← Ch.03 | Ch.05 → |
Nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng lớn, để lộ ra dấu vết của trận hoan ái kia. Mộ Dung Quân từ từ mở mắt nhìn cô gái trong lòng mình. Cô từ nay đã là của anh, anh hứa nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt. Chợt nhìn lên đồng hồ đã gần 8 giờ, hôm nay anh có một cuộc họp khẩn cấp. Vì thế đành phải luyến tiếc rời giường, ghi lại cho cô một mảnh giấy nhỏ sau đó lại hôn cô một cái sau đó mới đi làm.
Lúc Quyên Quyên tỉnh dậy thì đã hơn 8 giờ, muốn xuống giường lại cảm thấy hạ thân thật đau nhức đứng không vững. Nhưng hôm nay cô lại có một tiết học rất quan trọng vào lúc 9 giờ không thể không đi được. Quyên Quyên cố gắng bước xuống giường, bỗng nhiên cô nhìn thấy mảnh giấy để trên bàn liền cầm lên xem thử.
Viên Viên bảo bối chào buổi sáng!
Hôm nay, anh có một cuộc họp khẩn cấp vì thế không thể ở nhà với em được. Thật xin lỗi vì tối qua anh quả thật không kìm chế được. Nhưng em đừng lo khi nào anh về sẽ bù đắp cho em. Yêu em rất nhiều Viên Viên ak...
Ông xã yêu của em
Quyên Quyên cười nhẹ cất mảnh giấy đi sau đó đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô chọn một chiếc áo tay dài, cổ cũng dài nốt để che đi dấu vết hoan ái kia. Trong lòng lại thầm mắng Mộ Dung Quân vài cái.
Ngồi trên chiếc xe riêng mà Mộ Dung Quân chuẩn bị cho cô, lấy cuốn tập ra xem lại bài vở. Không hiểu sao mắt cô cứ giật giật liên tục, từ xưa đến nay mỗi lần mắt cô giật thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Bỗng nhiên tài xế lái xe ngừng xe lại, sau đó cô bị người ta đánh thuốc mê rồi ngủ đi không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Quyên Quyên cảm thấy toàn thân mình giống như đang bị trói lại vậy, lại còn cảm thấy như mình đang bay vậy. Cố gắng mở mắt ra, cô nhận ra mình đang ở trong một khoang máy máy và trước mặt cô là... Mộ Dung phu nhân. Bà ta bắt cô đến đây có mục đích gì
" Quyên Quyên... ta muốn cô rời xa con trai ta." Mộ Dung phu nhân nhàn nhạt ngồi trên ghế không thèm quay đầu lại nhìn Quyên Quyên lạnh nhạt nói.
" Mộ Dung phu nhân, tôi sẽ không đáp ứng đâu." Quyên Quyên nhíu mày nói. Nếu bà ta muốn cô rời xa anh ấy cô sẽ không đáp ứng.
" Ta biết cô sẽ trả lời như vậy nên ta đã quyết định đưa cô tới Anh Quốc. Yên tâm đi ta sẽ cho cô rất nhiều tiền để cô có thể sống." Mộ Dung phu nhân cười nhẹ tiện tay ném cho cô một xấp tiền.
" Tôi không cần bà mau thả tôi ra tôi muốn trở về." Quyên Quyên nghe thấy thế liền tức giận hét lên. Bà ta tưởng cô đến với anh ấy chỉ vì tiền hay sao." Tôi đã nói rồi cho dù bà có đưa tôi sang đây thì tôi cũng sẽ trở về thôi." Quyên Quyên cười lớn nói
" Vậy nếu cô... hoàn toàn không nhớ gì sao? " Mộ Dung phu nhân đứng dậy từ từ xoay người về phía cô. Trên tay bà cầm một cái ống tiêm nhỏ. Đảm bảo khi cô tiêm cái này vào nhất định sẽ quên hết mọi chuyện.
" Không... không... tôi không muốn. Bà mau... AAAAA." Quyên Quyên sợ hãi muốn lùi về sau nhưng lại bị mấy gã đàn ông khác giữ lại. Cô rất muốn phản kháng nhưng chả làm gì được đành phải chịu đựng nổi đau nhức của thuốc Mộ Dung phu nhân tiêm vào. Mắt cô từ từ nhắm lại trong miệng vẫn không ngừng kêu tên Mô Dung Quân.
" Máy bay hạ cánh đem cô ta đến nơi đông dân để vào người cô ta một ít tiền, sẽ có người cứu cô ta." Mộ Dung phu nhân lạnh nhạt nói sau đó bỏ đi.
Nghe theo lời Mộ Dung phu nhân bọn người hầu liền làm theo. Nhưng trong lúc đó từ trong mắt Quyên Quyên đã rơi ra một miếng kính áp tròng thay đổi màu mắt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Lúc này tại quê nhà, trong căn biệt thự nhà Mộ Dung, tiếng đập vỡ cùng tiếng tức giận của người đàn ông vang lên. Mộ Dung Quân cầm lấy điện thoại hét lên.
" Băng Hiền, cô nghe đây cho dù phải lật tung cái thành phố này thậm chí cả nước này cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi." Mộ Dung Quân hét lớn sau đó tắt điện thoại sau đó tức giận ném nó xuống sàn.
" Anh Quân cần gì phải gấp như vậy dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà." Băng Như ẻo lả đi tới bên cạnh của Mộ Dung Quân nắm tay anh. Nhưng lại bị Mộ Dung Quân một cước đá ra.
" Gọi tôi Mộ Dung tổng... còn nữa chuyện của gia đình tôi không cần cô xen vào." Mộ Dung Quân tức giận hét lên. Anh mới đi được vài tiếng thì cô lại mất tích, rốt cuộc chuyện này là sao đây.
--- ------ ------ ------ --------Anh Quốc---- ------ ------ ------ ------ -----
Trong một ngôi biệt thự lớn ở Anh Quốc, trong một căn phòng trải đầy màu trắng. Một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trắng bệch. Bỗng nhiên mi mắt cô gái giật giật, từ từ ngồi dậy, tay đập mạnh vào đầu như muốn xua tan cơn đau, đôi mắt cũng từ từ mở ra đồng tử màu ngọc bích hiện lên.
" Cô gái tỉnh rồi sao." Cánh cửa phòng từ từ mở, một vị phu nhân cao quý bước vào. Mái tóc màu nâu dài uốn lượn, làn da trắng đến không tưởng, đặc biệt bà ấy có một đôi mắt màu ngọc bích. Bà ấy đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm cô gái." William, Leo hai người mau xem..." Bỗng nhiên vị phu nhân đó hét lớn lên. Cánh cửa phòng lại mở ra, hai người đàn ông bước vào." William tôi tìm thấy con gái của chúng ta rồi, tôi tìm thấy con bé rồi." Vị phu nhân đó vui mừng túm lấy người đàn ông bên cạnh rồi chỉ vào cô gái có đôi mắt giống mình. Người đàn ông kia không nói gì chỉ đứng đó đơ người. Quả thật cô bé này giống như bản sao của vợ ông lúc trẻ.
" Tôi là ai vậy... tôi là con gái của các người sao." Cô gái nghiêng đầu hỏi.
" Đúng vậy con là con gái của ta... là công chúa của nhà Alexandra." Vị phu nhân kia nắm lấy tay cô gái, khóe mắt bà đã xuất hiện nước mắt
" Mẹ..." Cô gái cười tươi sau đó ôm lấy vị phu nhân kia.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |