Náo nhiệt
← Ch.299 | Ch.301 → |
Một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến tai Vệ Lạc.
Nàng quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời của Kính Lăng. Khuôn mặt tuấn tú kiên nghị, bước chân vững vàng tiến đến. Ngọn lửa trong mắt hắn dần dịu lại, chuyển thành ôn nhu khi chạm ánh mắt Vệ Lạc.
Kính Lăng bước đến trước mặt nàng. Cách hai bước, hắn dừng lại.
Hắn nhìn vào đôi mắt mặc ngọc long lanh ánh nước của nàng, trong đó có sự tò mò, bất an và cả e lệ. Đúng vậy, Tiểu Nhi của hắn, dù có võ dũng đến đâu, trước mặt hắn vẫn luôn e thẹn.
Nhìn đôi mắt ấy, Kính Lăng thở dài trong lòng. Hắn nhận ra chút tức giận cuối cùng cũng tan biến. Hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong lồ ng ngực.
Hắn dang tay, đem nàng ôm chặt vào lòng.
Đứng dưới gốc cây hòe, hắn gắt gao dùng sức ôm nàng thật chặt.
Vệ Lạc ngạc nhiên, ngơ ngác, do dự một chút rồi đưa tay ra ôm lấy eo hắn. Nàng hơi nghiêng đầu, vùi mặt vào cần cổ hắn.
Chỉ là một hành động đơn giản.
Nhưng lúc này, nàng vẫn nghe rõ hơi thở mạnh mẽ nam tính của hắn, vẫn cảm nhận rõ trái tim mình đập thình thịch.
Hơi thở ấm áp của hắn như thấm vào tận sâu trái tim nàng, khiến nàng đỏ mặt.
Vệ Lạc cọ mặt vào cổ hắn, thầm nghĩ: Tại sao trên đời lại có một người khiến mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, gần gũi một chút cũng không nỡ rời xa?
Trong lúc suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé của nàng trượt xuống.
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn, mạnh mẽ của hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Vệ Lạc bỗng thấy như say như si. Nàng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích mà dựa vào lòng hắn, nắm tay hắn không muốn rời xa.
Kính Lăng cúi xuống, nhìn nàng không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, môi mỏng khẽ nhếch, giương lên thành một nụ cười, trầm thấp khẽ gọi: "Tiểu Nhi."
"Ừm."
"Tiểu Nhi."
"Ừm."
"Ôm nàng như thế này, thật tốt."
Vệ Lạc nghe vậy, mỉm cười: "Ta cũng vậy."
Kính Lăng cười, siết chặt vòng tay ôm nàng sát vào người hơn.
Hai người không để ý đến Ổn Công đang đứng trên lầu, tay cầm bình rượu trố mắt nhìn họ. Một lúc sau, ông ta ngửa cổ uống một hơi.
Vì uống quá vội, Ổn Công bị sặc. Ông ta vội vàng lấy tay áo che miệng, nén tiếng ho. Mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi tình nhân đang ôm nhau chặt cứng phía dưới, Ổn Công bất lực tựa trán vào cửa sổ, lẩm bẩm: "Hừ! Hùng hổ lao xuống, hùng hồn gặp vợ, vậy mà gặp rồi chỉ ôm nhau, chẳng nói nửa lời trách móc! Chết tiệt! Quân thượng hỏng rồi, hỏng rồi!"
Hai người ôm nhau thật lâu, không rời.
Vệ Lạc nắm tay Kính Lăng, cảm nhận ngón tay hắn khẽ động trong lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng mà âu yếm. Mỗi lần chạm vào đều khiến lòng bàn tay nàng run lên.
Khi hắn vẽ đến nét thứ tám, Vệ Lạc bực bội, nắm chặt tay hắn.
Kính Lăng cảm nhận được hành động của nàng, khẽ cười.
Đột nhiên, hắn dùng lực hai tay. Vệ Lạc kêu lên một tiếng, cả người bay lên không trung.
Kính Lăng đã bế ngang nàng lên, sải bước về phía sân sau.
Vừa đi, Kính Lăng vừa cúi đầu, ánh mắt không chớp ngậm ý cười mà nhìn nàng. Ánh mắt hắn nóng như thế lửa khiến khuôn mặt Vệ Lạc đỏ bừng.
Chẳng mấy chốc, hắn bế Vệ Lạc đến tảng đá phía sau hậu viện. Khi Vệ Lạc đang căng thẳng, tim đập thình thịch, hắn ôm nàng ngồi xuống.
Hắn đặt đầu nàng lên ngực mình, ôm nàng ngồi trên tảng đá.
"Tiểu Nhi." Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng.
"Ừm."
Hắn không gọi nữa, cũng không đáp lại. Chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của nàng.
Vệ Lạc vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, khóe miệng mỉm cười, áp mặt vào mặt hắn.
Hơi thở hòa quyện.
Khi Ổn Công nghênh ngang bước ra khỏi cửa Hàn Uyển, mấy hiền sĩ vội vã tiến lại gần.
Một hiền sĩ nhìn vào Hàn Uyển, chắp tay hỏi Ổn Công: "Quân thượng có trách phạt chủ mẫu không?"
Một hiền sĩ khác hỏi ngay sau đó: "Quân thượng có tức giận không?"
"Hành động của chủ mẫu thật quá đáng! Với uy quyền của quân thượng, chắc chắn ngài ấy sẽ không dung túng. Những người đó không có danh phận, bỏ đi cũng không đáng tiếc, nhưng chỉ lần này thôi, quân thượng có nói rõ với chủ mẫu không?"
Ổn Công cúi đầu nghe những câu hỏi dồn dập của chúng hiền sĩ. Phía sau bọn họ là những thị tỳ, nô bộc đang lén nhìn về phía này. Họ đều đang dỏng tai lắng nghe câu trả lời của Ổn Công. Tất nhiên, nhiều người còn mong ngóng nghe thấy tiếng quát tháo phát ra từ Hàn Uyển.
Thấy Ổn Công im lặng, một hiền sĩ lên giọng, nghiêm nghị nói: "Uy quyền của quân thượng không thể bị hủy hoại bởi một phụ nhân! Công nghĩ sao?"
Ổn Công ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn họ một cách bất lực, ánh mắt lướt qua từng người đang mong đợi.
Một lúc sau, ông ta mếu máo.
Mọi người nghĩ ông ta sẽ nói gì đó, nhưng Ổn Công chỉ thở dài.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Một hiền sĩ nhíu mày: "Tại sao công cứ thở dài mà không nói gì?"
Ổn Công cúi đầu, bất lực nghĩ: Quân thượng uy vũ trong miệng các ngươi lúc này đang ôm Tiểu Nhi của mình âu yếm không rời. Ngài ấy còn không nỡ nói nặng lời, làm gì có chuyện tức giận? Rõ ràng là hùng dũng bước xuống lầu mà...
Ổn Công cảm thấy thật mất mặt. Ông ta nhìn những ánh mắt mong đợi, lại cảm thấy bất lực.
Cuối cùng, ông ta tặc lưỡi, thở dài lần thứ ba, rồi phất tay áo bỏ đi, để lại sau lưng nhóm người còn đang ngơ ngác đứng đó.
******
Vệ Lạc đỏ mặt nép vào lòng hắn, trong lòng tràn ngập một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Mãi đến lúc này, nàng mới hiểu được niềm hạnh phúc của lưỡng tình tương duyệt. Người nam nhân này đã từng khiến nàng đau lòng đến tận xương tủy. Ấy vậy mà chỉ cần một chút hy vọng nhỏ nhoi, nàng liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Kính Lăng đưa tay ôm lấy nàng, không nói một lời. Vệ Lạc khẽ ngẩng lên, đưa tay vuốt v e cằm hắn. Khi những ngón tay mềm mại lướt qua đôi môi mỏng của Kính Lăng, nàng bất chợt bật cười. Nụ cười ấy khiến hắn ngạc nhiên, cúi xuống hỏi: "Có chuyện gì vui vậy?"
Vệ Lạc mím môi, chỉ cười mà không đáp. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Dù có võ công cái thế, dù có đất phong rộng lớn, có thể nuôi bao nhiêu trai lơ đi nữa, cũng chẳng bằng khoảnh khắc bình yên trong vòng tay hắn lúc này. Nàng thậm chí cảm thấy, nếu không được dựa vào vòng tay ấm áp này, nàng sẽ không còn biết hạnh phúc là gì nữa.
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc thỏa mãn thở dài, vòng tay ôm lấy cổ Kính Lăng, má kề má, khẽ gọi: "Kính Lăng?"
"Hửm?"
"Không có gì."
Kính Lăng bật cười, siết chặt vòng tay hơn nữa. Vệ Lạc yên tĩnh tựa vào lòng hắn, không nhúc nhích.
Cả hai cứ thế ôm nhau trong yên bình và hạnh phúc.
Trên đời này, sao lại có một loại thỏa mãn đến thế? Chỉ cần ôm nhau, dường như đã có được tất cả nhân gian. Vô cùng viên mãn, vô cùng hạnh phúc. Nhưng một khi chia lìa, dù có được nhiều đến đâu, tâm hồn vẫn cô đơn, một nỗi cô đơn khó diễn tả thành lời. Như thể linh hồn lạc lõng trong bóng đêm từ thuở hồng hoang, mãi mãi chỉ có một mình, hát lên khúc ca tịch mịch.
Không biết bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiếp đó, một kiếm khách ở phía sau khẽ nói: "Quân thượng, Thản đại phu cầu kiến."
Kính Lăng trầm giọng đáp: "Mời đến thư phòng chờ."
"Vâng."
Hắn buông Vệ Lạc ra, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Chỉ ba bước chân, dáng người cao lớn của Kính Lăng đã toát lên vẻ cương nghị, quyết đoán của một bậc đế vương. Vệ Lạc ngẩn ngơ nhìn theo, chợt nhận ra nam nhân ôn nhu ôm ấp nàng vừa rồi, thực chất là một vị vương giả. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là một vị vương giả. Chỉ cần quay người lại, hình ảnh của nàng sẽ nhạt nhòa trong tâm trí hắn, thay vào đó là vương đồ bá nghiệp đầy phấn khích cùng sức mạnh.
Vệ Lạc nghĩ đến đây, chậm rãi ngồi dậy.
******
Kính Lăng trở thành quốc quân của nước Tấn, đối với chư hầu thiên hạ mà nói, không phải là một tin tốt lành.
Dù thế nào đi nữa, hắn đã trở thành quốc quân, các chư hầu muốn phái sứ giả đến chúc mừng. Sau khi đánh bại Sở, uy danh của Tấn đã lan truyền khắp thiên hạ. Vì vậy, lần này số lượng quốc gia phái sứ giả đến chưa từng đông đảo như thế.
Chu thiên tử, Tần, Tề, Tống, Trịnh, Ngô, Càng, Trung Sơn, Lỗ, Chu...
Ước chừng có 35 nước lớn nhỏ phái sứ giả đến. Có nước còn đích thân quân chủ đến chúc mừng.
Theo các sứ đoàn chư hầu lần lượt đến Tân Điền, trong thời gian ngắn, cả thành Tân Điền tràn ngập không khí vui mừng.
Cùng lúc đó, hiền sĩ kiếm khách các nước, củ tử Mặc gia, chư tử Bách gia, cùng tứ đại danh cơ cũng nô nức kéo đến Tân Điền.
Chỉ trong vài ngày, Tân Điền trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Hành động đuổi hết nữ nhân hậu viện của Vệ Lạc được lan truyền khắp nơi. Hiện tại trong mắt mọi người, Vệ Lạc không còn là phụ nhân trung hiền trí dũng nữa. Bất kể thời đại nào, cho dù là nam tử, chỉ cần vì tư dục cá nhân mà không nể mặt bậc bề trên, đều không thể gọi là hiền.
Hai ngày sau khi chúng nữ rời khỏi hậu viện, Vệ Lạc cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.
Lúc này nàng đang ngồi trên một tảng đá lớn trong Hàn Uyển, chúng thị tỳ lần lượt đến bẩm báo công việc.
Sau khi tiếp quản công tử phủ, Vệ Lạc đã dành hai ngày để sắp xếp lại mọi việc lớn nhỏ, sau đó giao cho người chuyên trách quản lý. Chỉ cần thay đổi một vài quản sự, cả công tử phủ đã trở nên ngăn nắp, gọn gàng hơn rất nhiều.
Một thị tỳ bước lên, hành lễ với Vệ Lạc, thấp giọng nói: "Chủ mẫu, Ngụy Trần thị cầu kiến."
Ngụy Trần thị? Chính thê của Khanh đại phu sao?
Vệ Lạc tò mò hỏi: "Bà ta có việc gì?"
Thị tỳ cẩn thận liếc nhìn Vệ Lạc, nhỏ giọng đáp: "Ngụy Trần thị có một nữ nhi trẻ trung xinh đẹp, muốn dâng lên cho quân thượng."
Nghe đến đây, Vệ Lạc không khỏi bật cười, nàng lười biếng nói: "Ta vừa mới giải tán hậu viện!"
Thị tỳ nhỏ giọng đáp: "Chúng nữ ở hậu viện đều không danh không phận, không đáng để tâm."
Vệ Lạc ngẩn người. Chỉ chốc lát sau, khóe miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh.
Vệ Lạc hiểu rõ ý tứ của thị tỳ. Những người trước đó ở hậu viện không danh không phận, nàng đuổi đi cũng chẳng có gì to tát. Dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể ngăn cản quân thượng nạp thêm thê thiếp.
Nụ cười lạnh vừa mới hiện lên, Vệ Lạc đã bắt gặp ánh mắt dò xét của chúng thị tỳ hướng về phía mình, bọn họ đồng loạt cúi đầu sợ hãi.
Nàng chợt hiểu ra: Đây là một sự khiêu khích! Hiện tại sứ giả chư quốc đang tề tựu tại Tân Điền, nếu nàng ở thời điểm này dám công khai tuyên bố không chấp nhận quân thượng có thêm thê thiếp, nàng sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích và khinh miệt của đám nam nhân khắp thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cười nhạt: "Ta không khỏe, không muốn gặp bất cứ khách lạ nào!"
"Vâng."
Một nhóm thị tỳ khác tiến lên, tay bưng các loại quà tặng.
Trong không khí an tĩnh, chúng thị tỳ lần lượt bước tới, cao giọng nói: "Thái tử Tần dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."
"Công tử Trật của Tề dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."
"Nghĩa Tín Quân của Tề dâng lên hai xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."
"Việt hầu Lộ dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."
Giữa những tiếng xướng tên ồn ào, thanh âm khàn khàn của Vệ Lạc vang lên: "Những người tặng lễ này, có đích thân đến Tân Điền không?"
"Có ạ!"
Có sao? Tố, hắn cũng đến sao?
← Ch. 299 | Ch. 301 → |