← Ch.06 | Ch.08 → |
Phạm 'tiểu trư', mỗi ngày tới cố định thời khắc, bản thân sẽ tự động mệt nhọc đi ngủ. Ta cũng thay y phục, rửa mặt xong, tính toán kéo chăn lên giường.
Lan Phương lại đi vào đến, nhỏ giọng bẩm báo nói:" Nhị nãi nãi, Nhị gia còn đang tại Hà Đình uống rượu giải sầu."
" Hử? Hắn không có đi đến chỗ Tôn di nương bên kia sao?"
" Mới vừa rồi Tôn di nương đi khuyên Nhị gia trở về nghỉ ngơi. Không biết nói gì đó, Tôn di nương khóc đi trở về."
Ta nghĩ nghĩ, " Lộng vài món ăn nhẹ nhắm rượu, hâm nóng một bầu rượu, sau đó nhóm bếp lò tại kia và phao một hồ trà nóng, ta lập tức sẽ tới."
"Vâng."
Thay một bộ quần áo thanh lịch, buổi tối cũng không cần mang trang sức, tái khoác thêm một áo choàng, trong tay lại mang một cái cho Phạm Tằng, ta dẫn theo người đi tìm hắn.
" Sao lại tới đây? Chưa ngủ sao?"
" Chưa", ta khoác thêm áo choàng cho hắn, " Dưới ánh trăng độc ẩm, chẳng phải tịch mịch sao? Ta đến uống rượu chung thế nào?"
Hắn giương mắt cẩn thận nhìn ta, cầm tay của ta, gật đầu, lại nói:" Nam nhi hôm nay cùng thưòng ngày lui tới rất không giống nhau."
" Tốt hay không tốt?"
" Thưòng lui tới cũng tốt, lúc này cũng tốt."
Ta đem bầu rượu lạnh của hắn đặt trên bếp lò hâm nóng, rồi rót cho hắn và bản thân ta một ly nhiệt rượu. Nhẹ nhàng cụng chén với hắn, ta bản thân kính trước. Hắn mỉm cười, cũng bưng lên rượu uống cạn. Ta gắp đồ ăn vào bát cho hắn, hắn đều ăn. Chưa nói chuyện gì, cứ như vậy mỗi người một chén rượu, một ngụm thức ăn, hắn mi tiêm úc sắc lại tiêu tán hơn phân nửa.
Một bầu rượu uống hết, ta tính đi lấy bầu thứ hai thì bị hắn ngăn cản, " Ngươi không thể uống nữa, uống nhiều có hại cho thân thể."
" Cũng tốt, chúng ta đây sửa sang uống trà nhé?"
Hắn gật đầu.
Vì thế lại dùng nước trà xanh giải rượu. Hắn nhẹ nhàng mở miệng nói:" Ta cùng với đại ca thuở nhỏ thân mật khăng khít, đại ca là trưởng tử đích tôn, ta chưa bao giờ có ý niệm tranh chấp trong đầu. Chính là không biết hắn nghe người ta nói gì, thế nhưng gần đây bắt đầu phòng bị ta. Ta lần lượt thoái nhượng, tỏ ý tuyệt không tranh đoạt tước vị và vị trí gia chủ. Đại ca ở mặt ngoài nói với ta là hắn hiểu lầm ta, trên thực tế ta hiểu biết hắn, hắn vẫn là không tin ta."
Ta nghĩ hắn chính là đang phiền muộn chuyện này, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ bàn về nó với ta.
" Chuyện thế gian há có thể mọi sự đều như ý? Chỉ cần không thẹn với tâm, sẽ không tất yếu phiền não. Thời gian sẽ thấy rõ nhân tâm, ngày sau mọi người tự nhiên sẽ hiểu rõ ngươi."
" Có đôi khi thật muốn tìm nơi non xanh nước biếc quy ẩn, không màn nữa thế tục phân tranh, có thể tùy tâm sở dục sống. Chẳng sợ không còn là cẩm y ngọc thực cũng tốt."
" Còn nói ngốc gì. Ngươi thương tâm, là bởi vì tôn trọng thương yêu đại ca, mà hắn lại không hiểu được ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể vì vậy nghĩ dứt bỏ hết thảy. Không muốn để ý càng phải hiếu thuận lão gia và thái thái. Nếu như bọn họ biết ngươi bởi vì thương tâm mà nghĩ rời xa bọn họ, bọn họ sẽ có bao nhiêu đau lòng?"
" Ngươi nói đúng vậy, ta thật hồ đồ. Thật may mắn có ngươi nhắc nhở ta, nếu không ta thành toàn tình cảm huynh đệ lại quên đi hiếu thuận cha mẹ, chẳng phải càng lỗi nặng?"
Ta mỉm cười, " Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi. Mọi việc chỉ cần nghĩ rộng một chút, vốn sẽ không có gì không qua được."
Hắn gật đầu, nắm tay ta trở về phòng.
......
Phạm Lịch hai tuổi, ta lại mang thai. Thái thái đề nghị đem Phạm Lịch sang nàng nuôi, để cho ta an tâm dưỡng thai, ta cũng không tiện cự tuyệt. Nhưng đã muốn có thể chạy, Phạm Lịch mỗi ngày đều chạy về chỗ ta ăn điểm tâm, nói muốn xem đệ đệ trong bụng ta, buổi tối đi ngủ mới bị ôm trở về, cùng trước kia cũng không khác biệt lớn. Sau lại thái thái cai quản gia sự cũng không thoải mái, cho nên cuối cùng vẫn khôi phục nguyên trạng.
Ta đang tựa vào tháp đọc sách, Phạm Lịch đang đùa chơi bài đoán chữ, bỗng nhiên trong viện truyền đến tiếng đàn ai uyển bi thương đến cực điểm, làm ta giật cả mình.
" Là Tôn di nương đang đánh đàn trong phòng ", Phong Lan nhẹ giọng bẩm báo.
Ta gật đầu, nắm tay Phạm Lịch, đĩnh cái bụng mang theo người hầu đi đến chỗ thái thái liên lạc cảm tình.
Phạm Tằng vẫn đối xử với Tôn di nương không tồi, cho tới bây giờ chưa từng vắng vẻ nàng.
Ta cũng không có bạc đãi nàng, tiền tiêu vặt hàng tháng và mọi thứ chưa từng cắt xén. Hơn nữa ta thích nữ nhân bên cạnh mình ăn mặc xinh đẹp, bởi vậy phàm là ta muốn làm bộ đồ mới, sẽ không thiếu phần của nàng. Ngày lễ tết, ngày sinh nhật còn đưa tặng nàng một hai kiện trang sức. Ngày của nàng quá đắc hẳn không tồi.
Bất quá gần đây, Phạm Tằng cùng đám bằng hữu kia của hắn đang truy phủng một thanh lâu nữ tử. Nghe nói nàng là tài nữ đầy bụng thi thư, tài hoa, khiêu vũ tuyệt nhất kinh thành, hơn nữa là thanh quan bán nghệ không bán thân.
Người đi theo hầu Phạm Tằng hồi báo cho ta nói Phạm Tằng cũng không có chạm qua nàng, chỉ là ngưỡng mộ tài hoa vị hoa khôi này. Ta cũng an tâm, chỉ cần hắn không làm loạn, không nhiễm trúng bệnh gì, ta sẽ mặc hắn đi hồ nháo.
Hắn mới hai mươi tuổi, kiến thức quá nữ nhân còn có hạn. Trong nhà nữ tử mỹ mạo tuy rằng nhiều, nhưng đều là con gái nhà đàng hoàng. Cho nên bỗng nhiên bị cái loại phong lưu không kềm chế được, pháo hoa nữ tử này hấp dẫn cũng bình thường. Đại khái còn bởi vì nàng là thanh quan mà cảm thấy được nàng như hoa sen trong chốn thanh lâu, rơi vào bùn mà bất nhiễm. Ngoài đầy bụng thi thư tài hoa còn có thể bởi vì nàng có thân thế gì đó làm cho người ta chua xót thương tiếc. Tóm lại, Phạm Tằng bỗng nhiên bị mê hoặc.
Trong phủ cao thấp đại khái đều biết chuyện, nhưng bởi vì ta đang mang thai, không ai nói với ta, có thể sợ ta biết mà xảy ra chuyện gì. Ta cũng vui vẻ làm bộ như không biết gì.
Phạm gia các đời đều là người đọc sách. Lấy nàng kia xuất thân, lão gia không có khả năng sẽ cho nàng vào phủ, cho dù là thiếp hoặc làm nô tỳ cũng không thể. Phạm Tằng nhiều nhất chỉ sẽ an trí một ngoại trạch, chuộc thân cho nàng, sau đó đem nàng vụng trộm dưỡng ở nơi đó.
Nhưng chuyện này cần có bạc.
Ta không có bạc. Của hồi môn lúc trước ta đều quăng vào thôn trang, làm cho Điền quản sự tiếp tục mua đất, hiện giờ đều đổi thành khế đất. Tiền cầm ở trong tay cũng không dùng, ta tự nhiên là xuất ra đi làm cho tiền sinh tiền. Cho nên hàng năm tiền thu lợi từ thôn trang, ta tiếp tục cho Điền quản sự mua đất. Hiện giờ đất vườn của thôn trang đã gia tăng không ít.
Ta ở trong này có tiền tiêu vặt hàng tháng, sống phóng túng, đều có cung ứng, căn bản không cần tiêu tiền, trên tay cũng sẽ không lưu trữ bao nhiêu. Ta nghĩ Phạm Tằng chắc sẽ không không biết xấu hổ vì chuyện như vậy mà hướng ta đưa tay.
Bản thân Phạm Tằng cũng có chút vốn riêng, nguyên do Châu Nhi, Xuyến Nhân coi quản. Sau lại Châu Nhi bị phái đi ra ngoài, Xuyến Nhân rất biết điều, giao hết cho ta. Phạm Tằng không biết hắn có bao nhiêu tiền, khi xài hết tiền liền từ trong nhà lấy tiếp. Một chút bạc kia miễn cưỡng đủ an trí một tiểu trạch, còn chuyện giúp một hoa khôi thanh lâu chuộc thân sao? Khó nói à.
Đề phòng hắn điểm này, ta xuất ra một bộ phận ngân phiếu, xoay người đi đổi thành khế đất, chỉ chừa hơn một ngàn lượng bạc, khẳng định đủ cho hắn bình thường chi tiêu, không đủ cho hắn ở bên ngoài 'kim ốc tàng kiều'. Dù sao bình thường Phạm Tằng đều cảm thấy đàm luận chuyện tiền bạc quá thô tục, cho tới bây giờ vẫn không làm rõ số lượng ngân bạc. Thật sự hảo hồ lộng.
Khi không chiếm được nữ nhân mình mong muốn, có lẽ hắn sẽ hiểu ra sự thật, sẽ biết tác dụng của quyền lợi và tiền tài. Một hòn đá giết hai con chim cũng tốt.
Tôn di nương khẳng định đã nghe được tin đồn, cho nên cả ngày hậm hực, bi bi thống thống. Ta không ngăn cản nàng, nàng bị Phạm Tằng thấy được nghe được mới tốt. Thuận tiện xem rõ Phạm Tằng có phải loại người có mới nới cũ, hay là người thích mới nhưng vẫn không quên cũ. Nếu là loại người sau, vậy hắn còn cứu vớt được. Nếu không, ta đơn giản chỉ cần chuyên tâm nuôi dưỡng tốt đứa con.
Tới rồi phòng của thái thái, một lát sau Nghiêm thị cũng đến. Ngồi chơi đến nửa buổi chiều, ta cáo từ đi về, Nghiêm thị cũng đứng dậy cáo từ nói:" Ta đưa đệ muội một đoạn đường nhé."
Sau đó ngay tại trên đường nàng thêm mắm thêm muối nói cho ta hay tin đồn bên ngoài. Trong giọng nói ác ý cùng làm ra vẻ quả thực y chang người đàn bà chanh chua vô tình. Ta có chút buồn bực nhìn nàng. Lúc trước ta giá vào cửa, nàng rõ ràng rất có phong thái khí chất, chỉ ngẫu nhiên đối hạ nhân hơi không tốt. Hiện tại bất quá là bị trượng phu vắng vẻ hai năm, tâm tính thất thường khiến cho nàng trở nên lợi hại như thế. Quả thực giống một bà thím phố phường chanh chua.
Nghiêm khắc mà nói, ta cùng với nàng trước mắt chưa có trực tiếp xung đột ích lợi, nhưng loại chuyện tổn nhân bất lợi mình này, nàng tựa hồ rất vui đi làm. Ác ý là bởi vì thấy bản thân không hạnh phúc cho nên không muốn thấy người khác sống tốt sao?
" Đa tạ tẩu tử quan tâm. Chờ Nhị gia trở về, ta sẽ hỏi hắn một chút là chuyện như thế nào. Nhân phẩm của Nhị gia, ta rất tin tưởng, tám phần là người bên ngoài loạn truyền. Tẩu tử há có thể xem như thật sao?"
Nàng ngẩn ra, " Ngươi thích tin hay không thì tùy", rồi vung khăn, xoay người đi.
Ta mỉm cười, mang theo một chuỗi mỹ nhân của ta trở về sân. Tiếng đàn đã ngừng. Lan Phương lại đây hồi bẩm, nói Phạm Tằng đã trở về, đang ở trong phòng Tôn di nương. Ta gật đầu, đi thẳng về phòng.
" Phong Lan, những lời hôm nay Nghiêm thị nói với ta, có truyền đi ra không?"
" Không có. Tiểu thư chưa cho phép, nô tỳ và Lan Chi tự nhiên sẽ không thổ lộ một chữ ra ngoài. Bất quá không có cố ý dặn dò vài tiểu nha đầu đi theo, chỉ sợ đã muốn truyền ra phủ."
Ta gật đầu. Như vậy không lâu sau sẽ rơi vào tai thái thái và Phạm Tằng.
" Nếu Nhị gia lén hỏi các ngươi, một chữ cũng không được sửa, nói cho hắn."
"Vâng", Phong Lan, Lan Chi cùng nhau nhẹ giọng đáp.
Không bao lâu Nghiêm thị bị thái thái kêu lên mắng một trận, sau đó là Phạm Tằng bị thái thái kêu đi nói chuyện thật lâu. Ta không có bị kêu đi, thái thái chỉ phái người tặng rất nhiều thuốc bổ lại đây. Xem như bồi thường?
Phạm Tằng sau khi hỏi qua Phong Lan, Nghiêm thị đến tột cùng nói gì với ta, mới khá hổ thẹn đi đến phòng ta. Ta đang định ngủ, giương mắt nhìn thấy hắn, cười nói:" Như thế nào lại đây? Ta nghĩ đến ngươi ở chỗ Tôn di nương chứ."
" Nam nhi, ta...... cũng không phải cố ý gạt ngươi. Sự tình không phải như đồn đãi đâu."
Ta lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, thẳng đến hắn bị ta nhìn đến có chút không được tự nhiên, mới mở miệng nói:" Chuyện tình của Nhị gia, ta là người cuối cùng trong nhà biết đến. Tôn di nương hôm nay ở trong phòng đánh đàn, âm hưởng lộ vẻ đau thương, ta còn lo lắng nàng làm sao vậy. Nàng hẳn là cũng biết đến đi. Ngược lại ta lại không chút phát hiện, thật sự là ta hổ thẹn với Nhị gia mới đúng."
" Nam nhi, người đừng nói như vậy. Đó là bởi vì ngươi tin ta, mới sẽ không suy nghĩ quanh co, cũng sẽ không lưu ý đồn đãi này. Là ta có thẹn với ngươi mới đúng. Ngươi có thai, ta mới cấm bọn hạ nhân đến trước mặt ngươi nói láo, không nghĩ tới đại tẩu lại như vậy nói với ngươi."
" Đại tẩu hôm nay nói những lời kia, đem ngươi nói thành kẻ phóng đãng trầm mê tửu sắc. Lời này ta tự nhiên là không tin."
Phạm Tằng nắm tay ta, ngồi xuống bên cạnh ta, chậm rãi mở miệng nói:" Chuyện này ta vốn sẽ không tính toán gạt ngươi, ngươi muốn nghe ta tỉ mỉ kể cho ngươi nghe. Vị Lan Đình cô nương kia tuy rằng thân hãm thanh lâu, nhưng không phải ta kết bạn với nàng ta ở nơi đó. Trước khi ta và ngươi thành thân, có một lần ta ngẫu nhiên cứu một cô nương muốn tự sát rơi xuống nước, chính là Lan Đình. Phụ thân nàng là một tiểu quan viên, bởi vì có tội mà bị xử trảm, nàng là nữ quyến cũng bị biếm thành nô tịch, bởi vì dung mạo xuất chúng nên bị thanh lâu mua đi. Nàng vì bảo trụ trong sạch, mới nhảy cầu tự sát. Ta cứu nàng đi lên không lâu sau nàng đã bị người mang đi. Lúc sau gặp lại, nàng đã thành đứng đầu bảng thanh lâu. Nàng lén cùng ta nói, thà rằng khi đó trực tiếp chết đi, cũng không nguyện ý sống những ngày như bây giờ. Ta bởi vậy tổng cảm thấy được mình có trách nhiệm với nàng......"
Cái lý lẽ này! Người bị cứu không cảm kích, ngược lại cố ý làm cho đối phương trong lòng chịu khổ sở. Cứu người ngược lại cảm thấy thua thiệt. Vị Lan Đình cô nương này cũng không phải dạng tốt lành gì.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |