! Trở về là tốt rồi! Về sau không cho ngươi đi ra ngòai nữa, mấy ngày qua ta cùng Như Mặc lo lắng muốn chết" Bắc Dao Quang liên tục nói tốt, còn kéo Thanh nhi đi vào phòng.

Thanh nhi vừa thấy Như Mặc lại quỳ xuống đất, Bắc Dao Quang dù kéo hắn cũng không được" Thanh nhi khấu kiến chủ nhân, Thanh nhi đã trở về muộn, Thanh nhi rất nhớ chủ nhân và phu nhân. Thanh nhi cũng ra mắt ha tiểu chủ nhân"

" Ngốc Thanh nhi, mau đứng lên đi! Mới vừa nói với Dao Quang nếu ngươi còn chưa trở về thì ta sẽ đi tìm ngươi, vừa nói xong thì ngươi đã xuất hiện, đây quả thật là chuyện tốt, đừng quỳ, ngươi xem, Dao Quang đã mất hứng a" Như Mặc một tay ôm bảo bối, một tay nâng Thanh nhi đứng dậy.

Thanh nhi vội vàng đứng lên" phu nhân, người đừng giận, Thanh nhi sau này sẽ không tùy tiện quỳ nữa, Thanh nhi đã hơn nửa năm không gặp phu nhân và chủ nhân, rất nhớ, nhất thời kích động mới làm vậy"

"Lúc này tạm tha cho ngươi, nếu còn có lần sau thì sẽ bị trừ lương a, ai bảo ngươi là quản gia còn dẫn đầu phá hỏng quy tắc trong phủ thì không tốt" Bắc Dao Quang nhéo nhéo cái mũi hắn, Thanh nhi cũng lộ ra tươi cười thật lòng" dạ, phu nhân"

"Đây mới là Thanh nhi ngoan của chúng ta". Thanh nhi trở về, làm cho Bắc Dao Quang cuối cùng cũng buông xuống nỗi lo lắng nhiều ngày nay" hôm nay thật sự là một ngày rất may mắn, Thanh nhi đã trở về, cả nhà chúng ta coi như chân chính tề tựu đông đủ"

" Chủ nhân, ta có thể ôm một tiểu chủ nhân không?" Thanh nhi nhìn nam hài tuấn mỹ trong lòng Như Mặc, mấy ngày hắn luôn lo lắng chủ nhân không thể hỗ trợ tiểu chủ nhân vượt qua Thiên Lôi đả kiếp, cũng luôn nghĩ không biết chủ nhân sẽ sinh ra dưới hình dạng gì. Hiện tại hắn nhìn thấy tiểu chủ nhân giống y chang chủ nhân, kích động trong lòng không thể dùng từ ngữ nào diễn tả nổi, nhìn tươi cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn của chủ nhân cùng phu nhân, hắn bất giác cũng thấy hạnh phúc lây. Đáng tiếc hắn và Trân Châu vĩnh viễn không có một ngày như vậy.

" Đương nhiên, đến! Hắn gọi Mặc Mặc, sinh ra sau tỷ tỷ Bảo Bảo một canh giờ, trước khi ngươi trở về, bọn chúng còn đánh nhau một trân a, thật nghịch" Như Mặc vừa cười, vừa cẩn thận đem đứa nhỏ đưa cho Thanh nhi.

" Chủ nhân, tiểu chủ nhân thật xinh đẹp!" Thanh nhi kinh ngạc nhìn Mặc Mặc, Mặc Mặc cũng dùng ngón tay nhỏ xíu trắng nõn nắm lấy xiêm y của Thanh nhi, đôi mắt to tròn đen láy, linh họat nhìn hắn chằm chằm, hắn rất thích Thanh nhi dù đạo hạnh thấp nhưng lại rất trung thành và đối với cha mẹ hắn rất tốt, Mặc Mặc quyết định sau khi trưởng thành sẽ không khi dễ hắn.

" Đến, Thanh nhi, nhìn Bảo Bảo xem, cũng rất đẹp a" Phong Vô Ảnh bây giờ đã là cha nuôi, tuy rằng đứa nhỏ không do hắn sinh nhưng cũng có cảm giác làm cha, thấy Thanh nhi chỉ lo nhìn Mặc Mặc liền lập tức ôm Bảo Bảo đến trước mặt hắn, cao hứng la to.

Thanh nhi cũng vội vàng cũng nhìn về phía Bảo Bảo trong lòng Phong Vô Ảnh" thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, trừ bỏ mái tóc dài ngắn khác nhau thì cơ hồ không phân biệt được hai tiểu chủ, đều rất giống chủ nhân, chỉ có ánh mắt là giống phu nhân"

" Ngươi cũng đã nhìn ra? Ta cũng cảm thấy như vậy, nhất là Mặc Mặc, ánh mắt dường như chính là bản sao của Bắc Dao" Phong Vô Ảnh giống như tìm được tri âm, hai người chụm đầu vào nhau không ngừng trao đổi với Thanh nhi khám phá của hắn, cứ làm như hai người mới là cha mẹ của bọn nhỏ.

Bắc Dao Quang cùng Như Mặc mỉm cười nhìn nhau, cao hứng nhìn cản tượng trước mắt, Tóc Đen cũng cảm thấy rất hâm mộ, ô..... Hắn lúc này mới phát hiện làm người thật ra không tốt chút nào, nó vẫn thích bám trên tay chủ nhân như trước kia, lúc này biến thành người lớn tuy hành động tự do nhưng chủ nhân không còn gọi nói là tiểu tử hay vật nhỏ nữa. Nó cảm thấy mình thật cô đơn.

" Tiểu Thanh, làm sao vậy?" Bắc Dao Quang trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy trong mắt Tóc Đen lộ ra hâm mộ rồi lại ủy khuất, liền hỏi

" Chủ nhân tỷ tỷ, ta nghĩ đi trở về!" Tóc Đen có chút tịch mịch cúi đầu nhẹ giọng nói, Bắc Dao Quang đầu tiên là bị hai từ" trở về" của hắn làm sợ run, sau mới hiểu ra liền đưa tay sờ đầu hắn, giống như hắn là một con rắn nhỏ trước kia" được"

Xem ra sủng vật của nàng không muốn làm người, chỉ muốn làm vật nhỏ bám lên cổ tay nàng, nếu nó muốn quay trở lại như vậy thì nàng cũng không phản đối, huống chi Thanh nhi đã trở về, Tiểu Thanh giả mạo cũng đã đến lúc lui ra.

" Chủ nhân tỷ tỷ còn thích ta như lúc trước không?" Tóc Đen có chút ngập ngừng hỏi, cảm giác lo lắng và không an tòan, trong mắt cũng tràn đầy u buồn, sợ Bắc Dao Quang không còn thích nó như trước, dù sao hiện tại nàng đã có hai tiểu chủ nhân.

"Vật nhỏ ngốc, chủ nhân tỷ tỷ vĩnh viễn thích vật nhỏ" Bắc Dao Quang nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hôn lên trán hắn, giống như trước đây nàng đã hôn vô số lần lên môi lục thúy xà" còn lo lắng sao?" Thật ra, nàng cũng thích lục thúy xà bám trên cổ tay nàng hơn là thiếu niên trước mắt này.

" Cám ơn chủ nhân tỷ tỷ!" Tóc Đen lập tức cao hứng ngẩng đầu lên, sự u buồn trong mắt lập tức được thay bằng sự vui vẻ.

" Hôm nay ăn cơm xong, liền nói lời tạm biệt với mọi người trong phủ rồi trở về đi" Bắc Dao Quang hơi cường điệu từ" trở về" một chút, đồng thời còn nháy mắt với Tóc Đen, Tóc Đen cũng cao hứng đáp "dạ"

"Thật là náo nhiệt, xem ra là ta tới chậm" thanh âm trong trẻo vang lên cũng đồng thời xuất hiện thân ảnh phong tư tuấn lãng của Trần Ngọc Bạch.

" Ngọc Bạch, ngươi đã đến rồi? Mọi người đến đông đủ, còn chờ ngươi!" Như Mặc chậm rãi đón khách, ôn hòa nói.

"Nghe được tin ngươi cho người mời ta đến phủ, ta lúc đó đang làm việc ngòai thành liền lập tức chạy tới đây. Thanh nhi huynh đệ hình như vừa trở về, hơn nữa năm không gặp, nghe nói ngươi về thăm gia đình, nhị lão trong nhà khỏe chứ?" Trần Ngọc Bạch đầu tiên là nắm tay Như Mặc, thân thiết nói, sau đó nhìn thấy Thanh nhi càng thêm vui vẻ.

" Đa tạ thiếu thành chủ, cha mẹ ta vẫn khỏe" Thanh nhi vội vàng ứng biến, tuy không hiểu Như Mặc đã dùng lý do gì để giải thích cho sự vắng mặt của hắn, bất quá hắn thấy Tóc Đen biến ra hình dáng tương tự hắn, lại nghe mọi người đều gọi Tóc Đen là Tiểu Thanh thì hắn không cần hỏi cũng biết nên lấy cớ gì, vì thế rất tự nhiên mà trả lời câu hỏi của Trần Ngọc Bạch.

" Vậy là tốt rồi, về sau Bắc Dao phủ sẽ luôn náo nhiệ" Trần Ngọc Bạch cao hứng gật đầu, hai mắt sáng rực lên, có chút kinh hỉ nhìn về phía hai đứa nhỏ trong tay Thanh nhi và Phong Vô Ảnh" hai đứa nhỏ thật là xinh đẹp'

" Ngọc Bạch, ngươi tới chậm, ta đã là cha nuôi của bọn hắn, muốn ôm con gái nuôi Bảo Bảo của ta không?" Thấy Phong Vô Ảnh mấy ngày nay ủ đột bây giờ lại tươi cười, Trần Ngọc Bạch có chút bất ngờ nhưng thấy hắn không hề có chút miễn cưỡng, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì làm Phong Vô Ảnh thay đổi thái độ tiêu cực lúc trước, Trần Ngọc Bạch cũng cảm thấy vui mừng không thôi.

" Nàng kêu Bảo Bảo?" Trần Ngọc Bạch vội vàng đem than kiếm đeo ở bên hông chuyển ra sau lưng, sau đó mới cẩn thận ôm lấy nữ oa xinh đẹp trong tay Phong Vô Ảnh.

" Ân, Bắc Dao Bảo Bảo, nàng là tỷ tỷ, còn đệ đệ trong tay Thanh nhi tên là Bắc Dao Mặc Mặc, long phượng thai mà bộ dáng không khác nhau là mấy thật hiếm có" Phong Vô Ảnh vẻ mặt kiêu ngạo nói, như là hai đứa nhỏ đều do hắn sinh ra.

Mà Bắc Dao Bảo Bảo vừa được Trần Ngọc Bạch ôm liền vươn hai tay lên muốn sờ vào mặt hắn, tiếc là với không tới, khuôn mặt nhỏ nhắn liền có chút không hài lòng, Trần Ngọc Bạch thì không có kinh nghiệm với trẻ nhỏ nên bối rối hỏi Phong Vô Ảnh và Như Mặc" nàng muốn cái gì?"

Bắc Dao Quang vừa thấy động tác của nữ nhi bảo bối nhà mình đã bật cười" ta nghĩ Bảo Bảo chắc là muốn sờ mặt ngươi, nàng dường như từ lúc mới sinh ra đã thích gần gũi những người xinh đẹp"

Trần Ngọc Bạch bán tín bán nghi đem nàng ôm cao lên, đồng thời cũng cúi đầu xuống. Bảo Bảo nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ không thua phụ thân của mình bao nhiêu liền không khách khí mà sờ sọang, đồng thời còn cố gắng ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn, hôn lên mặt Trần Ngọc Bạch, làm cho hắn và vợ chồng Như Mặc đều kinh ngạc không thôi, ngược lại Phong Vô Ảnh thì cười thành tiếng" Ngọc Bạch, quả nhiên là mị lực của ngươi rất lớn a, ngay cả Bảo Bảo nhỏ như vậy cũng muốn thân cận với mỹ nam tử như ngươi"

Bắc Dao Quang cảm giác thật mất mặt, Bảo Bảo lớn mật làm càn như vậy thật có chút giống nàng, cũng may chỉ là hôn lên mặt, Như Mặc thì bất đắc dĩ nhíu mày, hắn có thể phong ấn pháp lực của bọn chúng, nhưng không thể ngăn cản tư tưởng đã trưởng thành của bọn chúng, hắn thấy đại nữ nhi của mình đã kế thừa và phát huy bản tính của giống cái Xà tộc vô cùng nhuần nhuyễn.

Trần Ngọc Bạch lần đầu tiên bị một tiểu oa nhi hôn, không khỏi có chút mất tự nhiên, nghe Phong Vô Ảnh nói càng thêm xấu hổ" Vô Ảnh, ngươi còn dám trêu chọc ta?"

" Ta không phải trêu chọc ngươi, ta là ghen tị a! con gái nuôi bảo bối của ta còn chưa có hôn cha nuôi như ta mà lại hôn ngươi trước, chẳng lẽ ta ghen tỵ một chút cũng không được sao?" Phong Vô Ảnh vừa nói, vừa ôm lấy Bảo Bảo. Bắc Dao Bảo Bảo mới hôn được mỹ nam tử nên vẻ mặt đầy thỏa mãn, cũng ngoan ngõan để Phong Vô Ảnh ôm trở về nhưng vẫn không quên nở nụ cười siêu cấp đáng yêu với Trần Ngọc Bạch, làm cho hắn không khỏi cảm thán, nàng bây giờ chỉ mới là đứa trẻ sơ sinh, nếu mười mấy năm sau thì sợ là tòan bộ nam tử trong thiên hạ đều quỳ dưới chân nàng a.

" Như Mặc, ta cũng kiên quyết phải làm cha nuôi của bọn nhỏ!" Trần Ngọc Bạch lập tức cười đối Như Mặc cùng Bắc Dao Quang nói.

Nếu Trần Ngọc Bạch đã chủ động lên tiếng, Như Mặc làm sao lại từ chối, huống chi sau này bọn nhỏ lớn lên nếu có cha nuôi là thành chủ làm hậu thuẫn thì không còn chuyện gì tốt hơn, hơn nữa Trần Ngọc Bạch bọn họ cũng chính là Tinh Quân hạ phàm, xà tử có bọn hắn làm cha nuôi thì chỉ có lợi mà không hại, nên lập tức nở nụ cười" thật quá tốt, có hai vị cha nuôi tài ba như vậy là Bảo Bảo và Mặc Mặc tính được không ít phúc a"

" Tốt lắm! Tốt lắm! Vô Ảnh, hiện giờ ta cùng với ngươi là cùng ngồi cùng ăn!" Trần ngọc bạch gặp Như Mặc sảng khoái đáp ứng, tự nhiên lại cao hứng.

"Vậy cũng phải có thứ tự trước sau, lớn nhỏ đàng hòang, tóm lại Ngọc Bạch ngươi vẫn là chậm một bước" Phong Vô Ảnh không yếu thế, cố cãi.

" Chuyện đó không vội, hiện tại Bảo Bảo cùng Mặc Mặc còn chưa biết nói, đợi bọn chúng lớn lên sẽ quyết định chúng ta ai lớn, ai nhỏ" Trần Ngọc Bạch chỉ ngón tay vào Bảo Bảo trong lòng Phong Vô Ảnh, vẻ mặt tính tóan.

Phong Vô Ảnh cũng mỉm cười" đúng là không vội, chắc chắc năm sau hai chúng ta ai phong độ hơn ai còn chưa biết"

" Ta như thế nào nghe ra một cỗ mùi thuốc súng vậy? các ngươi không đói nhưng mà ta đói a, đêm qua tới giờ còn chưa ăn gì, đã sớm đói sắp chết rồi. Xuân Hoa, các ngươi đi xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa?' Bắc Dao Quang lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi.

Xuân Hoa lập tức phúc thâ" dạ, phu nhân, nô tỳ đi chuẩn bị"

Cả đám cũng cùng nhau đi tới Xuân Mặc viện, Thanh nhi dưới sự yêu cầu của mọi người mới ngồi xuống bàn cùng ăn cơm. Cùng nhau nâng cốc chúc mừng, tòan bộ Xuân Mặc viện đều tràn đầy không khí vui vẻ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-99)