Đối đáp trong điện
← Ch.303 | Ch.305 → |
Tiếng nhạc lại vang lên.
Âm thanh du dương réo rắt của nhạc cụ tấu lên khúc nhạc truyền thống hàng trăm năm của hội chư hầu. Loại nhạc này thư thái, điềm đạm, công bằng và bình thản. Vào thời đại đó, sự công bằng và bình thản, mênh mông như nước trời đất, vô biên vô hạn như âm dương sơ khai, là điều được tôn sùng nhất.
Lúc này, rượu và thức ăn đã được bày biện, trong điện đã sáng đèn.
Kính Lăng lại đứng lên, nâng ly về phía chúng sứ giả, hô to: "Chư quân, chung rượu này xin kính Chu thiên tử!"
Khi Kính Lăng đứng lên, một nam nhân trung niên ăn mặc như khanh đại phu ngồi ở vị trí quyền lực nhất giữa đại điện cũng từ từ đứng lên. Người này chính là đại diện của Chu thiên tử.
Kính Lăng cúi chào thật sâu trước ông ta, rồi uống cạn rượu trong chung.
Chúng sứ giả đứng lên, đồng loạt hành lễ với sứ giả của Chu thiên tử, nâng ly uống rượu.
Trong lịch sử thực tế, nước Tấn sau 200 năm xưng bá thiên hạ vẫn luôn đặt Chu vương thất dưới sự bảo vệ của mình. Khi đó các nước Trung Nguyên, dù là tấn công Sở hay Bắc Địch, đều lấy danh nghĩa "giúp vua". Vị vua đó chính là Chu thiên tử.
Giai đoạn sau khi nước Tấn chia làm ba nước nhỏ Triệu, Ngụy, Hàn, các nước chư hầu không còn coi trọng Chu thiên tử nữa. Có nhiều cách phân chia thời Xuân Thu và Chiến Quốc, trong đó cách phân chia được nhiều người chấp nhận nhất là lấy sự kiện ba nhà chia Tấn làm ranh giới. Bởi vì trước khi ba nhà chia Tấn, Chu vương thất vẫn còn tồn tại, sau khi ba nhà chia Tấn, thiên hạ không còn Chu vương thất, các nước chư hầu bước vào cuộc hỗn chiến không từ thủ đoạn.
Sứ giả của Chu thiên tử ngửa đầu uống cạn rượu trong chung, hai tay nâng chung rượu đầy truyền đạt lời phong thưởng của Chu thiên tử cho Kính Lăng. Lời phong thưởng này chính là văn bản nghi thức của Chu thiên tử phong Kính Lăng làm Tấn Hầu.
Sau khi sứ giả của Chu thiên tử ngồi xuống, Kính Lăng lại nâng một chung rượu đầy, cao giọng nói: "Chung rượu này, nguyện kính Tư Thận (thần giám sát sự kính trọng), Tư Minh (thần giám sát lời thề), Đàn Thần, Đàn Tự, Sơn Thần, Hà Thần, Tiên vương, Tiền công. Kính Lăng nay là Tấn Hầu, suốt đời sẽ làm cho Tấn quốc cường thịnh, phò tá Chu vương thất, bảo vệ chính thống Trung Nguyên! Nếu vi phạm, xin chư thần bỏ rơi, phụ lão khinh bỉ! Vong quốc diệt tộc, mất nước mất nhà! Cạn ly!"
Đây là lời hứa và lời thề trang trọng nhất của Kính Lăng với đất nước của hắn.
Trong lúc Kính Lăng thề, phía sau hắn, một kiếm khách mặc khôi giáp toàn thân bước tới. Kiếm khách này là xa hữu của hắn, là cao thủ mạnh nhất trong mười vạn giáp sĩ của hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất.
Khi kiếm khách bước tới, Vệ Lạc cũng đứng lên. Nàng và kiếm khách đứng hai bên Kính Lăng.
Kiếm khách cầm trong tay một cây chuỷ thủ, còn Vệ Lạc, khi Kính Lăng vừa dứt lời, đã lấy chung rượu trong tay hắn.
Kính Lăng vươn tay nhận lấy chuỷ thủ từ tay kiếm khách. hắn giơ chuỷ thủ lên cao, lưỡi dao lóe lên cắt vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra.
Ngay khi máu hắn nhỏ giọt, Vệ Lạc tiến lên một bước, dùng chung rượu hứng lấy.
Máu hòa vào rượu, nhanh chóng lan ra.
Sau khoảng chín giọt máu, Kính Lăng đưa tay nhận lấy chung rượu, ngửa đầu lên uống cạn rượu pha máu!
Khi hắn giơ chung rượu rỗng lên hai bên, một tiếng trống vang dội mạnh mẽ " thùng thùng" vang lên.
Tiếng trống vang vọng trầm đục, tuy chỉ hai tiếng, nhưng như vang vọng trong lòng mọi người.
Đến đây, lời thề đã thành.
Vệ Lạc nhận lấy chung rượu rỗng, lại rót đầy rượu cho hắn. Kính Lăng giơ chung rượu về phía chúng sứ giả, cười nói: "Chung rượu này, Kính Lăng kính chư quân!"
"Không dám!"
Chúng sứ giả đồng thanh đáp lại, Kính Lăng lại uống cạn rượu, sau đó cùng Vệ Lạc lui về ngồi trên sập. Đương nhiên, xa hữu đã lui xuống trước.
Đến tận đây, buổi lễ kết thúc.
Lễ này của Kính Lăng là lễ kế vị.
Tuy rằng còn một nửa sứ giả chư hầu chưa đến, nhưng sứ giả của Chu thiên tử đã đến, đây mới là điều quan trọng nhất.
Có hàng chục sứ giả chư hầu chứng kiến, lại có sứ giả của Chu thiên tử, vì vậy, lễ kế vị có thể được thực hiện.
Sau khi ngồi xuống, Kính Lăng chống tay lên đầu gối, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, cất cao giọng nói: "Chư quân có lời cứ nói."
Cuộc tranh luận, chất vấn bắt đầu.
Vừa mới ngồi xuống, Vệ Lạc nghe Kính Lăng tuyên bố, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tố đang ngồi trên sập phía khu vực dành cho Tề cũng quay đầu nhìn Vệ Lạc. Trong mắt hắn không giấu nổi sự lo lắng.
Sau một thoáng yên tĩnh, một đại phu của Tấn đứng dậy trước.
Ông ta chắp tay trước ngực hướng về Kính Lăng, giọng nói lanh lảnh: "Xin hỏi Quân thượng, người phụ nhân bên cạnh ngài có phải là phu nhân không?"
Kính Lăng gật đầu, cao giọng đáp: "Phải."
Đây là sự xác nhận chính thức. Trong một dịp trọng đại như vậy, trong buổi lễ Kính Lăng tuyên thệ làm quân chủ, câu hỏi và trả lời của vị Tấn đại phu và Kính Lăng là để chính thức giới thiệu thân phận của Vệ Lạc với tất cả chúng sứ giả.
Đương nhiên, sau khi xác nhận danh phận, vẫn phải có một nghi lễ kết hôn.
Vị đại phu nước Tấn gật đầu ngồi xuống.
Tiếp đó, một hiền sĩ của Tề đứng lên. Ông ta chắp tay trước ngực hướng về Vệ Lạc, cao giọng nói: "Ta có một câu hỏi, phu nhân có thể trả lời không?"
Vệ Lạc rùng mình.
Nàng thẳng tắp eo lưng, nở nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt hoa mỹ, nhẹ nhàng đáp: "Có thể."
Nàng chỉ nói có thể.
Vị hiền sĩ nhìn chằm chằm nàng, lớn tiếng hỏi: "Thiên hạ đều gọi phu nhân là mỹ nhân khuynh thành. Ta nghe nói phu nhân có giá trị hai thành, có đúng vậy không?"
Vệ Lạc gật đầu, nụ cười không đổi, đáp: "Đúng vậy."
"Tốt."
Vị hiền sĩ quay sang nhìn Kính Lăng, giọng nói sắc bén, hỏi dồn: "Xin hỏi quân thượng, ngài lấy hai thành đổi một phụ nhân, là vì tài, vì sắc, hay vì mới mẻ?"
Sắc mặt Kính Lăng hơi ngưng lại, biểu tình nhàn nhạt đáp: "Phu nhân của ta, cả ba điều đều có!"
Giọng nói kiên định, chứa đựng niềm tin và sự khẳng định vô hạn.
Cả điện xôn xao.
Câu trả lời của Kính Lăng không sai. Nhưng, giọng điệu tự nhiên của hắn, lời tuyên bố Vệ Lạc vừa có tài, vừa có sắc, vừa có đức của hắn khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Trên đời này, có trượng phu nào khen phu nhân mình như vậy?
Trong sự ồn ào, vị hiền sĩ kia ngồi xuống.
Sau đó, một hiền sĩ khác của Kê Hạ Cung đứng dậy.
Hiền sĩ này có khuôn mặt nghiêm nghị, râu dài quá ngực.
Ông ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc, chậm rãi mở miệng, giọng nói nghiêm nghị: "Ta mới đến Tân Điền chưa lâu. Nhưng đã nghe nói phu nhân đã đuổi hết chư cơ trong hậu viện của quân thượng vài ngày trước. Xin hỏi phu nhân, hành động này của phu nhân là vì nước vì nhà, dọn sạch chướng ngại cho quân thượng?" Nói đến đây, vị hiền sĩ đột nhiên cao giọng: "Hay là, vì d*c vọng? Phu nhân muốn độc chiếm sự sủng ái của quân Hầu, nên mới giải tán chư cơ?"
Giọng nói nặng nề, hùng hổ doạ người!
Trong chốc lát, cả điện lại chìm vào im lặng.
Ngay cả những người đang thì thầm cũng quay sang nhìn Vệ Lạc. Tố càng ngây người nhìn Vệ Lạc, trên mặt hắn có sự lẫn lộn và nghi hoặc giống như mọi người.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vệ Lạc mỉm cười.
Nàng doanh doanh mỉm cười, đôi mắt như làn nước mùa thu trên trời cao lẳng lặng lướt qua mọi người.
Một lát sau, nàng nhìn thẳng vào vị hiền sĩ đang chất vấn mình, thản nhiên nói: "Quân có biết, cách đây không lâu, một mình ta, một phụ nhân đã thuyết phục được đại quân Tần - Sở rút lui?"
Mọi người sững sờ.
Ngay lập tức, một loạt tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Trong đó, có rất nhiều ánh mắt không thể tin được.
Sự kiện vừa mới xảy ra, tin tức chưa kịp lan truyền, hơn nữa nàng dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, công lao đẩy lui quân Tần - Sở, cố ý hay vô tình đã bị những người cấp cao của Tấn che giấu. Vì vậy, hầu hết những người có mặt ở đây đều không biết chuyện này.
Chúng sứ giả đồng loạt nhìn về phía Kính Lăng.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Kính Lăng gật đầu, cất cao giọng nói: "Lần này đại quân Tần - Sở rút lui, phu nhân của ta có công đầu!"
Đây là lời thừa nhận chính thức của hắn.
Chúng sứ giả lại lập tức châu đầu ghé tai nghị luận. Chỉ trong chốc lát, họ đã biết được toàn bộ câu chuyện từ những người đã biết chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn về phía Vệ Lạc, trong ánh mắt tràn ngập kính nể cùng khuynh mộ.
Thời đại này, người có tài không giấu giếm bản thân. Thể hiện và phô trương tài năng là điều mà chúng hiền sĩ và kiếm khách yêu thích. Vì vậy, việc Vệ Lạc thẳng thắn nói ra công lao của mình với nước Tấn, mọi người sẽ không cho rằng nàng tự đại kiêu ngạo như người đời sau.
Trong sự ồn ào, vị hiền sĩ của Tề đã chất vấn Vệ Lạc lên tiếng, giọng có chút bén nhọn hỏi: "Xin phu nhân nói rõ hơn!"
Ông ta đang thúc giục Vệ Lạc, muốn nàng trả lời chi tiết câu hỏi của mình.
Vệ Lạc thở dài một tiếng. Nàng cứ tưởng rằng việc mình đưa ra thông tin chấn động này sẽ khiến những người có mặt quên đi việc làm khó nàng.
Nhưng, trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười, Vệ Lạc nhìn vị hiền sĩ, thanh âm hơi cao trong trẻo nói: "Thiếp có vài câu hỏi, quân có thể trả lời không?"
Ồ, nàng cũng có câu hỏi?
Mọi người im lặng, tò mò nhìn Vệ Lạc.
"Xin phu nhân cứ hỏi."
Vệ Lạc khẽ mỉm cười.
Nàng nhìn từ trái sang phải, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, rồi quay sang vị hiền sĩ kia.
Nàng mở miệng, thanh âm trong trẻo êm tai, như tiếng hát như nước chảy, ẩn chứa vẻ đẹp trời sinh: "Quân nghĩ tài trí của thiếp thế nào?"
Vị hiền sĩ ngẩn người.
Chớp mắt, ông ta cúi đầu chào Vệ Lạc, cao giọng đáp: "Phu nhân một lời lui được liên quân Tần - Sở hùng mạnh, công lao cái thế như vậy hiếm có trên đời, ngay cả bậc trượng phu cũng không làm được. Tài trí của phu nhân có thể gọi là quốc sĩ!"
Đánh giá này không hề thấp.
Vệ Lạc nở nụ cười xinh đẹp.
Trước mặt nàng, khuôn mặt Kính Lăng tuấn tú trầm ngâm, phảng phất như được tạc từ nham thạch ngàn năm, không nhìn ra nửa điểm gợn sóng.
Trong tiếng cười khẽ, Vệ Lạc lại lần nữa mở miệng: "Chư quân nghĩ võ dũng của thiếp thế nào?"
Tiếng xôn xao lại vang lên.
Vị hiền sĩ của Tề, khi còn ở Tề chưa từng nghe đến danh tiếng võ dũng của Vệ Lạc. Nhưng những người bên cạnh ông ta, những du hiệp Mặc gia, những quý tộc đã trải qua chiến sự hai ba năm trước, đều biết.
Một trận nghị luận ong ong vang lên, một kiếm khách đứng lên. Hắn ta chắp tay trước ngực, hướng về Vệ Lạc cao giọng trả lời: "Phu nhân đã bắt sống Sở vương giữa trăm vạn quân! Ép ông ta tự sát! Lại dùng mộc kiếm đánh bại tông sư trong đại hội Củ Tử! Còn hai lần đánh bại cao thủ của Sở ngay trong Sở vương cung! Võ dũng của phu nhân hiếm có trên đời! Ngay cả bậc trượng phu cũng không làm được!"
Ầm ầm.... !
Tiếng xôn xao bàn tán càng lớn hơn, vang dội hơn.
Những người chưa từng nghe về những chiến công này của Vệ Lạc đều sững sờ, kinh ngạc.
Thời đại này dù sao cũng là thời đại mà trí tuệ mới bắt đầu nảy sinh. Lúc này, người biết chữ có thể nói ra vài câu đạo lý đã là hiền sĩ, người có thể vung kiếm giết được vài người đã là kiếm khách.
Trong thời đại này, một phụ nhân có nhan sắc khuynh thành như Vệ Lạc, lại có bản lĩnh lợi hại như vậy vốn là một kỳ tích, là điều hiếm có trên đời, mọi người chưa từng nghe qua truyền thuyết như vậy.
Tiếng bàn tán náo động nổi lên từng đợt.
Thẳng qua một hồi lâu, vị hiền sĩ Kê Hạ Cung chất vấn Vệ Lạc mới hướng nàng chắp tay thở dài: "Khả năng của phu nhân thật khiến người kinh hãi. Còn gì hỏi nữa chăng?"
Mọi người dần yên lặng, lại một lần nữa nhìn về phía Vệ Lạc, chờ đợi những lời kinh người tiếp theo.
Trong sự chú mục của mọi người, Vệ Lạc lại mỉm cười. Nàng cúi đầu rũ mắt, lắc đầu, hiền sĩ lên tiếng hỏi: "Vậy ý phu nhân là... ?"
Vệ Lạc vẫn cười, quay đầu nhìn Kính Lăng. Lúc này, nàng cười tươi như hoa nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi trên khuôn mặt tuyệt mỹ, trong đôi mắt mặc ngọc ôn nhu như nước.
Nàng lẳng lặng nhìn Kính Lăng, ôn nhu thâm tình mà nhìn hắn, giữa không gian yên tĩnh cất tiếng: "Phu quân ta, là bậc anh hùng cái thế!"
Thanh âm nàng êm dịu, ôn nhu, phảng phất như một khúc ca làm say đắm lòng người. Kính Lăng vẫn luôn vô cảm, bỗng ngơ ngẩn nghiêng đầu đón nhận ánh mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười này của Kính Lăng, những nam nhân đang ngồi ở đây đều hiểu, là biểu cảm mỗi khi họ nhìn sang vợ con của mình, cũng giống như thế.
Vệ Lạc vẫn ôn nhu nhìn hắn, lẳng lặng tiếp tục nói: "Thiếp cho rằng, trong số nữ nhân đương thời, chỉ có thiếp mới xứng với chàng!"
Lời này vừa dứt, cả không gian như ngừng lại...
Này, này?
Mọi người đều ngơ ngẩn. Giữa sự ngơ ngẩn ấy, Việt Đích công chúa tay nhỏ che miệng, kinh hô thốt lên. Nàng ta nhìn Vệ Lạc bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Thời đại này, người ta không quen cất giấu tài năng, cũng không quen khiêm tốn. Nhưng Vệ Lạc là một phụ nhân, lại dám nói ra những lời tự tin đến vậy, khiến mọi người sửng sốt.
Quả thực, chưa từng có một phụ nhân nào dám nói: "Trượng phu ta là người ưu tú nhất trên đời, và trong số nữ nhân trên đời này, chỉ có ta, người ưu tú đến cực điểm mới xứng với chàng!"
Thật cuồng vọng!
Nhưng Kính Lăng lại thích.
Hắn ngước mắt nhìn Vệ Lạc, nhìn người phụ nhân với tự tin thần thái ngời sáng dám nói ra những lời kinh hãi thế tục như thế.
Kính Lăng đột nhiên bật cười: "Ha ha ha ha".
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng cười của hắn vang dội không ai sánh bằng. Tiếng cười tràn ngập niềm vui thích!
Mọi người ngơ ngác nhìn Kính Lăng cười.
Ngũ quan điêu khắc của hắn, lúc này bởi vì cười to mà thần thái toả sáng. Hắn mặc y phục đen, dáng người cao lớn như núi, trong tiếng cười to ấy toát lên vẻ cuồng ngạo vô cùng.
Vừa cười, Kính Lăng vừa đưa tay ra. Trước mặt hàng ngàn người, hắn nắm lấy tay Vệ Lạc kéo vào lòng mình mà ôm.
Vệ Lạc chao đảo, chưa kịp định thần đã bị hắn kéo sát vào lòng. Chỉ trong chớp mắt, vòng eo nhỏ nhắn đã bị Kính Lăng giữ chặt, cả người nàng tựa vào lồ ng ngực rộng lớn của hắn.
Bị Kính Lăng ôm trọn, Vệ Lạc mỉm cười xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng. Đôi mắt mặc ngọc như sóng nước, dịu dàng như muốn tan ra.
Cả điện lặng đi vì kinh ngạc.
Hiền sĩ Kê Hạ Cung kinh ngạc nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ông ta há hốc mồm th ở dốc, hơi hơi hé miệng, sau lại khẽ lắc đầu lặng lẽ ngồi xuống. Trong lòng ông ta suy nghĩ: "Giờ không phải lúc ép hỏi thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục, e rằng vị tân quân của nước Tấn nhất thời đ ộng tình sẽ không chịu nổi thì ông ta sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả. Ôi! Trượng phu có tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường tình, phụ nhân này thật to gan, không thể để nàng làm loạn cương thường. Ta sẽ chờ thêm chút nữa, chút nữa xem sao..."
← Ch. 303 | Ch. 305 → |