Thiếu niên tên Tố (1)
← Ch.031 | Ch.033 → |
Ngay lúc nàng đang đau khổ nghĩ đối sách thì âm giọng bị ép thấp của thiếu niên đẹp nhất vang lên, khó đè nén được kích động nói: "Đã từ lâu nghe danh công tử Kính Lăng khoan nhân cơ trí, thực khách ba ngàn, phàm người có tài, bất kể xuất thân đều được trọng dụng như nhau. Có thể vào được trong phủ ngài ấy, thật là phúc của chúng ta, có khi lại gặp cơ hội một bước lên trời."
A, không ngờ thiếu niên này lại có chí hướng như thế?
Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang nói.
Thiếu niên này mày liễu mắt phượng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần, chiếc cằm nhọn nhọn khiến khuôn mặt hắn thêm phần mềm mại. Thiếu niên như vầy nếu mặc nữ trang cũng không khác một mỹ nhân là bao, thực nhìn không ra hắn có ý chí như thế.
Lời thiếu niên vừa thốt ra, thiếu niên bên cạnh chớp đôi mắt to nói: "Tố, ngươi nói công tử Kính Lăng trọng tài, vậy tài chúng ta ở đâu?" Hắn nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, cay đắng nói: "Ta chỉ có thể nhận biết tên của mình, cả bút cũng chưa từng cầm qua, nào có gì khiến công tử Kính Lăng chú ý?"
Tố mím chặt miệng nhỏ, hồi lâu không nói lời nào.
Đến một mỹ thiếu niên ngồi tận bên trong bật cười khanh khách để lộ lúm đồng tiền, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ chúng ta đã là kẻ hầu hạ quý nhân, chỉ cần khiến quý nhân vui lòng, cả đời liền phú quý không hết, cần gì phải nghĩ nhiều?"
Nhất thời trong xe đều trầm mặc, chỉ còn tiếng bánh xe gỗ lăn trên đá và tuyết "lộc cộc" vang lên.
Qua hồi lâu, mỹ thiếu niên tên Tố quay qua xem xét Vệ Lạc, bỗng nhiên nói: "Huynh đài xưng hô thế nào?"
Vệ Lạc không ngờ hắn sẽ hỏi mình, bèn cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Ta tên Vệ Lạc."
"Ngươi có họ?"
"Ngươi họ Vệ?"
"Ngươi là quý nhân?"
"A, khẩu âm ngươi giống người Việt." Trong lúc nhất thời, bốn thiếu niên không hẹn mà cùng mở miệng.
Trong mấy câu hỏi lung tung bay tới, Vệ Lạc hé miệng cười cười, đơn giản đều không trả lời.
Các thiếu niên đồng thời hỏi ra thì cùng nhìn nhau, sau đó Tố mở miệng lần nữa, "Vệ Lạc, theo ý kiến ngươi, nhân sinh trong đất trời thì nên dựa vào quan hệ bất chính mà được phú quý, hay cần phải dựa vào khả năng của mình, sừng sững đứng giữa đất trời?"
Bốn thiếu niên đồng loạt nhìn Vệ Lạc, mắt trông mong chờ nàng trả lời, nhìn bộ dạng bọn hắn thì có vẻ đã tranh luận như vậy từ lâu, hơn nữa vẫn chưa lấy được một đáp án khiến ai cũng tâm phục khẩu phục.
Vệ Lạc trợn mắt, nàng đột nhiên phát hiện các thiếu niên vốn thật bất hạnh này không ngờ cũng có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có ước mơ, có ngờ vực, có sức sống tràn trề!
Vệ Lạc cười cười, thấp giọng trả lời: "Bất kể là kẻ tham sống sợ chết hay người dùng tài trí lập công lao sự nghiệp thì đều là lựa chọn cá nhân, mỗi người một chí, không thể cưỡng cầu."
Vệ Lạc vừa nói ra lời ấy, bốn thiếu niên đều đồng loạt mở to mắt.
Đang lúc Vệ Lạc hơi kinh ngạc, Tố đã thở dài: "Quả nhiên là xuất thân quý nhân, tham sống sợ chết? Mỗi người một chí, không thể cưỡng cầu? Từng chữ từng chữ như châu ngọc, quả nhiên là quý nhân, đúng là bất phàm!"
Hai mắt thiếu niên có lúm đồng tiền cười híp lại, đánh giá Vệ Lạc từ trên xuống dưới, "Đáng tiếc tướng mạo ngươi không xuất chúng, bằng không Mi đại gia sẽ dốc sức bồi dưỡng ngươi."
Thiếu niên mắt to chớp mi nghiêng đầu, cau mày nghiền ngẫm lời Vệ Lạc. Dần dần, bốn người bắt đầu thấp giọng tranh luận. Bọn họ tranh luận chính là quan điểm Vệ Lạc nói tới.
Quan điểm này của Vệ Lạc, ở đời sau đã là đạo lý hiển nhiên. Bốn thiếu niên từng chút nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy chí phải.
Vệ Lạc không có tâm tình hưởng thụ bọn họ nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng nghiêng đầu nhìn ra đường phố bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, nàng lại ưu sầu lần nữa. Nghĩ đến chuyến này mình tự chui đầu vô lưới, Vệ Lạc liền cảm thấy thở không nổi.
Bộ dạng rầu rĩ không vui của Vệ Lạc ảnh hưởng đến bốn thiếu niên, nhiều lần bọn họ định há miệng nói chuyện với nàng nhưng nhìn đến vẻ mặt của nàng thì lại không dám.
Công tử Kính Lăng là con thứ tám của Tấn Hầu, phủ đệ của hắn rất lớn, nằm ở đường Đông thành Bắc, diện tích ngàn mẫu.
Đoàn xe chạy một canh giờ mới đến phủ công tử Kính Lăng, xuyên qua tường đá cao cao, Vệ Lạc phát hiện đoàn xe rẽ ngoặt lại, bỏ qua cửa chính, cửa hông thứ nhất, cửa hông thứ hai, tận đến cửa hông thứ tư mới chạy vào.
Lúc đi qua cửa hông thứ tư, Vệ Lạc liếc về phía Cao Dật đang thúc ngựa chạy, thầm nghĩ: người đến từ đoàn xe ca cơ chỉ có thể vào bằng cửa hông thứ tư, liệu một người đàn ông cao ngạo như y có bất mãn không?
Đương nhiên, Vệ Lạc đã thấy Cao Dật khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, không hề nhìn ra một chút cảm xúc nào. Về phần Thành Hề, Vệ Lạc không cẩn thận đảo mắt qua vừa lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của hắn cũng nhìn sang. Lập tức, Vệ Lạc sợ tới mức co rụt cổ, mà hắn lại không tiếng động nhếch mép cười, hàm răng trắng sáng kia rất chói mắt.
Xe ngựa theo cửa hông thứ tư đi vào, dừng lại một chỗ trong hoa viên. Các thiếu niên và kiếm khách lần lượt đi xuống.
Trong hoa viên người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Lắng nghe kỹ thì trong âm thanh náo nhiệt lại lẫn rất nhiều tiếng cười duyên của nữ tử. Vệ Lạc vừa nhoài đầu trong xe ngựa ra nhìn, oa! Thật nhiều mỹ nữ!
Gần ba mươi thiếu nữ diện mạo tú lệ hoặc cười duyên, hoặc che miệng, hoặc ngẩng đầu xem xét tỉ mỉ, đương nhiên, các thiếu nữ này đều đang làm việc, nhìn kỹ, toàn bộ các nàng đều mặc trang phục thị tỳ, Vệ Lạc còn thấy đằng sau cây cối trong hoa viên đều vươn ra không ít mấy cái đầu xem náo nhiệt. Những người này nam nữ già trẻ đều có, đang thò đầu vội vã nhìn về phía xe ngựa bên này.
Trong tiếng người cười nói, các kiếm khách dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa. Bọn họ vừa xuống ngựa, một hán tử mặt trắng đội mũ hiền sĩ chừng ba mươi ngẩng đầu đến gần, quát: "Ai là Cao Dật?"
Cao Dật tiến lên từng bước, chắp tay trước ngực nói: "Túc hạ có gì phân phó?"
Hiền sĩ mặt trắng đánh giá y, cười cười nói: "Ngươi chính là Kiếm Sư đứng đầu Cao Dật? Rất tốt, tất cả đi theo ta."
"Vâng."
Các kiếm khách đi theo sau hiền sĩ mặt trắng đã xa, Vệ Lạc mới kịp phản ứng: chết tiệt, bọn họ đi rồi, mình biết làm sao? Aiz, mình cũng không phải kiếm khách, vốn chẳng có khả năng được an bài chung với họ.
Ngay khi Vệ Lạc đang suy nghĩ miên man thì các thiếu niên cũng đồng loạt xuống xe.
Đoàn người đang đợi chính là bọn họ.
Quả nhiên, các thiếu niên vừa xuống xe, tiếng cười đã lớn hơn rất nhiều, các thiếu nữ chỉ trỏ họ, bình luận đánh giá từng người, mỗi khi nhìn thấy có thiếu niên bị mình chỉ mặt đỏ tới mang tai thì âm thanh cười duyên lại tràn ngập thích thú.
Dưới tình huống như thế, Vệ Lạc hít sâu một hơi, rốt cuộc là người sau cùng đi xuống.
Quả nhiên.
Nàng vừa xuống, tiếng cười liền ngừng lại. Ngay sau đó, một thiếu nữ nũng nịu hô: "Ôi! Ôi! Ôi! Sao giữa bầy thỏ trắng lại lẫn một con chuột đen thùi thế này?"
Giọng thiếu nữ rất lớn, hết sức vang dội, nàng ta cảm khái liên tục, sợ hãi than không thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Loạt thoắt một cái đỏ tới gáy.
Lúc này, lại một thiếu nữ di chuyển, nàng chạy tới chỗ Vệ Lạc, vừa chạy vừa nói: "Ai chà! Ta phải tới gần xem da hắn có đen như ngọc không, có khi là thỏ đen chứ không phải chuột đen đâu!"
Tiếng nói của thiếu nữ vừa truyền ra, một loạt tiếng phì cười của các thiếu niên quanh Vệ Lạc vang lên. Có điều tiếng cười kia không mang ác ý, mà là xem trò vui.
Chỉ chốc lát, thiếu nữ đã chạy tới trước mặt Vệ Lạc.
Nàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt Vệ Lạc, đột nhiên hít một hơi vang dội, lớn tiếng hỏi: "Ngươi, vừa đen vừa xấu thế này, sao lại chen được vào đây?"
Rốt cuộc Vệ Lạc không nhịn được, khoé miệng nàng co giật, chậm rãi nói: "Thứ nhất, ta có tên họ, là Vệ Lạc, cũng không phải con chuột."
Tiếng cười khì của mọi người lại lớn hơn hai phần.
Vệ Lạc làm như không nghe thấy, chậm rãi, giọng trong sáng tiếp tục nói: "Thứ hai, ta biết chữ, không phải đồng nam."
← Ch. 031 | Ch. 033 → |