Tấn công Trung Sơn
← Ch.354 | Ch.356 → |
Cũng không biết là bởi vì ở Nghị Sự Điện làm chuyện đó quá mức k1ch thích, hay là do Kính Lăng dũng cảm hơn người, mà sau khi mây tan mưa tạnh, hai chân Vệ Lạc như nhũn ra. Dưới ánh mắt chăm chú của Kính Lăng, nàng đỏ mặt, hai chân run run đi ra ngoài.
Nàng muốn tắm rửa thay y phục.
Nàng mới đi được vài bước, bỗng chân mềm nhũn, cả người ngả về phía trước. Đúng lúc này, ngực nàng ấm áp, một cánh tay đưa ra nhẹ đỡ lấy mình từ phía sau.
Kính Lăng áp sát vào khuôn mặt nàng vẫn còn ửng hồng, thanh âm trầm thấp, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tấn phu nhân nổi danh thiên hạ về sự dũng mãnh, sao lại yếu đuối thế này?"
Vệ Lạc nghẹn lại!
Nàng tựa vào lòng hắn, quay đầu lườm hắn một cái, nhưng khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, nhìn thấy vẻ đắc ý ẩn giấu dưới lớp mặt nạ nghiêm túc, nàng không khỏi bật cười.
Vệ Lạc bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng thản nhiên nói: "Dũng mãnh vẫn là dũng mãnh, chỉ vài tháng nữa thôi, phu chủ sẽ được chứng kiến lại!"
Kính Lăng ôm eo nàng, cười khẽ: "Tiểu Nhi luôn thích nói mạnh miệng!"
Dứt lời, hắn trầm giọng ra lệnh: "Người đâu! Đỡ phu nhân về tẩm điện!"
"Vâng!"
Vệ Lạc được đưa về tẩm điện, nơi nằm giữa trung tâm vương cung.
Sau khi được nhóm cung tì hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, Vệ Lạc cảm thấy khoan khoái, tinh thần phấn chấn. Nàng khoác lên mình bộ y phục màu đỏ rực mà Kính Lăng đã chuẩn bị, thong thả bước ra ngoài sân viện
Hơn mười cung tì cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau Vệ Lạc.
Đi mãi, đi mãi, Vệ Lạc bất giác đã đến cửa cung. Lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời vàng rực bắt đầu lặn dần. Bộ y phục đỏ rực trên người Vệ Lạc dưới ánh tà dương càng thêm lộng lẫy.
Vệ Lạc nheo mắt nhìn ra ngoài cung, bỗng do dự, có nên ra ngoài dạo chơi một lúc không? Nhưng bộ y phục này quá nổi bật.
Nàng còn đang đứng đó phân vân thì bên ngoài cung, bất kể là chúng võ sĩ canh gác hay người qua đường, nhìn thấy cảnh này đều ngẩn ngơ.
Vệ Lạc không để ý, bên ngoài cung, một thanh niên mặc lam bào đội nón cói, sau khi ngây người nhìn nàng vài lần, thấy nàng quay đầu lại, liền bước đi biến mất trong đám đông.
*****
Những ngày ấm áp luôn trôi qua thật nhanh.
Mới đó mà đã hai tháng.
Hai tháng này, Vệ Lạc sống rất thư thái, vui vẻ. Nhiệm vụ chính của nàng hiện tại là dưỡng thương, nên ban ngày nàng thường dạo chơi trong phủ công tử và Tấn cung, thỉnh thoảng cũng cải trang chạy ra quán ven đường Tân Điền uống chút rượu.
Tối đến, nàng và Kính Lăng lại lặng lẽ dựa vào nhau, khi thì trò chuyện về việc lớn việc nhỏ trong nước, khi thì ôn chuyện, có lúc thậm chí không cần làm gì, không cần nói gì, chỉ cần nắm tay nhau đã cảm thấy như có cả thế giới.
Vết thương ở phổi của Vệ Lạc cuối cùng cũng đã đỡ hơn phân nửa. Nàng đã có thể luyện võ, có thể cười to khóc lớn. Chỉ là, khi giao đấu với Ổn Công và những người khác, vẫn không tránh khỏi cảm giác đau nhức khó thở.
Ngày giao chiến với Trung Sơn quốc đã đến.
Trung Sơn chỉ là một tiểu quốc, dễ dàng bị hạ gục, nhưng bên cạnh nó lại là Sở quốc! Lần này, kế hoạch của Kính Lăng là sau khi đánh hạ Trung Sơn quốc, sẽ tập trung hỏa lực ở biên giới nghỉ ngơi chỉnh đốn, chuẩn bị cho cuộc chiến với Sở!
Trong khi Kính Lăng công phá Trung Sơn, Vệ Lạc ở lại Hàn thành tiếp tục dưỡng thương.
Quả nhiên, chỉ mất ba ngày, đại quân của Kính Lăng đã dễ dàng công phá thành Trung Sơn, bắt toàn bộ dân chúng.
Tuy nhiên, theo lễ tiết thời Xuân Thu, người Tấn vẫn cho phép quốc quân Trung Sơn giữ lại một ngàn hộ, để làm lễ tế tổ tiên với nghi lễ của một quốc quân.
Trong xe ngựa, Vệ Lạc ngồi bên cạnh Kính Lăng, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Nàng có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi!
Kính Lăng cảm nhận được ánh mắt của nàng, kinh ngạc nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Lạc nheo mắt, cười vui vẻ nhưng không nói lời nào.
Kính Lăng đưa ngón trỏ ra, nâng cằm nàng lên, đôi mắt sâu thẳm như đêm khuya nhìn chằm chằm vào mặt nàng, quan sát một lúc, lắc đầu, buông tay ra: "Cười bí ẩn như vậy, chắc chắn có chuyện không thể cho ai biết!"
Vệ Lạc nghe vậy, hai mắt cong thành một đường.
Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn, gấp gáp vang lên từ bên cạnh: "Tấn phu nhân! Tấn phu nhân!"
Vệ Lạc quay đầu lại nhìn.
Nàng bắt gặp ánh mắt của tên béo lùn Mãng. Kẻ đã đưa nàng ra khỏi nơi ẩn náu trên núi sâu Trung Sơn, hiện tại đang bị trói tay chân, trên trán có chữ "Hàn". Đúng vậy, hắn ta đã trở thành nô lệ của Hàn thành, nước Tấn.
Mãng đẩy binh sĩ Tấn đang lôi kéo hắn, loạng choạng lao về phía Vệ Lạc, nhưng bị các võ sĩ ngăn lại.
Một thanh kiếm lạnh lẽo kề vào cổ họng hắn ta! Gương mặt béo phệ của Mãng lập tức xám xịt đầy tuyệt vọng. Hai binh sĩ Tấn thấy hắn ta muốn xông vào xe ngựa của phu nhân, vội vàng tiến lên, một người giữ chặt tay, một người kéo hắn ta về phía sau.
Mãng vừa giãy giụa vừa trừng mắt nhìn Vệ Lạc, gân cổ lên hét: "Trời bất công! Trời bất công! Họa Trung Sơn, chẳng lẽ bắt đầu từ ta sao?"
Lời hắn ta vừa dứt, binh sĩ Tấn đẩy mạnh hắn ta về phía sau, cười lạnh nói: "Ngươi từ trong núi sâu tìm đến phu nhân nhà ta, lại vô lễ như vậy! Người Trung Sơn các ngươi bị diệt, mầm tai họa này tất nhiên là bắt đầu từ ngươi!"
Thịt mỡ trên mặt Mãng run rẩy, hắn ta vẫn trừng mắt nhìn Vệ Lạc, mặc kệ lời chế giễu của binh sĩ, tiếp tục kêu lên: "Ta không phục! Ta thật sự không phục! Tấn phu nhân, ta đưa người ra khỏi nơi ẩn náu trên núi sâu để hưởng thụ phú quý nhân gian. Tấn phu nhân, sao người có thể đối xử với ta như vậy? Ta một thân một mình hao hết tâm lực mới trở thành sĩ, người hãy miễn cho ta thân phận nô lệ đi!"
Giọng hét của Mãng vang vọng, hắn ta hét xong thì nước mắt giàn giụa.
Trong chốc lát, xung quanh đã có không ít người nhìn về phía này.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vệ Lạc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Mãng.
Vừa thấy nàng nhìn, hai binh sĩ Tấn đang giữ Mãng liền dừng lại, im lặng chờ nàng ra lệnh.
Vệ Lạc nhìn chằm chằm Mãng, lạnh lùng nói: "Khi ngươi tìm được ta trong núi sâu, ta đã cảnh cáo ngươi: Ta là quý nhân, nếu ngươi làm phiền sẽ chuốc lấy tai họa vô biên!"
Vừa nghe Vệ Lạc nói, sắc mặt Mãng tái nhợt, cúi đầu. Phía sau hắn ta vang lên tiếng khóc mắng của mấy quý nhân Trung Sơn: "Đồ tiểu nhân ngu dốt, đồ tiểu nhân ngu dốt nhà ngươi!"
"Ôi chao! Ngươi đã đưa nhầm người về nước rồi!"
Đợi đến khi đám người Trung Sơn kích động dần bình tĩnh lại, Vệ Lạc lại nhìn về phía Mãng đang tuyệt vọng, thản nhiên nói: "Đến hôm nay, ngươi vẫn không biết hối cải, thật nực cười."
Khuôn mặt Mãng trắng bệch, lảo đảo suýt nữa ngã ngồi trên đất, Vệ Lạc quay đầu nhìn Kính Lăng, khẽ mỉm cười nói: "Quân thượng, người này ăn nói khéo léo, tuy là kẻ a dua nịnh hót nhưng thật sự có tài năng, có thể dùng trong việc kinh doanh buôn bán!"
Thanh âm của Vệ Lạc không lớn nhưng cũng không nhỏ, có không ít người nghe thấy. Mãng nghe vậy, đầu tiên là không dám tin trợn tròn mắt, ngay sau đó trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Hắn ta trừng mắt nhìn Kính Lăng, không dám chớp.
Kính Lăng lười biếng đáp: "Tùy nàng!"
Vệ Lạc đường đường là Tấn phu nhân, đối với một nô lệ, dù là giết hay thả nàng đều có quyền tuyệt đối. Nàng căn bản không cần bẩm báo Kính Lăng. Vệ Lạc hỏi ý Kính Lăng ở đây, là để thể hiện sự kính trọng và vâng lời của mình.
Được hắn cho phép, Vệ Lạc quay đầu, vung tay lên.
Hai binh sĩ Tấn đang giữ Mãng buông tay, thả hắn ta ra.
Mãng mừng rỡ như điên, run rẩy lao về phía Vệ Lạc, đến trước mặt nàng năm bước quỳ rạp xuống đất dập đầu, khóc không thành tiếng: "Cảm tạ phu nhân không giết! Cảm tạ phu nhân dùng ta!"
Vệ Lạc mỉm cười nhìn cảnh này, đợi đến khi Mãng đứng lên, đã có người tiến đến dẫn hắn ta đang lệ rơi đầy mặt, mừng rỡ đến run rẩy mà đi.
Nhìn bóng dáng Mãng đi xa, nụ cười của Vệ Lạc càng rạng rỡ. Thoáng nghe thấy có người xung quanh xì xào bàn tán: " Lấy ơn báo oán, người tốt! Tuy là nô lệ, nhưng có thể trọng dụng tài năng của hắn ta, thật là sáng suốt."
"Tấn phu nhân thật là một hiền phụ!"
Nghe những lời khen ngợi này, Vệ Lạc lười biếng dựa người ra sau, thầm nghĩ: Người thời này thật ngây thơ. Xem ra, ta chỉ cần cố gắng thêm vài lần nữa, là có thể dần dần xóa bỏ ác cảm của thế nhân đối với ta.
Vệ Lạc biết, thân là phu nhân, nhất cử nhất động của nàng đều sẽ có người chú ý, sự khoan dung với Mãng vừa rồi sẽ được ghi vào sử sách. Nàng làm một việc tốt, mọi người đều biết, nàng làm một việc xấu, cũng sẽ bị mọi người biết.
Kính Lăng dường như không quan tâm đ ến tất cả những điều này.
Hắn nhắm mắt ngồi trên xe ngựa, nhẹ nhàng gõ lên thành xe, rõ ràng đang trầm tư.
Vệ Lạc mỉm cười nhìn hắn, nhìn một lúc, nàng nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.
Kính Lăng đang trầm tư, vẫn tiếp tục gõ lên thành xe, nhưng chính hắn cũng không nhận ra, khi Vệ Lạc dựa vào, khóe miệng hắn đang căng thẳng đã thả lỏng.
Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, các binh sĩ đi tới đi lui bận rộn trói những người dân Trung Sơn lại, áp giải về nước.
Không biết qua bao lâu, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên!
Tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần. Chỉ trong chốc lát đã phi đến trước xe ngựa của Kính Lăng. Kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu hét lớn về phía Kính Lăng: "Bẩm quân thượng! Quân Sở mười lăm vạn đã áp sát biên giới! Trong vòng 5 ngày, phải rút khỏi Trung Sơn!"
Toàn bộ im bặt! Mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt đột ngột biến mất.
Mọi người nhìn nhau sửng sốt, không ai ngờ rằng nước Sở lại chọn thời điểm này để chủ động tấn công! Theo lẽ thường, họ phải cố thủ trong thành ngoan cường chống trả mới phải! Vậy mà họ lại dám xuất binh, rời khỏi lãnh thổ quyết một trận sống mái với Kính Lăng!
Sau một thoáng im lặng, Kính Lăng bỗng phá lên cười.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cỗ xe ngựa, nơi Kính Lăng đang ngồi với vẻ mặt hứng khởi.
Kính Lăng cười lớn, vỗ tay tán thưởng: "Quả là người Sở! Trong thời khắc thế này, không hề rụt rè mà lại chủ động nghênh chiến ta!"
Tiếng cười của hắn vang vọng như sấm rền, trán hằn lên những đường gân xanh: "Nếu đã vậy! Cứ để chúng đến! Ta, Kính Lăng sẽ cho người Sở một cơ hội đường đường chính chính giao chiến!"
Lời vừa dứt, vô số binh sĩ đồng loạt giơ cao giáo mác, hô vang: "Quân thượng uy vũ! Quân thượng uy vũ! Quân thượng uy vũ!"
Hơn mười vạn binh sĩ đồng thanh hô vang, tiếng hô như muốn xé toạc cả bầu trời vang vọng khắp nơi.
Đợi tiếng hô lắng xuống, Kính Lăng trầm giọng ra lệnh: "Triệu tập chúng tướng lĩnh đến phủ gặp ta!"
"Rõ!"
Vệ Lạc ngồi bên cạnh nhìn Kính Lăng, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an. Nàng thầm nghĩ: Người Sở nổi tiếng là xảo quyệt. Trong trận này rõ ràng họ chiếm ưu thế địa hình, vậy mà không cố thủ, lại chủ động xuất kích, e rằng có điều mờ ám!
← Ch. 354 | Ch. 356 → |