Vết thương chồng chất
← Ch.016 | Ch.018 → |
Một tiếng 'chát' quất vào da thịt vang lên, cánh tay cùng với y phục phía sau lưng của Mạn Tâm lập tức toét ra, lộ ra da thịt trắng nõn.
Một vệt máu rõ ràng ứa ra, nàng tức khắc cảm giác đau đến thấu xương, cơn đau rát buốt không đợi nàng rên thành tiếng, ngọn roi thứ hai đã lại ngoan ngoãn rơi xuống trên người nàng.
... Nàng không thể trốn cũng không có chỗ để trốn, đành cắn chặt răng lại, chịu đựng không nổi cái loại đau đớn này.
"Roi thứ nhất là thay nhị ca của ta, roi thứ hai là thay đại ca của ta, còn lần thứ ba là thay cho toàn bộ người trong vương phủ đã chịu sự lăng nhục của ngươi." Dương Tử Vân nói xong lại vung tay lên.
Mạn Tâm nhắm mắt lại, không dám nhìn tới con người hiện tại của hắn, lòng của nàng, đầu óc của nàng đều bị đau đớn chiếm đoạt, nhưng đợi một hồi lại phát hiện roi của hắn tựa hồ không quất vào người mình, lập tức mở to mắt.
Mộ Dung Ưng lại có thể xuất hiện ở nơi này, trong tay đang nắm cây roi mà hắn đánh xuống, sắc mặt lạnh như băng nói: "Tử Vân, đệ không nghe rõ lời ta nói đúng không? Ta đã nói qua không được tổn thương đến tính mạng nàng."
"Đại ca, đệ không thương tổn đến tính mạng nàng, nàng không chết được, đệ chỉ làm nàng tự kiểm điểm lại phẩm chất của mình một chút, trả lại cho nàng sự thống khổ của người khác." Dương Tử Vân nới lỏng cây roi trong tay, nếu biết huynh ấy sẽ sớm trở lại như vậy, thì chính mình hẳn nên động thủ sớm một chút.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng vết thương chồng chất, chật vật như thế, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người: "Ai làm?"
"Vương gia tha mạng." Toàn bộ hạ nhân cùng nha hoàn đều quỳ xuống.
"Đại ca, huynh không cần hỏi, là ta bảo họ làm vậy. Chúng ta luôn luôn biết Trữ An công chúa ở vương phủ làm xằng làm bậy, cũng biết nàng ra tay hiểm độc, nhưng huynh tuyệt đối không nghĩ thủ đoạn như thế của nàng là cay độc, là phát rồ sao?" Dương Tử Vân nghiến răng nghiến lơi nói.
"Cho nên đệ bảo mọi người dụng hình với nàng?" Mộ Dung Ưng hỏi hắn, không phải là thương tiếc nàng, chỉ là cách làm của hắn thiếu thỏa đáng, nếu chuyện này truyền ra ngoài liền trở thành nhược điểm đối với Hạ quốc.
"Cái này cũng gọi là dụng hình sao?" Dương Tử Vân không cười nói, sau đó phân phó: "Các ngươi hãy nói cho Vương gia nghe một lần, Vương phi đối phó với các ngươi như thế nào đi."
"Tuân mệnh." Mọi người đáp. Một người lại nối tiếp một người nói ra hết chuyện Vương phi đối phó mình như thế nào.
Mặt Mộ Dung Ưng ban đầu lạnh như băng rồi chuyển sang xanh mét đến cuối cùng biến thành phẫn nộ lớn tiếng hét: "Có chuyện bất hòa như vậy, tại sao các ngươi không nói cho bổn vương biết?"
Mọi người bị hù giật mình một phen, một hạ nhân đánh bạo bẩm báo: "Vương gia, chúng nô tài không dám nói, vì Vương gia bận rộn công việc, rất ít quản đến việc trong phủ, tất cả mọi việc trong phủ đều do Vương phi làm chủ. Vương gia còn nhớ rõ tỳ nữ Tiểu Xuân không? Cô ta bị Vương phi dùng trâm ngọc đâm phá cánh tay khi vô tình phát hiện cô ta nói cho người biết là Vương phi làm. Kết quả ngày hôm sau Tiểu Xuân đã bị bán vào thanh lâu."
"Cái gì? Cô ta không phải hồi hương sao?" Mộ Dung Thị Ưng phẫn nộ ngẩng đầu chuyến hướng tới Mạn Tâm, lúc bấy giờ chính nàng đã nói với hắn như vậy.
Nàng chỉ có thể thầm thương tâm trong lòng, lúc trước đã làm nhiều người giận sôi lên như vậy vì thủ đoạn nham hiểm độc ác này, bị xem thường vì cái tính ấy thì cũng chẳng có gì là lạ.
"Vương gia, chuyện kia đều là giả. Là Vương phi lừa gạt người, nếu Vương gia không tin, tôi sẽ đi tới Ánh Hồng lâu ngay bây giờ, Tiểu Xuân giờ đây đang ở đó." Hạ nhân nói.
"Chúng nô tì có thể làm chứng." Tất cả mọi người cùng hợp xướng.
"Đại ca, bây giờ huynh thấy rồi đó, chưa giết nàng là xem như đã khách khí lắm rồi, huống chi nàng còn vu cáo hãm hại nhị ca ám sát đại ca, huynh cứ thẳng tay giết nàng đi." Dương Tử Vân càng nói càng tức giận, lúc này hận không thể một kiếm đâm chết nàng.
Nắm tay Mộ Dung Ưng siết chặt lại, quả thật nàng chết thì chẳng có gì đáng tiếc, bất quá bây giờ nàng chưa thể chết được, sau một hồi lâu, mới vội thả lỏng nắm tay ra, hít sâu vào, nói bằng giọng điệu ra lệnh: "Các ngươi ra ngoài hết đi."
"Dạ, Vương gia." Hạ nhân cùng nô tì nhanh chóng rời khỏi địa lao.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |