Sinh con
← Ch.367 | Ch.369 → |
Lão Tấn Hầu thấy Kính Lăng đường đường là Tấn Hầu, mà không tỏ thái độ ngay lúc này, tức giận đến mức đờm nghẹn trong cổ họng, ôm ngực th ở dốc không thôi. Việt Đích công chúa vội vàng vỗ lưng cho ông ta.
Vừa vỗ, nàng ta vừa liếc nhìn bóng dáng cao lớn trầm mặc như núi kia đang đứng ngược sáng. Nhìn một hồi, ánh mắt nàng ta không khỏi có chút ngây dại: Ngài ấy rõ ràng biết phần lớn phụ nhân chỉ sinh một lần, vậy mà đến lúc này vẫn thận trọng trong lời nói. Lẽ nào, cho dù phu nhân ngài ấy chỉ sinh một công chúa, ngài ấy cũng bằng lòng không cưới thêm ai nữa? Con tiện nhân đó có tài đức gì?
Đang lúc Việt Đích công chúa ngẩn ngơ, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy đau nhói trên mặt.
Lão Tấn Hầu vừa tát nàng ta một cái thật mạnh, vừa trừng mắt nhìn Việt Đích công chúa, nuốt nước bọt, quát mắng: "Đồ tiện nhân, lại thất thần rồi?"
Việt Đích công chúa vội vàng cúi đầu, yếu ớt đáp: "Thiếp không dám, thiếp không dám."
Tiếp tục xoa cho ta!"
"Vâng, vâng."
Kính Lăng đi đến ngoài tẩm cung, nhìn chằm chằm vào nơi ẩn sau lớp lớp màn che, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.
Ổn Công vội vàng đi tới, thấy Kính Lăng như vậy, bèn khuyên nhủ: "Phu nhân võ dũng phi thường, nhất định sẽ không sao."
Kính Lăng mím môi gật đầu, khẽ nói: "Chỉ mong trời xanh thương xót."
Đúng lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai của Vệ Lạc.
Khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng tái nhợt, vèo một tiếng lao vào bên trong. Hắn lao đến quá nhanh, Ổn Công đưa tay ra muốn kéo nhưng không kịp.
Nhưng khi Kính Lăng vừa đến cửa phòng, bước chân hắn khựng lại. Hắn mím chặt môi, lùi lại một bước, lẩm bẩm: "Cô sát khí nặng nề, không thể đến gần, không thể đến gần."
Trong tiếng thét chói tai của Vệ Lạc, tiếng chuông liên hồi không dứt bên tai, đó là vu nữ đang đuổi quỷ cho nàng. Thời này người ta đều tin rằng, khi phụ nhân sinh nở, sẽ có một số lệ quỷ nhân cơ hội xâm nhập.
Vì thế, trong nhà quý tộc, mỗi khi có phụ nhân sinh nở, trước cửa sổ và cửa ra vào đều sẽ có một vu nữ túc trực. Vu nữ mặc áo tang trắng, tay cầm chuông đồng, đan sa, bước đi lảo đảo, sẵn sàng nghênh chiến. Vào khoảnh khắc đứa trẻ thò đầu ra, các vu nữ sẽ đồng loạt rung chuông để cảnh báo lệ quỷ tránh xa.
Tập tục này vẫn còn tồn tại ở một số vùng nông thôn xa xôi cho đến mãi sau này.
Tiếng chuông dồn dập, tiếng thét chói tai và tiếng th ở dốc của Vệ Lạc càng lúc càng gấp gáp.
Sắc mặt Kính Lăng trắng bệch, môi mỏng mím chặt, mỗi phút mỗi giây đều dài vô tận.
Không biết bao lâu sau, một tiếng khóc vang dội phá tan bầu không khí!
"Sinh rồi, sinh rồi." Ổn Công mừng rỡ nhảy cẫng đến bên cạnh Kính Lăng, nhón chân nhìn vào bên trong.
Vừa mừng rỡ kêu lên, Ổn Công vừa nhìn về phía Kính Lăng, lập tức á khẩu.
Kính Lăng mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch. Hắn dường như không nghe thấy tiếng khóc vang dội của con mình.
Đang lúc Ổn Công định lên tiếng gọi, Kính Lăng khàn giọng hỏi: "Tiểu Nhi, của ta, Tiểu Nhi, của ta, sao không, có tiếng?"
Mấy chữ này, hắn nói từng chữ từng chữ một, giọng khàn đặc.
Cùng lúc với câu hỏi của Kính Lăng, lão Tấn Hầu cũng vội vàng hỏi: "Là nữ nhi hay nhi tử, là nhi tử hay nữ nhi?"
Dường như đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng.
Một vu nữ vội vàng chạy ra. Nàng ta cúi người hành lễ với Kính Lăng, vui mừng kêu lên: "Quân thượng, quân thượng, là đại công tử, là đại công tử!"
Vừa dứt lời, Ổn Công và lão Tấn Hầu đồng thời lộ rõ vẻ vui mừng, còn sắc mặt Việt Đích công chúa lại âm trầm. Kính Lăng vẫn như cũ không nghe thấy gì, hắn nhìn chằm chằm vu nữ, khẽ hỏi: "Phu nhân, mạnh khỏe chứ?"
Vu nữ không nhận ra sự căng thẳng của hắn, cười nói: "Phu nhân mệt mỏi lắm, nhìn đại công tử một cái rồi đã ngủ say."
Kính Lăng nghiêm túc gật đầu. Ổn Công chú ý thấy, tấm lưng căng thẳng của hắn lúc này đã thả lỏng.
Một lát sau, vu nữ bế đứa bé đã được quấn khăn ra ngoài.
Lúc này, chúng đại thần đến chúc mừng đã đầy cả sân viện.
Vu nữ vừa bước ra, liền giơ cao đứa bé hướng về phía Đông vái lạy. Sau đó, nàng ta bế đứa bé đi một vòng từ trái sang phải, cất cao giọng nói: "Nhờ ơn trời, Tấn Cơ thị Kính Lăng, đã sinh hạ đại công tử!"
Vừa dứt lời, chúng đại thần đồng thanh hô vang: "Ơn trời đất, ơn quỷ thần! Quân thượng có nhi tử, quân thượng có nhi tử!"
Trong tiếng reo hò, Khánh Quân nhìn thấy Kính Lăng vội vã muốn đi vào tẩm cung, cười khổ nói: "May là nhi tử."
Chúng đại thần đều hiểu ý ông ta, liên tục gật đầu.
Kính Lăng nhanh chóng bước đến trước giường Vệ Lạc.
Khi còn cách nàng khoảng năm bước, hắn bước đi nhẹ nhàng hơn. Im lặng ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay Vệ Lạc đang tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, thật lâu không nhúc nhích.
Không biết bao lâu sau, Vệ Lạc khẽ mở mắt.
Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Kính Lăng đang nghiêm nghị như bức tượng.
Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lạc mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Kính Lăng cũng cong môi, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "Tiểu Nhi, là nhi tử. Thằng bé rất khỏe, nàng thế nào?"
Vệ Lạc nhìn hắn ngây dại, giọng nói yếu ớt: "Ta rất khỏe. Hài nhi đâu?"
"Quần thần đang bế nó đi chúc mừng."
"Ừm."
"Tiểu Nhi, vừa rồi có đau không?"
"Rất đau."
Kính Lăng nắm chặt tay nàng.
Vệ Lạc ngước mắt lên, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, khóe môi khẽ nhếch. Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Kính Lăng."
"Có ta đây."
"Ta sẽ sinh thêm nhiều con, chàng không thể nạp thêm thiếp."
Im lặng hồi lâu. Kính Lăng nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, đặt ngón út của nàng lên môi, mắt rũ xuống, khẽ đáp: "Được"
Được!
Hắn lại nói "được"!
Vệ Lạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không chút biểu cảm của Kính Lăng.
Si ngốc nhìn hắn một lúc, Vệ Lạc lén nghiêng đầu đi, đôi môi anh đào mím lại, ngây ngô cười.
Nàng thực sự đang cười ngây ngô, hơn nữa nụ cười ngây ngô này cứ kéo dài mãi.
Khi vu nữ bế đứa bé vào, Vệ Lạc vẫn đang nhìn Kính Lăng cười ngây ngô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kính Lăng quay đầu lại, nhìn thấy vu nữ và Ổn Công, ánh mắt hắn lướt qua đứa bé trong tay vu nữ, thản nhiên nói: "Đưa cho phu nhân xem."
"Vâng."
Mãi đến khi đứa bé đỏ hỏn như con khỉ nhỏ được bế đến trước mặt, Vệ Lạc mới tỉnh lại từ nụ cười ngây ngô. Nàng được thị tỳ đỡ ngồi dậy, đưa tay đón lấy đứa bé.
Đứa bé đã ngủ say, có mái tóc đen dày, trán rộng, lông mày rậm, sống mũi cao, ngũ quan rất giống Kính Lăng, chỉ là chưa mở mắt, không biết đôi mắt giống ai.
Vệ Lạc ôm con trai, mỉm cười nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng yêu, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé. Môi vừa chạm vào làn da mềm mại ấm áp, còn hơi dính dính của tiểu gia hỏa đã luyến tiếc không buông tay, thẳng cho đến khi Kính Lăng khẽ quát một tiếng, "Cho đại công tử bú sữa đi."
"Vâng."
Vệ Lạc lom lom nhìn đứa bé bị bế đi, mếu máo, rầu rĩ nói: "Ta còn chưa cho con bú."
Đối diện với ánh mắt khao khát của nàng, Kính Lăng nhướng mày, nhàn nhạt trả lời: "Nàng cần sinh thêm nhiều con."
Vệ Lạc nghẹn lời. Nàng biết, thời gian cho con bú rất khó thụ thai lại.
Kính Lăng thấy nàng á khẩu không nói nên lời, lại khẽ cong môi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Vệ Lạc, thì thào hỏi: "Tiểu Nhi, còn đau không?"
Vệ Lạc lắc đầu, ngước mắt nhìn nam nhân của mình. Nam nhân này, trước đây có bao giờ để ý đến cảm xúc của nữ nhân đâu? Huống chi việc sinh nở là thiên chức của phụ nhân?
Vệ Lạc sinh con vào buổi trưa, mãi đến khi trăng lên sao mọc, Kính Lăng vẫn ngồi yên bên giường nàng, không đứng dậy, cũng không có động tác gì, chỉ lặng lẽ nhìn Vệ Lạc. Còn Vệ Lạc, dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại ngủ thiếp đi.
Việc Vệ Lạc sinh hạ đại công tử cho Tấn Hầu nhanh chóng lan truyền khắp thành Tân Điền. Cả thành vui mừng hân hoan.
← Ch. 367 | Ch. 369 → |