← Ch.040 | Ch.042 → |
Nghiêm khắc mà nói, Phan Lôi phát hiện Lục Chung tức giận là sau bữa cơm tối.
Tối nay cô ăn quá no, tạm biệt Tô Giác xong vốn muốn làm một chuyến tiêu thực. Từ ngày yêu đương với Lục Chung, Phan Lôi phải thừa nhận, cô tăng 2kg.
Mặc dù Lục Chung không phản cảm gì với việc trên eo cô có thêm một chút thịt mềm mại, nhưng là con gái thì đều để ý trên người mình bắt đầu dư thịt, cho dù chỉ có một tí.
"Hươu ngốc, chúng ta đi dạo chút đi." Phan Lôi đề nghị với Lục Chung như vậy.
Nhưng Lục Chung, đã mở cửa xe, tự mình lên đó ngồi.
Phan Lôi bị ném cho bản mặt lạnh, lại chậm chạp không phát hiện ra.
Sau khi lên xe, cô là một người thiếu kiên nhẫn, bèn hỏi thẳng: "Anh sao thế?"
Lục Chung nắm tay lái, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ phía trước, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô.
"Lục Chung! Anh rốt cuộc bị gì hả?"
Phan Lôi liên tiếp gọi vài tiếng, nhưng Lục Chung vẫn không phản ứng.
Cô cũng tức giận.
Dù sao, cô không cảm thấy mình sai, ngược lại còn cho rằng tâm tình Lục Chung thay đổi quá độ. Vả lại, tại sao mỗi lần đều là cô nhân nhượng cái tính xấu của Lục Chung chứ.
Phan Lôi tức giận, hừ một tiếng ở bên cạnh buồn bực không nói gì.
Làm vậy hình như không phải cách giải quyết tốt nhất.
Vì cô không nói lời nào, Lục Chung đột nhiên nổi điên đạp chân ga.
Buổi tối không ít người và xe lưu thông trên con đường này, Lục Chung rít ga cả đoạn đường, sau lưng đều là tiếng mắng chửi.
Bộ dáng nổi điên của Lục Chung quá đáng sợ, Phan Lôi cũng sợ hãi, vội vàng nhào tới nắm tay lái.
"Lục Chung! Anh dừng lại đi! Dừng lại đi!"
Nếu còn lái kiểu này, chẳng những sẽ bị phạt, chỉ sợ mạng nhỏ của hai người họ cũng mất luôn.
Có một khúc cua, khi thấy sắp đụng phải xe ô tô ở đằng trước, Phan Lôi hét một tiếng, vội vàng bẻ tay lái, xe rẽ vào lối rẽ, đột nhiên dừng lại.
Phan Lôi chưa hoàn hồn, nếu ban đầu chỉ đùa giỡn chút kiểu như nữ sinh làm nũng, thì lúc này thực sự nổi giận rồi.
"Lục Chung! Anh bị điên hả?" Thở phì phò xuống xe, Phan Lôi nói: "Nếu muốn điên thì tự mình điên đi! Em tự mình về nhà!"
Nói xong, không thèm để ý gì hết đi đến vỉa hè.
Phụ nữ mặc kệ đang cãi nhau hay đang nổi hứng bốc đồng, hờn dỗi bỏ đi, vĩnh viễn chỉ có một mục đích.
Muốn người đàn ông của họ đuổi theo.
Đàn ông bình thường đều sẽ làm vậy, nhưng Lục Chung không phải đàn ông bình thường, phản ứng của anh chính là lái xe đi luôn.
Phan Lôi đi được vài bước, phát hiện Lục Chung đã lái xe đi mất, trong lòng quýnh lên, nước mắt bèn rơi lả chả.
Trong tình yêu dễ dàng suy tính hơn thiệt là người bình thường. Phan Lôi vì chuyện Lục Chung không thể nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng viết ba chữ kia, vẫn luôn lo sợ trong lòng.
Nhất là thời điểm hai người gây gổ, cô luôn có cảm giác không nắm bắt được anh, không hiểu được cảm giác của anh.
Lau nước mắt, Phan Lôi hết sức thương tâm nghĩ.
Nếu ban đầu không yêu, thì sẽ không xảy ra chuyện này đúng không.
Túi xách Phan Lôi còn để trên xe Lục Chung.
Trên người cô không có điện thoại, cả một phân tiền cũng chẳng có.
Chỗ bọn họ ở là một nơi vắng vẻ, nơi đó là vùng giáp ranh ngoại thành, trên đường không một bóng người, xe ngẫu nhiên đi ngang qua không ầm ầm, thì cũng là kẻ lưu manh.
Phan Lôi đâu ngốc, làm gì dám chặn những chiếc xe này.
Cô chẳng biết mình đã đi bao lâu, hôm nay vì gặp gỡ người ta, cô còn mang đôi giày cao gót tám phân, mặc bộ váy liền màu hồng.
Buổi tối, từng trận gió đêm lạnh lẽo thổi qua bắp chân cô, chân cô bị mài đến phát đau, rất lâu sau, cô chẳng muốn đi tiếp nữa.
Nhưng cuối cùng, trong vô thức cô vẫn về nhà.
Sau khi Phan Lôi về nhà, lần đầu tiên không đi tìm Lục Chung, mà tự mình trở về phòng.
Cô vừa mệt vừa đau, tối nay chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Dưới ánh đèn, Phan Lôi mới phát hiện chân mình đã bị rách da, cô khập khiễng xuống lầu cầm hòm thuốc, chẳng ngờ Lục Chung vẫn ngồi trên ghế salon ở đấy.
Phan Lôi không thèm liếc anh một cái, cầm đồ, chuẩn bị lên lầu.
Có lẽ do dáng đi khập khiễng của cô thực sự rất kỳ quái, nên Lục Chung nhanh chóng đi tới, níu tay cô.
Cổ họng Phan Lôi chua xót, rất kích động muốn khóc thật lớn tiếng.
Nhưng mà, cô hít mũi, rốt cuộc không khóc nổi.
Cô hất tay Lục Chung, chẳng muốn cãi nhau với anh, chỉ vì tối nay mệt mỏi quá, và cô vẫn còn tức giận, không muốn nhìn anh thôi.
Phan Lôi lê đôi chân đau đớn lên lầu, Lục Chung bị cô xem nhẹ cũng không bỏ đi, ngược lại từng bước từng bước theo sau cô.
Cô nhìn ra được, anh muốn kéo tay cô viết gì đó, nhưng cuối cùng cô quá mệt mỏi.
Ít nhất tối nay mệt chết đi được, không có tâm tình và ý muốn nghe anh nói.
Khi đi ngang phòng Lục Chung, Phan Lôi trực tiếp lướt qua, cảm giác được người đàn ông phía sau thoáng dừng một chút, do dự trong chốc lát vẫn trực tiếp đuổi theo.
Sau khi Phan Lôi vào phòng, thẳng thừng đóng cửa lại.
Cửa phòng ầm một tiếng khép chặt trước mắt Lục Chung, Phan Lôi chả buồn nghĩ xem anh có nét mặt gì.
Cô chỉ muốn xử lý vết thương, sau đó tắm rửa rồi ngủ một giấc thật tốt.
Về phần ngày mai, để mai tính đi.
Khi Phan Lôi tắm xong bước ra, Lục Chung đã ngồi ở trên giường trong phòng cô.
Phan Lôi không nghĩ nhiều về việc Lục Chung vào đây bằng cách nào, trực tiếp đi tới, lướt qua anh trở về giường.
Lục Chung ngồi bên cạnh được một lúc, đột nhiên vén chăn lên, hình như muốn bò lên giường.
Mà lúc này cơn giận của Phan Lôi lập tức bùng phát toàn diện.
"Anh làm gì đó! Cút ra ngoài cho tôi!"
Đẩy người đàn ông xuống giường, Lục Chung vẫn lù lù bất động, ngược lại tóm tay cô, ôm vào trong lòng.
"Anh thả tôi ra! Có giỏi thì buông ra!"
Phan Lôi càng nghĩ càng uất ức, nước mắt rơi tí tách, sau mấy lần dùng sức giãy giụa, bỗng toàn thân mất hết sức lực.
"Anh ra ngoài đi! Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh."
Chán nản trở về giường, Phan Lôi kéo tấm chăn phủ lên mặt, lặng lẽ chảy nước mắt.
Lục Chung ngồi một lúc, cuối cùng cũng đi.
Phan Lôi càng khóc dữ dội hơn.
Chẳng qua, chốc lát sau, Lục Chung đã trở lại.
Anh đến trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo tấm chăn phủ trên mặt cô.
"Anh làm gì... Khốn kiếp! Tôi không phải..."
Mở mắt ra, Phan Lôi trông thấy Lục Chung trước mắt, lập tức ngừng khóc, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Lục Chung mang con heo bông trước kia của cô đến, sau đó bắt chước nhảy như con thỏ.
Anh muốn dỗ cô vui vẻ, nên dùng phương pháp ngây thơ thế này.
Phan Lôi không biết nên phản ứng sao nữa, từ lúc ở chung với Lục Chung, đây là lần đầu tiên anh làm hành động ngây thơ đến vậy.
Theo lý thuyết, Phan Lôi không phải là người phụ nữ thích truy cứu đến cùng, người đàn ông này đã cho cô bậc thang đi xuống, vậy cô phải ngọt ngào lăn xuống thôi.
Nhưng hôm nay, chẳng biết Phan Lôi bị làm sao, luôn cảm thấy cô và Lục Chung kỳ thật có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được.
Cô không thể vì Lục Chung xin tha thứ, mà dễ dàng cho qua thế.
Lục Chung mang theo con heo bông nhảy vài cái, thấy Phan Lôi ngơ ngác ngồi trên giường, đã nín khóc mỉm cười, lập tức ngừng động tác, vứt con heo bông đi.
Phan Lôi bị ánh mắt lạnh lùng âm trầm của anh nhìn bèn lui về sau, còn chưa kịp nói gì, Lục Chung đã quay đầu bước ra ngoài.
Nhanh vậy đã tức giận rồi? Cô còn chưa tha thứ cho anh mà.
Nhất thời, Phan Lôi cắn môi, lại muốn khóc.
Chán ghét Lục Chung thế này, nhưng càng chán ghét chính mình hơn
Chốc lát sau Lục Chung lại trở về.
Trên tay còn cầm một con dao gọt trái cây.
Fuck, lần này chơi lớn hơn, Phan Lôi thoáng sợ hãi, ôm chăn, giọng nói run rẩy, "Này... Lục Chung... Anh đừng dọa em..."
Lục Chung ngẩng đầu lên, chậm rãi đến trước mặt Phan Lôi.
Phan Lôi sắp bị dọa đến thét chói tai, thì ngay lúc ấy, Lục Chung bỗng giơ tay đâm xuống.
Phan Lôi nhắm mắt lại.
Phan Lôi hét một tiếng, mở mắt ra, con dao Lục Chung không rơi trên người cô, mà giờ khắc này đang cắm giữa mu bàn tay Lục Chung
"Á..."
Phan Lôi sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng, Lục Chung đã hờ hững lấy con dao ra, chuẩn bị đâm lần hai.
Mẹ nó.
Cho dù Phan Lôi có giận quá đi nữa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Lục Chung dùng phương pháp tự gây thương cho mình đầy bạo lực máu tanh như thế để xin lỗi, sau khi hoảng hốt, trước tiên Phan Lôi tóm tay Lục Chung.
Rốt cuộc cô cũng khóc, nhưng lần này là bị dọa mà khóc.
Tóm lấy Lục Chung, rưng rưng nước mắt.
"Khốn kiếp! Anh rốt cuộc muốn làm gì! Còn không ném con dao đi!"
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ được.
Vết thương của Lục Chung được xử lí tốt, nhưng bác sĩ đáng thương hơn nửa đêm được chứng kiến vết máu như vậy, còn tưởng đã xảy ra vụ án giết người.
Phan Lôi ha ha cười khan hai tiếng."Cái kia... Anh ấy gọt trái cây lỡ tay tự làm bị thương..."
Bác sĩ cũng không ngốc, vết thương do gọt trái cây phải nằm ở đầu ngón tay, ai lại bị thương ở mu bàn tay chứ.
Những người có tiền, sự quái gở cũng nhiều. Lại còn chơi trò tự hành hạ mình, đừng tưởng rằng ông chưa từng thấy.
Bác sĩ nhìn riết cũng quen, tay chân lanh lẹ nhanh chóng bôi thuốc cho Lục Chung.
"Không được đụng nước, không để bị nhiễm trùng. Tôi kê đơn rồi, vừa uống vừa bôi."
Bác sĩ ngẩng đầu, dặn dò Phan Lôi.
Người đàn ông này, xem ra không biết quý trọng thân thể mình, trong quá trình bôi thuốc, không sử dụng thuốc tê, hắn cũng chả rên tiếng nào.
Ngược lại cô gái bên cạnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, lại không rời một bước.
Cuối cùng bôi thuốc xong, cả người cô đã muốn té xỉu, nhưng vẫn cố gắng nắm bàn tay hoàn hảo còn lại của hắn.
Bác sĩ là một người từng trải, vừa nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Vết thương của người đàn ông này không phải do cô gái gây ra, rất có thể là tự mình tạo thành. Chẳng qua, người bình thường có thể đâm chính mình một dao, hơn nữa trong quá trình băng bó lại không rên tiếng nào, giống như cái tay kia không phải của mình vậy.
Chỉ e người đàn ông như thế, chẳng phải dạng tốt đẹp gì.
Một người, có đáy lòng phức tạp hung ác, không sợ tàn nhẫn với kẻ địch.
Mà là tàn nhẫn với chính mình.
Hiển nhiên, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt là một ví dụ điển hình.
Đè nén nỗi kinh ngạc trong lòng, bác sĩ gọi Phan Lôi dặn dò tất cả chuyện cần chú ý.
Phan Lôi sợ trí nhớ mình kém, còn cố tình cầm quyển sổ ghi chép.
Một người có tính cách đơn thuần trái ngược, chẳng hiểu sao lại ở cùng với người đàn ông phức tạp thế.
Nhưng mà, đây không phải chuyện ông nên quan tâm. Bác sĩ cười cười, đứng dậy từ biệt.
Phan Lôi tiễn bác sĩ tới cửa, sau khi trở về toàn thân giống như mệt lả vậy.
Trong phòng khách, một mảng hỗn loạn.
Cô cũng không muốn dọn dẹp.
Vả lại, hiện giờ còn có chuyện quan trọng phải làm hơn.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |