Nóng quá, đi tắm thôi
← Ch.061 | Ch.063 → |
Lộ Nhi chẳng lẽ làm chuyện gì nghịch ngợm? Kim Bảo Nhi có chút lo lắng nắm chặt cái tay nhỏ nhắn, tròng mắt rủ xuống, chỉ thấy trên khuôn mặt mịn phấn đang hé ra một nụ cười, hàm răng nho nhỏ trắng sáng lóe lên một tầng ánh sáng.
" Sáng sớm hôm nay tam cữu tử lỡ tay văng nước bánh bao lên người ngươi, ta thật xin lỗi, nếu không thì ta sẽ xin lỗi ngươi thêm một lần nữa, thật xin lỗi! " Giọng nói non mềm kèm theo nụ cười ngây thơ, vô luận là kẻ nào cũng sẽ bị nó cuốn hút.
Quả nhiên, lão đạo sĩ vỗ trán một cái, sự nghi ngờ trong đầu cũng theo gió mà bay đi.
" Là lão phu đường đột, có thể là do người già cả, có một số việc cũng không nhớ được, tiểu công tử đáng yêu như vậy, nếu là lúc trước từng gặp qua thì lão phu nhất định sẽ không thể nào quên, chỉ là, nhìn tuệ căn của ngươi, có thể nói là hiếm người có được, vị công tử này, đệ đệ của ngươi sau khi lớn lên nhất định chính là long phượng trong loài người." Xoay qua chỗ Kim Bảo Nhi, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cơ hồ nhíu lại thành một cái bao nhăn nhúm, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày cũng thay đổi.
Là Kim Chuyên gây họa? Nàng cuối cùng cũng thở ra một hơi, trong lòng không khỏi mỉm cười, Lộ Nhi tuy bướng bỉnh, nhưng bản tính thiện lượng, mình cũng không nên đi hoài nghi hắn, nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ. (=_= *nôn mửa*)
" Đa tạ lão nhân gia đã coi trọng." Hướng về phía lão đạo sĩ khẽ mĩm cười, dưới tầm mắt của nàng, cũng không biết Lộ Nhi mặt cười nhưng mắt không cười, thật giống như ý nghĩ trong lòng bị dòm ngó, kinh ngạc liếc nhìn hắn, vì sao, hiện tại Lộ Nhi lại làm cho mình cảm thấy có chút kỳ quái?
Tuệ căn kia là hiếm thấy, sau khi lớn lên sẽ là long phượng trong loài người? Đông Công Doãn đứng ở một bên âm thầm cười lạnh, nói như vậy mình chả phải là ngay cả một hài đồng cũng không bằng sao? Không được, nếu tiếp tục như vậy nữa, mình khẳng định về sau sẽ liền cả một ngón tay của Bảo Nhi cũng câu không tới mất thôi, hắn phải suy nghĩ thêm biện pháp mới được... Một tay vuốt vuốt cằm bắt đầu trầm tư.
Còn Lộ Nhi sau khi nghe thấy mấy câu này, trong lòng cơ hồ cũng cười nhếch mép, lão đạo sĩ Ngưu Tị Tử này đúng là có một bộ dáng lừa người, ngươi hiện tại ở trước mặt ta, ngươi trăm phương ngàn kế muốn tìm cho được xà công tử cả ngàn năm tuổi, không có đạo thuật, ngươi ngay cả dáng dấp của bản công tử cũng không nhận ra, may mà ta đã dự kiến trước, mùi vị của chậu máu chó đen đó cũng không tệ chứ hả?
Nhưng tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy không thấy rất phiền phức sao? Kéo kéo ống tay áo khô ráo lên, làm lộ ra chút lồng ngực trắng nõn của hắn, môi phấn hồng cong lên.
" Ca ca, hôm nay nóng quá, Lộ Nhi muốn đi tắm." Liếc nhìn tới mặt trời đang rừng rực nhô cao, hắn có chút không thích nheo tầm mắt lại, ngày Tam Phục* lại sắp đến rồi...
Tam Phục*: ngày nóng nhất trong năm.
Ngày Tam Phục, là đại kỵ của tất cả xà yêu, ngay cả người tu hành cả ngàn năm như hắn cũng không cách nào ngăn trở được khí trời nóng bức như vậy, đến ngày đó, hắn nhất định phải đi trốn trong động mới được.
" Vừa mới đến cửa hàng gạo liền muốn trở về, nếu không thì ta sẽ dẫn ngươi trở về? " Nhìn thấy tên nhóc đó cố ý dựa vào trên người Bảo Nhi của hắn, Đông Công Doãn thầm cắn răng, trên mặt cũng mang theo nụ cười ôn hòa.
Lộ Nhi sao lại không nhìn ra được sóng ngầm mãnh liệt dưới khuôn mặt đó chứ, vùi ở trong ngực Kim Bảo Nhi, thừa dịp này đá hắn ta một cước.
" Không cần, sau đó ngươi sẽ đem ta đi ăn mất, ca ca nói ngươi là đồng tính, các bạn học nói người đồng tính sẽ ăn nam nhân, ta không muốn bị ngươi ăn hết đâu." Dám hủy đi kế hoạch của ta, thì ta cũng sẽ cho ngươi đổi sắc mặt đến chết đi!
Sắc mặt Đông Công Doãn lúng túng một hồi, thấy hai đạo sĩ mở to mắt nhìn mình, mà bả vai Đinh chủ quản đi ngang qua cũng không ngừng run run, hối hận đến nỗi bụng trong ruột cũng xanh lè rồi, sớm biết vậy lần trước liền trực tiếp bắt cóc rồi bán hắn đi cho rồi, còn giữ lại hậu hoạn cho mình, đúng là làm bậy mà!
" Được được được, ca ca dẫn ngươi trở về." Kim Bảo Nhi dở khóc dở cười giật giật khóe miệng, " Đinh chủ quản, chuyện bên này ngươi nên chú ý một chút, dọn dẹp thật tốt thì cũng nên trở về nghỉ ngơi, ngày mai cửa hàng ở bên kia mới khai trương, đến lúc đó lại bận rộn rồi." Nói xong, cũng trực tiếp ôm Lộ Nhi đi về phía Kim gia.
Còn Đông Công Doãn bị phớt lờ ở một bên cũng đã sớm hóa đá, không nhúc nhích nhìn bóng dáng nàng rời đi, nước mắt ở trong mắt trượt xuống, cuối cùng, cho đến khi bóng dáng kia đã biến mất khỏi tầm mắt, hắn cũng phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
" Bảo Nhi, làm sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ lại mình ta... "
" Sư phụ, hay là chúng ta đi thôi, ngày Tam Phục sắp đến, đến lúc đó bọn chúng cũng sẽ biến về nguyên hình rồi tụ tập lại, chỉ cần đến lúc đó chúng ta tìm được sào huyệt của bọn chúng, nói không chừng là có thể tìm được nghiệt súc này." Bình Sinh lặng lẽ kéo đạo bào của sư phụ, chỉ muốn cách xa tên " công tử đồng tính " này một chút.
Mê nam sắc... bọn họ tuy là đạo sĩ, nhưng cũng là nam nha!
Thận trọng gật đầu một cái, không ngờ đồ đệ si ngốc của mình cũng chịu nâng cấp lên, lão đạo sĩ rất vui mừng, hơi có chút cảnh giác nhìn Đông Công Doãn.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |