← Ch.10 | Ch.12 → |
" Huyền... bây giờ anh chọn em hay là cô ta." Băng Như rống lên giận dữ chỉ tay vào mặt Huyền.
" Băng Như, cô không nên làm khó Huyền nữa." Iris thản nhiên nói." Được rồi nếu cô muốn thì tôi với Huyền sẽ thi đấu với nhau. Nếu tôi thua thì tôi sẽ tùy cô xử lí nhưng nếu tôi thắng thì cô sẽ phải đáp ứng với tôi một điều kiện." Iris buông Fay xuống sau đó đi đến trước mặt Băng Như nói.
" Được. Huyền em muốn anh giúp em lần này." Băng Như gật đầu sau đó nhìn qua Huyền. Cô không tin một tiểu thư như cô ta lại có thể hạ gục Huyền.
" Được thôi anh giúp em lần này. Iris đắc tội rồi." Huyền gật đầu với Băng Như sau đó theo Iris ra bãi đất trống ngoài kia.
" Ra tay đi." Iris thản nhiên nói hai tay nắm lại.
Huyền nhẹ nhàng phi người tung ra một cú đá trên không nhưng Iris lại nhẹ nhàng né tránh được tay cô bắt lấy chân Huyền sau đó đạp cậu xuống đất. Huyền nhanh chóng lật người lại tay kia bắt lấy tay Iris.... (lượt bỏ hơn 1000 chữ... )
" Đừng đánh nữa dừng lại đi." Băng Như ôm lấy đầu hét lên đau đớn. Huyền bị Iris đá trúng một phát ôm bụng khụy xuống. Cô bỗng nhiên thấy trái tim mình hết sức đau.
" Tôi thắng..." Iris đỡ Huyền đứng dậy sau đó xoay người đi đến trước mặt Băng Như." Cô đi theo tôi."
Băng Như im lặng nhìn Huyền bằng ánh mắt lo lắng sau đó cũng bước theo Iris ra một chỗ trống.
" Tôi muốn hỏi cô một vài điều mong cô thành thật trả lời giùm tôi." Iris cười nhẹ nhìn Băng Như trong lòng đang suy tính." Cô thật sự rất yêu Mộ Dung Tổng sao."
" Điều đó là đương nhiên." Băng Như nhanh chóng trả lời không do dự.
" Vậy lúc này Huyền bị tôi đánh cô có phải rất đau lòng không." Iris cười nhẹ trực giác của cô rất tốt đấy.
" Đó chả qua là... là vì tôi không muốn Huyền bị thương vì tôi thôi." Băng Như có chút cuối đầu nói.
" Vậy lúc cô buồn cô muốn tìm ai chia sẽ nhất." Iris tiếp tục hỏi.
"......" Im lặng
" Lúc cô có chuyện vui người mà cô muốn chia sẻ tức thì là ai."
"......" Im lặng
" Lúc cô gặp nguy hiểm người đầu tiên cô nghĩ đến là ai."
"......" Im lặng
" Tôi mong cô suy nghĩ lại đi. Tôi biết từ nhỏ gia tộc của cô đã muốn cô tiếp cận Mộ Dung Quân để chiếm lấy trái tim anh ta. Như thế mới có thể bảo trụ gia tộc. Tôi cũng biết cô là con của vợ thứ vì thế địa vị trong gia tộc không ổn định. Nhưng nếu cô có thể làm vợ Mộ Dung Quân thì địa vị của cô và mẹ trong gia tộc sẽ được bảo trụ. Tôi biết một đứa trẻ lúc còn nhỏ bị gia tộc đưa vào những tư tưởng như thế thì làm sao mà không bị ám ánh được. Vì vậy thứ cô theo đuổi bây giờ không phải là tình yêu mà đó chỉ là những nỗi ám ảnh mà gia tộc đã gieo vào cho cô." Iris đem tất cả những gì cô biết về Băng Như nói hết ra. Tuy cô sống ở anh nhưng trước khi về TQ cô đã cho điều tra mối quan hệ giữa các gia tộc lớn rồi.
" Vậy thì sao chứ... tôi sinh ra chỉ có một mục đích duy nhất là làm vợ Mộ Dung Quân thôi. Trong gia đình tất cả anh chị tôi đều được cha thương yêu nhưng tôi thì sao từ nhỏ đã chịu sự ghẻ lạnh của ông ấy, chịu dự khinh thường của anh em trong gia đình. Chỉ vì mẹ tôi là vợ thứ là một người hầu không có địa vị..." Băng Như không chịu được hét lớn lên.
" Băng Như cô hãy nghĩ lại đi không phải trên đời này không phải không có người quan tâm cô đau." Iris thở dài tuổi thơ của Băng Như thật sự rất đau khổ." Huyền lúc nào cũng luôn nói với tôi về cô, cậu ấy luôn đem chuyện của cô kể cho tôi nghe. Cậu ấy muốn bảo vệ cô. Băng Như điều kiện của tôi chính là tôi mong cô hãy suy nghĩ lại và mờ trái tim mình ra cho Huyền một cơ hội đi. Mộ Dung Quân không yêu cô... và tình cảm cô đối với Mộ Dung Quân cũng chả phải tình yêu đâu" Iris nói xong liền xoay người bỏ đi để lại Băng Như đứng trầm mặt ở đó
~O~O~O~O~O~O~O~O~O~
Mộ Dung gia đinh thự
" Băng Như con đang suy nghĩ gì vậy." Mộ Dung phu nhân lay nhẹ Băng Như ở bên cạnh. Hôm nay bà thấy con bé rất bất thường.
" Dạ, không có gì đâu ạ." Băng Như hoảng hồn lật đật phủ nhận lời của bà.
" Con đừng lo tối nay ta sẽ tuyên bố quan hệ giữa con và Quân nhi. Vì thế con đừng lo." Mộ Dung phu nhân vuốt nhẹ tóc Băng Như an ủi. Bà phải mau ra tay tránh để cho Quân nhi phát hiện chuyện năm xưa.
Bên cạnh bà, Băng Như chỉ cuối đầu không nói tiếng nào chỉ im lặng....
← Ch. 10 | Ch. 12 → |