Nước mắt, ôm nhau
← Ch.312 | Ch.314 → |
Hai người trở về Tấn vương cung.
Việt Hầu đã đuổi tới Tân Điền, còn có vài tiểu quốc chư hầu khác. Tối mai sẽ có tiệc lớn, bày hoa thiết yến.
Theo dòng người đến Tân Điền ngày một đông, yến hội cũng ngày một lớn.
Thấy Kính Lăng đi chủ trì sự vụ, Vệ Lạc quay người đi về phía công tử phủ.
Nàng ở nơi đó đã lâu, cuối cùng cũng quen thuộc hơn một chút.
Chúng kiếm khách và thị tỳ thấy Vệ Lạc, đồng loạt cúi đầu khom người, gọi: "Phu nhân."
Vệ Lạc trực tiếp đi vào bên trong, thẳng đến Hàn Uyển, đột nhiên dừng lại.
Nàng kinh ngạc nhìn Hàn Uyển cây cối um tùm, có chút chần chừ rồi mới tiếp tục bước vào bên trong.
Chúng thị tỳ nghênh tiếp, khẽ cúi người chào: "Bái kiến phu nhân."
"Lui ra ngoài, không được phép vào khi chưa triệu!"
"Vâng!"
Chúng thị tỳ không dám nhiều lời, đồng loạt lui ra rời khỏi Hàn Uyển.
Vệ Lạc nhanh chân đi vào phía sau hoa viên.
Vẫn là lục trúc xanh mát, suối nước róc rách, gió thổi lá cây xào xạc, chim hót núi xa vắng lặng.
Vệ Lạc đi tới bên tảng đá lớn, kinh ngạc mà ngồi trên đó.
Nàng cúi đầu, chậm rãi tựa trán vào thân cây.
Dần dần, những tiếng nghẹn ngào không thể nghe thấy thoát ra, bay vào không khí.
Tiếng nghẹn ngào trầm thấp, dù không có ai xung quanh, nàng vẫn cố nén, nuốt tiếng khóc vào trong.
Một giọt, hai giọt, ba giọt... rơi theo chiều gió.
Vô số giọt lệ từ gương mặt nàng chảy xuống, lăn vào bụi cỏ.
Nàng đau khổ rất nhiều. Lòng như dao cắt, từng khúc xoắn đứt!
Trong tiếng nghẹn ngào, Vệ Lạc dần dần quỳ trên bãi cỏ, hai tay vịn vào thân cây, tiếng khóc dần chuyển thành khàn giọng.
Nàng không nỡ.
Dù chỉ là nói một câu rời đi, nàng cũng đau lòng như cắt, huống chi là hiện tại? Nàng thật sự không nỡ.
Thế nhưng, nàng không thể thỏa hiệp, đây là giới hạn cuối cùng của nàng. Nàng thật không biết nếu mình thỏa hiệp, cuộc đời này sẽ ra sao? Nàng sẽ tin tưởng vào tình yêu này như thế nào, cam tâm tình nguyện cùng hắn đêm ngày thế nào?
Nàng luôn tin tưởng một điều, tâm bị vò nát, đau lòng đến chết cũng tốt hơn là thối nát! Không có hắn, không có tình yêu đó, nàng còn có bản thân, còn có tôn nghiêm. Nếu thỏa hiệp, nàng thật không biết mình sẽ còn lại gì? Một nửa của hắn ư? Một tình yêu đầy oán hận và ghen tuông ư? Để những thứ không trọn vẹn đó giày vò mình, để trái tim mình ngày càng mục ruỗng trong đau khổ ư? Để rồi một ngày nào đó, nàng trở nên độc ác, lạnh lùng, vì lợi ích con cái mà không từ thủ đoạn, vì tương lai mà tranh đấu ư?
Nếu thế, nàng thà tự đày đọa mình. Đau lòng còn có núi xanh trăng sáng làm bạn. Dù không có gì cả, nàng vẫn có thể giữ được tôn nghiêm của mình, có thể ngẩng cao đầu tự do đi lại tung hoành giữa núi sông.
Nàng ích kỷ, cuối cùng không muốn vì một tình yêu, vì một nam nhân mà đánh mất chính mình, biến trái tim mình thành vũng bùn tăm tối.
Ôm gốc cây, Vệ Lạc cứ khóc mãi, khóc mãi.
Nàng không để ý rằng, khi tiếng nghẹn ngào của nàng vang lên, một kiếm khách đã nhanh chóng rời đi về phía Tấn cung.
Nàng cũng không để ý, khi nghe tiếng khóc của nàng, những thị tỳ, kiếm khách và hiền sĩ đều lộ vẻ khinh thường.
Có lẽ vì quá đau lòng, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Vệ Lạc không hề cảm nhận được thời gian trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm của một thị tỳ từ xa truyền đến: "Phu nhân, đã đến giờ Thân rồi, người có muốn tắm rửa thay y phục không?"
Năm sáu giờ rồi ư? Tắm rửa thay y phục ư? Phải rồi, đã chiều rồi, có lẽ tối nay còn có những việc nàng nhất định phải có mặt.
Đã khóc đến mệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt và mũi đều đỏ ửng, Vệ Lạc ngồi quỳ dưới đại thụ dần tỉnh táo lại.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ khàn giọng trả lời: "Chờ."
"Vâng."
Vệ Lạc vẫn cúi đầu, hai tay che mặt, dùng hơi ấm bàn tay giúp đôi mắt sưng đỏ trở lại bình thường.
Khoảng một khắc sau, nàng đứng dậy.
Chỉnh trang lại tóc cùng áo bào, Vệ Lạc quay người về phía uyển môn, nhàn nhạt phân phó: "Chuẩn bị nước tắm!"
Đôi mắt nàng vẫn sưng đỏ, sống mũi cũng đỏ ửng. Nhưng nét mặt nàng đã khôi phục lại sự trấn định như thường.
Đi theo đằng sau chúng thị tỳ, Vệ Lạc đi về hướng phòng tắm.
Đi vào trong điện, Vệ Lạc cho lui chúng nữ lui ra, đóng cửa đá lại, chậm rãi bước vào bể tắm.
Nàng vừa đi vừa cởi áo tháo đai ngọc, chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã ngâm mình trong làn nước nóng, không nhúc nhích. Mái tóc rối bù, nàng vùi khuôn mặt nhỏ vào nước, thật lâu mới ngoi lên thở dài một hơi.
Quả nhiên, nước nóng làm dịu đi sưng đỏ và đau nhức trên khuôn mặt nàng. Nhìn vào mặt nước, nàng vẫn ung dung, biểu lộ tự nhiên.
Một tiếng bước chân vang lên.
Vệ Lạc ngoi lên khỏi mặt nước, không quay đầu lại quát lớn: "Lui ra!"
Vừa dứt lời, Vệ Lạc chợt nghĩ: Không đúng, chúng thị tỳ không thể nào cả gan như vậy!
Nàng vội quay đầu lại.
Vừa quay đầu, nàng ngạc nhiên đối diện với Kính Lăng đang mặc áo bào đen, đầu đội hầu quan, tuấn mỹ như một bức tượng điêu khắc từ thời viễn cổ đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Là hắn, là nam nhân của nàng đã trở về.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, nước mắt vừa mới kìm nén lại tuôn ra. Nàng chỉ kịp nhìn hắn một cái, đã bị nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
Nàng mở to đôi mắt mặc ngọc nhìn hắn, nước mắt rơi như mưa.
Kính Lăng vô cùng đau lòng.
Hắn cởi áo choàng, vội vàng cởi giày, "bịch" một tiếng nhảy xuống bể tắm.
Nước bắn tung tóe, tiếng nước ào ào không ngừng.
Kính Lăng lao tới trước mặt Vệ Lạc, ôm chặt nàng vào lòng. Hắn ôm cả y phục nàng, tay run run nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc nàng.
Hắn ôm nàng thật chặt, trầm thấp nặng nề liên tục gọi: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, ta phải làm sao với nàng đây? Ta phải làm sao với nàng đây?"
Hắn ôm nàng thật chặt, thật chặt.
Hắn một câu lại một câu gọi nàng, thanh âm khàn khàn, bất lực, đắng chát.
Hắn cúi xuống, môi mỏng áp lên mặt nàng, li3m những giọt lệ trên đó.
Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, Vệ Lạc khóc nức nở.
Kính Lăng ôm nàng chặt hơn, môi mỏng hôn lên môi nàng, lên lông mày, lên mắt nàng, liên tục gọi: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, ta nguyện hứa cho nàng một đời vinh hoa, một đời hạnh phúc. Vì sao nàng vẫn rơi lệ như sông?"
Trong thanh âm của hắn, xen lẫn nỗi đau vô bờ là sự hoang mang vô tận.
Vệ Lạc lắc đầu nguầy nguậy.
Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, nước mắt tuôn rơi.
Kính Lăng nâng mặt nàng lên, hôn lên đó hết lần này đến lần khác.
Hắn hôn nước mắt nàng, hôn đôi môi anh đào của nàng, hôn l3n chóp mũi nàng, hôn cằm nàng, thì thầm đau lòng gọi: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, sao lại đến nông nỗi này? Sao lại đến nông nỗi này?"
Giờ khắc này, nước mắt Vệ Lạc tuôn rơi không cách nào ngăn lại được. Nàng chỉ biết khóc như mưa, lắc đầu nghẹn ngào.
Kính Lăng đã cởi bỏ áo ngoài, vòng tay ôm lấy nàng. Cơ thể ấm áp của hắn nhẹ nhàng áp lên người nàng, ôn nhu bế nàng sang chiếc giường khác trong phòng tắm, thân mình phủ lên trên người nàng.
Tất cả đều diễn ra quá đỗi êm ái, nụ hôn của hắn cũng quá đỗi êm ái. Chìm trong nước mắt, nghẹn ngào cùng đau thương, Vệ Lạc chẳng hề hay biết, mình cùng hắn đều là thân không mảnh vải, mà những nụ hôn dày đặc của hắn đã lần xuống gáy, xuống xương quai xanh mảnh mai của nàng.
Mãi cho đến khi hắn chạm vào ngực nàng, nhẹ nhàng hôn lên, khiến nàng rùng mình một cái, Vệ Lạc mới mở đôi mắt đẫm lệ, bối rối nhìn hắn.
Lúc này nàng mới nhìn thấy một đầu tóc đen của Kính Lăng đang vùi trên người nàng, không ngừng li3m hôn.
Vệ Lạc khẽ giật mình, bỗng dưng tủi thân trào dâng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, mếu máo rồi "oa" một tiếng khóc lớn. Tiếng khóc của nàng vang vọng khắp thạch điện rộng lớn.
Kính Lăng giật mình kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi?"
Vệ Lạc càng khóc to hơn, nước mắt tuôn rơi. Kính Lăng hốt hoảng chống tay bên đầu nàng, cúi xuống nhìn kỹ, đau lòng hỏi: "Sao vậy, sao vậy? Có phải ta làm nàng đau không? Ta đã rất nhẹ nhàng rồi."
Vệ Lạc vừa khóc vừa hét: "Lúc ta đang thương tâm như vậy, sao chàng còn nghĩ đến chuyện h0an ái?"
Kính Lăng khẽ giật mình, đảo mắt bật cười.
Hắn cúi xuống, khẽ li3m nước mắt trên mặt nàng, thì thầm bên tai: "Chỉ có ôm Tiểu Nhi vào lòng, hòa làm một với Tiểu Nhi, ta mới thấy yên lòng."
Dừng một chút, hắn cúi xuống hôn lên hàng mi dài của nàng, trầm thấp thở dài: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, vì sao nàng khóc nhiều như vậy? Ai lại tâm cứng như vậy, khiến nàng đau lòng?"
Giọng hắn trầm ấm mờ ám, không rõ ràng nên Vệ Lạc không hiểu được lời hắn nói.
Nàng đang chờ truy vấn, Kính Lăng dời đầu, một bên ngậm lấy ng ực nàng, tay kia sờ xuống nụ hoa của nàng.
Trong lúc Vệ Lạc bị k1ch thích mà rùng mình, Kính Lăng đã một tay tách ra nụ hoa, hạ th@n chống đỡ lên khe hở nàng.
Vệ Lạc không thể tin trừng to hai mắt, nàng hít sâu một hơi.
Kính Lăng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng. Hắn mím chặt môi mỏng, ngậm lấy môi nàng, đem tất cả sự kháng nghị của nàng đều nuốt vào bên trong.
Đồng thời, hạ th@n hắn ưỡn một cái, xâm nhập sâu vào bên trong thân thể nàng.
Trong phòng tắm, ánh lửa hừng hực lấp lóe.
Ngoài phòng tắm, gió xuân rả rích mang theo ý nóng.
Chúng thị tỳ không nhúc nhích đứng bên ngoài điện, lắng nghe âm thanh th ở dốc bên trong không ngừng truyền đến.
Kính Lăng hạ quyết tâm, một lần lại một lần dùng sự ôn nhu chiếm hữu nàng. Lúc sau, Vệ Lạc yêu hắn đến tận xương tủy, nàng chủ động ôm ấp, nghênh đón nụ hôn của hắn, thậm chí còn chủ động hôn hắn hết lần này đến lần khác.
Nàng yêu hắn, bất kể tương lai có ra sao, cứ tận hưởng niềm vui hoan lạc của buổi chiều hôm nay đã!
Trận h0an ái này triền miên không dứt. Vệ Lạc chẳng hay mình thiếp đi từ lúc nào, khi nàng mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ngủ trên chiếc giường lớn màu đen của Kính Lăng. Bên ngoài một mảnh tĩnh mịch, bóng tối bao trùm khắp nơi. Còn bên cạnh, Kính Lăng nghiêng người ôm nàng vào lòng, hơi thở vẫn còn nặng nề.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |