Cái gì trơn nhẵn vậy?
← Ch.063 | Ch.065 → |
Nàng kinh ngạc nhìn xuống, xung quanh hơi nước như sương mù nhàn nhạt tản ra, bàn tay to của nàng đang bị bàn tay nhỏ nhắn của hắn cầm lấy, vuốt ve gương mặt non nớt của hắn, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, làn toàn thân nàng tê dại.
"Lộ Nhi, ngươi có việc gì chứ?" Kim Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt, xác nhận người trước mặt không phải là ảo giác, thuận thế véo một cái, "Tiểu gia hỏa, mau lên đây, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, cho dù thế nào, cũng phải chờ đại phu đến khám, nếu không có vấn đề, người làm gì tỷ tỷ cũng sẽ không cản ngươi." Nói xong, nàng định đưa hắn ra khỏi bồn tắm.
Ai ngờ, tay hắn nhỏ bé lại trượt thoát khỏi bàn tay của nàng, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia xấu xa.
Kim Bảo Nhi, phải để cho ngươi lần đầu nghiệm thấy thân thể của bản công tử vậy...
Sao lại thế này? Nàng cứng đờ cúi đầu, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn đang từng bước lui về phía sau, bước lùi một bước, mực nước liền cao thêm một chút, mắt thấy bả vai hắn đã bị ngập nước, Kim Bảo Nhi đứng cũng không vững nữa, nhanh chóng đem y phục trên người cởi ra, chỉ còn lại tấm vải quấn ngực thì vọt vào hồ.
"Lộ Nhi đừng lui về sau nữa, tỷ tỷ sẽ không bắt ngươi phải ra ngoài nữa, dừng lại!" Rốt cuộc là hắn muốn nghịch ngợm đến khi nào mới dừng lại đây, nếu cứ tiếp tục lùi mấy bước nữa thì sẽ chết chìm mất! Tim nàng gần như muốn ngừng đập, lại đột nhiên đập liên hồi.
Không nên cử động, không nên cử động, Lộ Nhi, ngươi đừng dọa tỷ tỷ! Hai chân nàng rất nhanh đi về phía trước, nàng vươn tay, gần hơn một chút, một chút nữa sẽ đến chỗ hắn.
"Tỷ tỷ, Lộ Nhi dừng lại." Hắn khéo léo đứng vững, quả thật là không có lui về phía sau nữa, khuôn mặt trẻ thơ nhỏ nhắn có một chút hồng hồng quái dị, "Tỷ tỷ, rất lâu rồi chúng ta không có tắm cùng nhau, từ lần trước, cũng không có dẫn đệ đi tắm." Hắn ủy khuất mím môi, tiểu nữ nhân, ta muốn cho nàng có cảm giác lòng tràn đầy tội lỗi, hừ, uổng công bản công tử lúc nào cũng nhớ đến mỗi thời khắc ăn cơm, tắm rửa cùng nhau, trong khi nàng quằn bản công tử qua một bên, thật là can đảm mà.
Hắn không nên lừa gạt nàng như vậy để chạy vào phòng tắm? Kim Bảo Nhi không nói gì, mới mấy ngày, tiểu hài tử này lại tính toán chi li như vậy, chỉ là, gần đây thật sự nàng cũng cố ý tránh mặt hắn, cũng không phải không muốn Lộ Nhi kè cận nàng, bời vì có một loại cảm giác như muốn ôm hắn vào trong ngực mà cưng chìu, nhưng mà chình vì vậy sẽ làm hư Lộ Nhi.
"Gần đây tỷ tỷ có chút bận rộn, bấy giờ tỷ tỷ tắm cùng ngươi được không?" Không có cách nào, nàng chỉ có thể đỏ mặt hỏi, cánh tay cũng không quên ôm hắn an toàn vào trong ngực, lúc này mới thở ra một hơi.
Cái này không có sai biệt lắm! Lộ Nhi vùi mặt vào ngực được buộc chặt của nàng, hắn híp đôi mắt một cái, vật này thật sự quá cản trở, hắn không chút nghĩ ngợi lấy tay tháo nơ con bướm, hai tay hắn bao lấy nơi đẫy đà của nàng.
"Lộ Nhi..." Nàng lúng túng cau mày, đứa bé này càng ngày càng không biết kiêng sợ gì rồi, không biết là tốt hay xấu?
Nhưng cảm giác ấm áp trên ngực khiến cho cả người run lên, lại cơ hồ phát ra tiếng rên rỉ si mê, trong giây lát, nàng lấy lại tinh thần, cắn môi dưới, xong rồi, chẳng lẽ mình thật sự có vấn đề? Tựa như bọn đệ đệ nói như vậy... có tính luyến đồng?
Trước kia, chỉ đơn giản xem Lộ Nhi như đệ đệ của mình, nhưng bây giờ, hai người thân mật có chút kỳ dị, nhưng rốt cuộc là có vấn đề gì, trong thời gian ngắn nàng cũng không có nghĩ thông.
"Tỷ tỷ, ngươi sờ chỗ này, rất thú vị." Hắn cũng không quản vẻ mặt kiềm chế của nàng, kéo bàn tay mảnh khảnh của nàng vỗ vào lưng hắn, hắn cười đến sáng lạng, "Có phải rất thoải mái hay không?".
Đây là... cái gì? Trong lòng bày tay có cảm giác lạnh lẽo giống như sờ bề mặt đá cẩm thạch bóng loáng, như lại tựa như có thêm vảy, nàng sờ tới sờ lui.
Trước đây chưa từng có cảm giác quái dị như vậy trên người Lộ Nhi, giống như là dọc từ xương sống đến thắt lưng hắn toàn là vảy, như vậy là sao? Dựa vào cảm xúc trên tay, nàng cảm thấy có đều gì đó.
"Nhanh lên, Lộ Nhi, để tỷ tỷ nhìn xem, cái gì trơn nhẵn vậy? không phải là ngươi mắc bệnh gì kỳ quái chứ?" Hai tay nàng chụp lấy vai hắn, sau đó quay lưng hắn lại, nàng nhất thời trợn tròn hai mắt.
Trên lưng bóng loáng, đúng là cái gì cũng không có... chỉ có da thịt phấn nộn ẩn ẩn trong nước óng ánh như trân châu trắng nõn.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |