Người ngoài ý muốn
← Ch.101 | Ch.103 → |
Lúc Mạn Tâm trở về, liền nhìn thấy Song Nhi đang cùng mọi người đi tới. Thấy nàng lập tức chạy lại đón, lo lắng lôi kéo nàng hỏi: "Tỷ tỷ, người không sao chứ, muội vừa mới nghe nói, nơi này không có Vạn Phúc trà lâu." Nhìn thấy nàng bình an vô sự, mới yên lòng.
"Tiểu thư, người không sao chứ." Mọi người nhốn nháo lo lắng hỏi.
"Ta không sao, không cần lo lắng, hắn là muốn bạc của ta. Ta nói trên người của ta không có, quay về sẽ đưa cho hắn, hắn không chịu. Vừa lúc có người đi đường tốt bụng đi ngang qua, ta được hắn cứu. Thừa lúc bọn hắn đánh nhau, ta trốn thoát." Mạn Tâm nói, lý do này tương đối làm cho người ta tin.
"Chúng ta đi xem, rốt cuộc là ai? Cả gan dám làm loạn như vậy, lại còn muốn cướp bạc." Mọi người lòng đầy căm phẫn, muốn bắt được người kia.
Mạn Tâm không quản nhiều như vậy, đi một đường dài, nàng hơi mệt chút, " Song nhi, ta muốn về nghỉ ngơi trước."
"Được, muội cùng tỷ trở về." Song Nhi đỡ lấy nàng, nói thầm: "Tỷ tỷ, người cũng không biết, chờ lúc bà bà trở lại, ta nói với bà, tỷ đi Vạn Phúc trà lâu. Bà nói chỗ này không có trà lâu. Muội lo lắng muốn chết. Nhìn người đó chất phát thật thà thiện lương như vậy, thì ra cũng là người xấu. Xem ra chúng ta sau này phải cẩn thận, tỷ cũng đừng động một chút là lấy bạc ra, nói không chừng, có biết bao nhiêu người đang dòm ngó chúng ta đấy."
"Đã biết." Đối mặt với cằn nhằn của nàng, Mạn Tâm chỉ cười cười, nàng nói đúng, có lẽ rất nhiều người giờ phút này chỉ quan tâm đến tiền bạc của nàng, sau này phải cẩn thận, đến mức người tốt người xấu cũng không thể phân biệt. Mọi người đều tham tài, có lẽ người kia chỉ là một phút xem trọng tiền tài, có lẽ hắn bình thường thật là người tốt.
Dương Tử Vân nhìn thấy bồ câu đưa tin tới quả thực không thể tin được, nàng lại có thể dùng biện pháp như thế đi tìm nhị ca. Nên nói nàng quá mức thông minh, hay nói nàng xem thường lễ giáo? Không biết nhị ca có ở nơi đó hay không? Huynh ấy có chịu lộ mặt hay không? Bản thân có muốn đem chuyện này nói với đại ca hay không? Quên đi, vẫn là để sau hãy nói, nếu nàng thật sự có thể tìm nhị ca trở về, đây chẳng phải sẽ tạo cho đại ca một điều bất ngờ sao.
Mạn Tâm dốc lòng tìm kiếm đã qua ba ngày, tuy rằng ba ngày nay mọi người tận tâm tận lực giúp nàng tìm người, nhưng đều không có chút tin tức nào của Tiêu Lăng. Nàng không biết do Tiêu Lăng trốn tránh? Hay hắn thật sự không ở nơi này?
Từ hy vọng dần dần chuyển sang thất vọng, nàng ngồi ở trong sân, vẻ mặt trầm trọng, ý nghĩ bản thân có lẽ đã quá ngây thơ rồi.
"Tỷ tỷ, đừng lo lắng, sẽ tìm được hắn, nhất định sẽ tìm được hắn." Song Nhi an ủi nàng.
"Hy vọng vậy." Mạn Tâm nói.
"Tiểu thư, tiểu thư." Một cô bé mười mấy tuổi thở hổn hển chạy vào, "Bên ngoài, bên ngoài...."
"Làm sao vậy? Đừng nóng vội, từ từ nói." Mạn Tâm lại dấy lên một tia hy vọng, có thể là hắn hay không?
"Bên ngoài có một chiếc xe ngựa đặc biệt sang trọng đến đây, nói muốn gặp cô, mọi người bảo ta tới nói cho cô biết." Cô bé nói thật vất vả, cuối cùng cũng xong.
"Xe ngựa sang trọng?" Mạn Tâm ngây ra một lúc, sẽ không phải có âm mưu gì chứ, tuy nhiên đã đến cửa chắc hẳn không có vấn đề gì.
"Tỷ tỷ, muội đi trước xem thử." Song Nhi nói, vô cùng cẩn thận.
"Song Nhi, chúng ta cùng đi." Mạn Tâm đứng dậy nói.
Đi tới cửa, nhìn thấy thật nhiều thôn dân vây quanh một cổ xe ngựa không những đẹp mà còn cực kỳ lộng lẫy, vừa nhìn cũng biết không phải thuộc vùng này, còn có cả thị vệ, thoạt nhìn là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh, là ai đây?
Mộ Dung Ưng ư? Hắn đến tìm mình sao? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng có vài phần mừng thầm, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt là người trong xe ngựa không phải là hắn.
"Xe ngựa thật đẹp! Ta lần đầu tiên nhìn thấy."
"Có tiền thật là sướng, là ai đây? Tướng công của tiểu thư sao?"
"Ngươi xem rèm che trên xe ngựa kìa, so với quần áo chúng ta mặc còn tốt hơn." Mọi người chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Thấy nàng đi tới liền chủ động tránh ra nhường đường.
Thấy người trên xe cũng không có ý muốn xuống xe, Mạn Tâm do dự một chút, vẫn đi tới. Xe ngựa đáng giá như vậy, ít nhất không phải đến để cướp bóc, vả lại nàng rất xấu xí, chắc hẳn cũng không phải đến cướp người, chỉ cần là không phải hai mục đích này, nàng đã thấy yên tâm hơn.
Đứng bên ngoài xe ngựa, nàng thật lễ phép hỏi: "Không biết các hạ là ai? Vì sao muốn gặp ta?"
"Yên tâm, ta đối với nàng không có ác ý, nàng hãy lên xe trước đã." Trong xe ngựa truyền ra một giọng nam nhân.
Mạn Tâm hơi nhíu mày, tiếng nói này giống như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra. Hắn bảo mình lên xe, cứ thử xem, có nhiều người như vậy, hắn cũng không dám làm gì mình.
Vừa định muốn đi lên, liền thấy Song Nhi giữ chặt nàng lại, nhìn nàng nháy mắt ra hiệu.
Mạn Tâm cho nàng một ánh nhìn an tâm, ý bảo khắp nơi, không phải rất nhiều người sao? Lúc này Song Nhi mới buông nàng ra.
Màn xe được thị vệ đứng bên cạnh mở ra, Mạn Tâm thấy rõ người ngồi bên trong, sửng sốt hơn nửa ngày không kịp phản ứng. Tại sao lại là hắn, hắn làm sao biết mình ở nơi này?
Hạ Duẫn Ngân thấy nàng ở trước mắt, trong mắt hiện lên quyến luyến sâu sắc. Cuối cùng đã gặp lại nàng, đưa tay kéo nàng qua.
Thân thể đột nhiên bị hắn dùng lực ôm một cái, Mạn Tâm bị hắn ôm chặt vào lòng, lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy ra một chút, "Huynh...... Tại sao huynh lại ở chỗ này?"
"Nàng ở đâu, ta sẽ theo đến đó! Trữ An, Trữ An của ta." Hạ Duẫn Ngân ôm chặt nàng, ở bên tai nàng kêu lên.
Mạn Tâm lại lộ ra không ít hoảng loạn, tại sao lại gặp hắn ở chỗ này? Xong rồi, xong rồi, làm sao bây giờ? Hắn sẽ không ép buộc mình cùng hắn quay về Hạ quốc chứ?
"Thái tử ca ca, huynh buông ra ra trước đi, mau thả ta ra, ta không thở được." Nàng liều mạng cũng muốn đẩy hắn ra.
"Không, ta sẽ không buông tay, nàng là của ta, nàng từ giờ trở đi là của ta." Hạ Duẫn Ngân đè nàng ngã xuống xe ngựa, sau đó liền hôn lên môi nàng.
Hai mắt Mạn Tâm lập tức trợn to, biến thái, thật là tên biến thái, hai người chính là huynh muội ruột thịt, làm sao có thể làm chuyện loạn luân như vậy.
"Ưm...ưm." Liều mạng chống cự, liều mạng giãy dụa, tất cả đều là vô ích, ngược lại làm hắn càng hôn càng bá đạo, nàng chỉ có thể bỏ cuộc.
Trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt ngây ngất của hắn, nhưng hắn lại không biết nàng đau khổ biết bao nhiêu.
Thật vất vả chờ hắn hôn đủ rồi, buông lỏng mình, liền đẩy hắn ra, lúc này nàng mới có cơ hội há to miệng thở, quay đầu quan sát hắn, nghiến răng nghiến lợi. Mỗi một lần gặp mặt, hắn đều ép buộc mình......
"Trữ An, đừng dùng ánh mắt này nhìn huynh, huynh sẽ đau lòng." Hạ Duẫn Ngân thống khổ nói.
"Ta nên dùng ánh mắt nào nhìn huynh đây? Chúng ta là huynh muội, sao huynh có thể làm vậy với ta?" Mạn Tâm gần như hét lớn lên. Mặc dù có yêu, cũng phải quan tâm cảm nhận của người khác, vả lại, vừa nghĩ tới hắn là ca ca của Trữ An sẽ khiến nàng ghê tởm.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |