Vệ Lạc chủ động
← Ch.319 | Ch.321 → |
Thì ra, đây chính là cảm giác mất hết can đảm.
Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy. Nàng thẫn thờ nhìn về phía chủ điện, mái cong đó tắm mình trong ánh nắng vẫn lộng lẫy, uy nghiêm và xa cách như xưa.
Xa xa, tiếng kiếm khách trò chuyện và tiếng cười đùa của thị tỳ vọng lại từ sân viện.
Mọi thứ, vẫn như cũ.
Chỉ có lòng nàng, lạnh lẽo như băng.
Nhưng kỳ lạ thay, dù lòng đã hóa đá, nàng vẫn có thể suy nghĩ, thậm chí còn có thể mỉm cười. Thật thú vị.
Vệ Lạc khẽ cong môi, mỉm cười. Thật là kỳ lạ.
Vệ Lạc đứng yên dưới tán cây bên phiến đá, nhìn dòng suối róc rách.
Không biết bao lâu sau, nàng lảo đảo, chậm rãi cúi xuống nhặt tấm da thú trên đá lên, ôm vào lòng.
Nàng cởi bỏ ngoại bào đỏ rực, trở vào Hàn Uyển tùy tiện khoác một chiếc áo choàng, vơ vội vài bộ quần áo, thu dọn hành lý rồi quay người bước ra khỏi uyển.
Thật kỳ lạ, nàng lạnh lẽo đến mức gần như không thở nổi, vậy mà vẫn thu dọn đồ đạc một cách bình thản, ung dung đi vào dịch quán, đào ra hai mươi cân vàng rồi ung dung rời khỏi thành Tân Điền.
Phải chăng vì sâu thẳm trong lòng, nàng đã luôn biết sẽ có ngày này? Phải chăng vì hờn giận cũng được, đau lòng cũng được, đều đã không còn ý nghĩa gì nữa? Phải chăng vì trái tim đã hóa tro tàn, nên nàng mới có được sự bình thản như vậy?
Vệ Lạc không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe ngựa, nàng thẫn thờ bước đi trên quan đạo.
Nàng biết có người đi theo sau nàng. Nhưng người đó đã bỏ đi không lâu sau khi nàng rời thành Tân Điền.
Nàng đi rất chậm, mỗi khi có tiếng vó ngựa, tiếng xe ngựa, nàng lại bất giác lắng tai nghe. Trong tai nàng, mỗi lần tập trung lắng nghe, dường như đều có thể nghe thấy tiếng Kính Lăng gọi tên nàng.
Nhưng tất nhiên, chẳng có gì cả. Quay đầu lại mười lần, hai mươi lần, người qua đường mãi mãi chỉ là người xa lạ, không ai để ý đến nàng, một phụ nhân đội nón sa, mặc áo choàng bình thường.
Tất cả đều là người xa lạ. Người nàng đợi đã hoàn toàn thất vọng về nàng, sẽ không đuổi theo nữa.
Hắn đã buông tay. Nghĩ đến đây, Vệ Lạc lại cười nhạt.
Thật kỳ lạ, tại sao nàng không muốn khóc, mà chỉ muốn cười như vậy?
Mùa hè đã đến. Mặt trời treo trên cao ánh nắng chói chang đến nhức mắt, khiến người ta choáng váng.
Con đường đất mênh mông trải dài, hai bên là những hàng cây cổ thụ im lìm, bất biến trong ánh nắng. Giống như khi nàng mới đặt chân đến vùng đất này.
Mọi thứ, vẫn như cũ.
Chỉ có lòng nàng đã đổi thay.
Vệ Lạc lại cười nhạt.
Thật là một thế giới xa lạ. Dù đã sống ở đây bốn năm, nàng vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cứ thế đi một ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống, phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa, tiếng xe ngựa không dứt, nàng cũng không còn chờ đợi nữa.
Nàng đã hoàn toàn tin rằng nam nhân của nàng sẽ không đuổi theo.
Hắn đã buông tay.
Đúng vậy, một nam nhân kiêu hãnh như hắn, sao có thể yêu một cách hèn mọn như vậy? Hắn tất nhiên sẽ buông tay.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên người nàng, chiếu trên mặt đất, thật đẹp.
Nàng cứ thế bước tiếp, bước mãi, rồi bỗng chốc, màn đêm đã buông xuống.
Một ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.
Trong màn đêm.
Chắc hẳn lúc này, sân phủ công tử đã từ náo nhiệt trở nên yên tĩnh? Nam nhân của nàng đã lên xe ngựa vào cung dự tiệc rồi chăng?
Vệ Lạc đang bước đi như người mất hồn, đột nhiên dừng lại. Nàng mở to mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cổng thành Tân Điền.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: Ta phải có con!
Hắn không quan tâm ta nữa, sau này e rằng khó mà gặp lại.
Vậy thì, hãy để ta sinh ra đứa con mang dòng máu của hắn và ta, lén lút sinh ra một đứa con thuộc về hai chúng ta!
Ý nghĩ này đến bất ngờ, nhưng lại mãnh liệt như thác lũ.
Không chút do dự, nàng tăng tốc bước chân vội vã quay về phía cổng thành.
Cái lạnh lẽo tê dại bỗng chốc được thay thế bằng một cảm giác nóng bỏng.
Gặp hắn lần nữa, nhìn hắn lần cuối. Rồi, mang theo đứa con của hắn rời đi.
Lúc này, trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ vừa chợt lóe lên đó. Nàng không suy nghĩ sâu xa hơn về ý nghĩa của nó, cũng không muốn dự đoán tỉ mỉ.
Nàng cũng không bận tâm liệu chỉ một lần ân ái như vậy có chắc chắn sẽ có con hay không.
Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc đã đến cổng thành Tân Điền.
Cổng thành vẫn mở rộng.
Thành trì trong đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói cười của người qua đường vọng lại từ xa.
Vệ Lạc như bước vào chốn không người.
Nàng chạy một mạch đến trước phủ công tử.
Nàng ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt. Chần chờ một chút, rồi cắn môi bước nhanh vào trong.
Kiếm khách thấy nàng mang theo hành lý, đồng loạt giơ kiếm lên không trung, cúi đầu hành lễ.
Vệ Lạc không để ý đến họ, nàng chỉ đi thẳng về phía chủ điện.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đến trước chủ điện.
Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Kính Lăng trong bộ y phục màu đen đang đứng dưới bậc thềm ngọc, lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng không nhận ra, khi vừa nhìn thấy nàng, trong mắt Kính Lăng hiện lên niềm vui sướng tột độ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã che giấu cảm xúc đó thật sâu.
Vệ Lạc ngạc nhiên nhìn hắn, rồi bước thẳng đến trước mặt hắn, dừng lại cách một bước chân. Khi ngẩng đầu lên, mặt nàng chỉ cách mặt hắn vài tấc, hơi thở giao hòa, ánh mắt chạm nhau.
Kính Lăng lặng lẽ nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại.
Bất ngờ, Vệ Lạc buông tay để mặc bao hành lý rơi xuống đất, nàng đưa tay ra vòng ôm lấy cổ hắn.
Kính Lăng mừng rỡ, vừa mở miệng định lên tiếng thì đã bị đôi môi nhỏ nhắn của nàng lấp kín.
Nàng hôn hắn thật sâu. Hai tay nàng treo trên cổ hắn, miệng nhỏ chặn lấy môi mỏng hắn, cái lưỡi đinh hương duỗi ra, học bộ dáng trước kia của hắn, cố gắng đẩy ra hàm răng của hắn, xâm nhập vào chỗ sâu bên trong khoang miệng hắn, cùng hắn môi lưỡi d@y dưa.
Mà bàn tay nhỏ của nàng thì thăm dò vào bên trong vạt áo của hắn, chạm vào lồ ng ngực cứng rắn.
Trong lúc Kính Lăng còn đang kinh ngạc, đờ đẫn, hai chân nàng đã quấn lên eo hắn.
Nàng đứng dưới bậc thềm ngọc, ngay trước mặt chúng kiếm khách thị tỳ, hai tay treo trên cổ hắn, hai chân quấn lấy hông hắn, miệng nhỏ hôn miệng hắn!
Hiển nhiên đã làm cho Kính Lăng kinh sợ.
Hắn cảm giác vạt áo của mình bị nàng cởi ra, ngón tay nàng niết lấy đầu ng ực của hắn, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn đưa mắt quét qua trái phải, đám người giật mình vội thu lại vẻ mặt há hốc, đồng loạt lùi ra xa.
Thậm chí khi đã ra đến ngoài viện, bọn họ vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Từ trước đến nay phu nhân luôn ngượng ngùng hơn người, sao hôm nay lại...
Kính Lăng đưa tay nâng m ông Vệ Lạc lên, để nàng áp sát vào mình hơn. Hắn cứ như vậy ôm nàng, xoay người sải bước về phía tẩm cung.
Vừa vào đến tẩm cung, Vệ Lạc đã mở to đôi mắt mê ly, rời khỏi môi hắn rồi áp miệng nhỏ vào tai hắn, khẽ đưa lưỡi li3m láp vành tai.
Kính Lăng rùng mình, thở một hơi nặng nhọc kêu lên: "Tiểu Nhi!"
Vệ Lạc không trả lời.
Hai người đi đến bên giường, Kính Lăng vừa đặt nàng xuống, Vệ Lạc đã đưa tay tự cởi vạt áo nàng. Hành động này của nàng khiến ánh mắt của hắn tối sầm lại
Trong chớp mắt, chiếc áo ngoài rơi xuống đất, chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh, phô bày thân hình quyến rũ của Vệ Lạc trước mắt Kính Lăng.
Vệ Lạc si ngốc nhìn hắn.
Đôi mắt mặc ngọc của nàng dưới ánh nến mờ ảo, như làn sương khói đêm thu, ẩn chứa một lớp nước long lanh.
Nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của nàng, Kính Lăng cảm thấy đau lòng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã quay đi, tự nhủ không được mềm lòng vào lúc này.
Vệ Lạc chậm rãi cởi bỏ lớp áo trong cùng. Khi chiếc áo rơi xuống đất, bờ vai thon thả, chiếc cổ cao và mái tóc đen óng ả của Vệ Lạc hiện ra dưới ánh nến, tạo nên một vẻ đẹp kinh diễm tuyệt mỹ.
Kính Lăng không thể rời mắt khỏi nàng.
Vệ Lạc cởi bỏ chiếc quần cuối cùng, để lộ đôi chân dài thon thả trắng nõn.
Lúc này, nàng chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh che phủ cơ thể.
Kính Lăng sau đó gấp rút cứng lên.
Chỗ dưới quần của hắn, cao cao phồng lên như một lều trại. Thế nhưng, hắn chẳng hề động, đột nhiên cảm thấy Tiểu Nhi như thế này quả thật rất khó gặp.
Sao không cứ để nàng chủ động?
Vệ Lạc ngồi quỳ lên, giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, chậm rãi tháo đai ngọc. Sau đó bỏ đi quần áo trong, áo lót, lồ ng ngực nở nang của hắn dần hiện ra, thân eo nhỏ hẹp.
Vệ Lạc đến gần hắn, nàng đem thân mình nhanh nhẹn tinh tế dán lên người hắn.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên hầu kết của hắn, ôn nhu hôn lên xương quai xanh của hắn, hôn lấy đầu ng ực của hắn.
Môi của nàng tiếp tục dời xuống.
Nàng hôn lên cái rốn của hắn, bụng dưới.
Cho đến khi nàng hôn lên ngọc trụ đang phồng lên của hắn, Kính Lăng run lên một cái. Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc nàng...
Rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa.
Một tiếng gầm nhẹ bật ra từ bên trong cổ họng, hắn dang tay bế thốc nàng lên, đặt nàng nằm xuống giường.
Khi thân thể hắn phủ lên người nàng, Vệ Lạc nhắm mắt lại. Nàng ngẩng đầu hôn hắn, thì thầm nói câu đầu tiên của đêm nay, "Xin quân thương tiếc."
Thanh âm của nàng ngượng ngùng, ôn nhu, phảng phất như thể cả hai đang ở thời điểm tình nồng nhất.
Một đêm này, Vệ Lạc bộc lộ một sự nhiệt tình mà Kính Lăng chưa từng thấy trước đây.
Một đêm này, Kính Lăng cảm nhận được một niềm hạnh phúc tột cùng. Vệ Lạc dùng kiến thức ít ỏi mà kiếp trước nàng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy, dốc hết toàn lực lấy lòng hắn, cũng lấy lòng chính mình.
Một đêm cuồng nhiệt qua đi.
Khi Kính Lăng tỉnh lại, phát hiện bên gối đã trống không.
Hắn ngồi dậy, trầm giọng quát: "Người đâu!"
"Quân Hầu?"
"Phu nhân đâu?"
"Phu nhân đã rời phủ từ sớm."...
Thị tỳ cẩn trọng nhìn Kính Lăng trầm ngâm không nói, sau một lúc lâu, nàng ta cẩn thận thăm dò: "Quân Hầu?"
Kính Lăng phất phất tay, "Lui ra."
"Vâng."
Thị tỳ vừa lui xuống, Kính Lăng thân thể tr@n trụi cứ như vậy bước xuống giường.
Hắn chân trần bước đến bên cửa sổ có rèm.
Nhìn xuyên qua rèm cửa về phía những hàng cây rậm rạp, con đường nhỏ rợp bóng, Kính Lăng khẽ cười, lẩm bẩm: "Quả nhiên cần chút lạnh nhạt. Tiểu Nhi yêu ta như cuồng, qua một thời gian nhất định sẽ nguyện ý thẳng thắn với ta, sẽ không còn cố chấp không chịu lùi bước nữa. Đến lúc đó, ta sẽ long trọng cưới nàng từ Vệ thành về."
← Ch. 319 | Ch. 321 → |