Vay nóng Homecredit

Truyện:Viên Mãn - Chương 61

Viên Mãn
Trọn bộ 72 chương
Chương 61
Hạo tử quay về
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Shopee


Lục Hạo nhận được điện thoại thì nghe thấy Đồng Tiểu Điệp ở bên kia gào khóc thảm thiết, cứ nói mãi xinh đẹp, còn thấp thoáng có một câu nói lạnh tanh của Liên Dịch: "Không tồi."

Anh liền nghĩ, đương nhiên! Vóc dáng cô gái của anh, đường cong đó, ... các em đều phải ngưỡng mộ đố kị thôi!

Đồng Tiểu Điệp hai mắt chứa nước đang gọi: "Anh Lục Tử anh thật có phúc đó ~ ~!"

Lục Hạo muốn ngẩng đầu lên cười lớn một tiếng, nhưng vẫn rất kiềm chế hắng hắng giọng, nói: "Tiểu Hồ Điệp em đưa điện thoại cho cô ấy."

Chữ "cô ấy" này, ngữ điệu uyển chuyển lại bồi hồi, Đồng Tiểu Điệp bất giác run run cánh tay, ngoan ngoãn đưa đến cho Lương Ngữ Hinh.

"Lục Hạo." Lương Ngữ Hinh khe khẽ gọi, Lục Hạo nghe thấy giọng nói đó còn hay hơn cả chim sơn ca.

"Ừm." Anh đạp lời, hỏi: "Chọn được rồi?"

Lương Ngữ Hinh nhìn nhìn bản thân mình lúc này, "Vâng."

Lúc này, cô nghe thấy ở bên phía Lục Hạo truyền đến tiếng gọi của Quản Tử: "Lục Tử cậu không thử rượu nữa? Uống được một nửa không thể vứt lại anh em gọi điện thoại cho bà xã báo cáo như thế này! Cậu xem Tiểu Dịch nhà tôi hiểu chuyện như vậy trước nay chưa từng làm tôi mất mặt!"

Lương Ngữ hinh nghe thấy buồn cười, liền bật cười khanh khách, Lục Hạo rất nhàn nhã nói với cô: "Đừng để ý đến bọn họ, thời gian của anh còn rất nhiều, em có gì muốn nói không?"

Bỗng dưng vô duyên vô cớ hỏi người ta có lời nào muốn nói không, lẽ nào không phải Lục Hạo anh muốn nói gì đó với em sao? Trong đầu Lương Ngữ Hinh đột nhiên có một suy nghĩ xấu, chớp chớp mắt với Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch đang ngưỡng mộ bộ váy cưới trên người cô, nói: "Ông xã, em rất thích chiếc này, nhưng mà rất đắt."

Lục Hạo nghe thấy rõ rõ ràng ràng, anh cảm thấy, lúc này nếu như ở trên giường, anh nhất định phải khiến cho Lương Tiểu Ngữ gọi thêm mấy lần nữa để anh nghe cho thoải mái!

Bình tĩnh lại, thực ra sự vui mừng hớn hở trong lòng sắp trào cả ra ngoài rồi, Lục Hạo ừm một tiếng, nói: "Thích thì mua đi."

Không hỏi đến kiểu dáng, có lẽ Lục Hạo quá tin tưởng cô gái của anh và nhân phẩm của Đồng Tiểu Điệp với Liên Dịch.

*************

Buổi tối quay về nhà, Lục Hạo ép cô gái lên trên sofa, hỏi: "Gọi anh là gì?"

"Lương Ngữ Hinh cười hi hi, "Lục Hạo!"

"Không đúng!"

"Bố bọn trẻ!"

"Mẹ bọn trẻ!" Lục Hạo điểm điểm vào chóp mũi của cô, "Còn gì nữa?"

Lương Ngữ Hinh nghĩ ngẫm, nâng tay vòng lên trên cổ Lục Hạo, nói: "Ông xã."

Lục Hạo vô cùng hài lòng, khóe miệng ngậm nụ cười, "Lương Tiểu Ngữ cả ngày hôm nay anh đều nghĩ, em gọi một tiếng xong liền dập điện thoại anh đã chẳng có tâm trạng thử rượu nữa, em nói xem nếu như rượu trong hôn lễ của chúng ta không đủ tiêu chuẩn điều này phải trách ai đây!"

Lương Ngữ Hinh mềm mại áp sát vào, "Em chỉ là muốn gọi như vậy một chút, nếu như anh không thích sau này em không gọi nữa."

Lục Hạo cảm thấy, cô gái này thật sự là càng ngày càng không khách sáo, anh phủ đến hôn, "Ai nói anh không thích!"

Lương Ngữ Hinh bị làm rối tung tóc đẩy Lục Hạo ra ngồi dậy, Lục Hạo lại ôm lấy cô đặt ngồi lên trên chân, nói: "Ngày hôm đó em nhất định phải xinh đẹp nhất!"

Lương Ngữ Hinh cười, gật đầu, nói: "Anh nhất định phải khen em xinh đẹp."

Lục Hạo chẳng hề nghĩ ngợi liền gật đầu, anh cho rằng, cô gái của anh kết hôn làm sao có thể không xinh đẹp? Anh làm sao lại cảm thấy cô gái của anh không xinh đẹp? Anh làm sao lại không khen cô gái của anh?

Nhưng sự thực là, sau này anh rất hối hận, hối hận bản thân mình bị hạnh phúc làm cho đầu óc choáng váng, tuy cẩn thận sắp đặt tất cả mọi chi tiết, nhưng duy chỉ sót lại bộ váy cưới trên người bà xã của mình!

Cho đến mùng 1 tháng 11, Lục Hạo cảm thấy, anh tiêu nhiều tiền như vậy mua một bộ y phục cho các người đều ngắm được hết anh sẽ thấy điều gì!!!

*************

Mà Lục Hạo đang mắt chong chong chờ đợi đến ngày mùng 1 tháng 11, cậu bạn nhỏ Hạo Tử cuối cùng đã về với vòng ôm của mẹ rồi, Lương Ngữ Hinh bây giờ đã không còn bế nổi cậu nhóc nữa, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngang bằng với con trai, nhìn nhìn khuôn mặt của con trai, thực sự không nhẫn tâm nói câu như thế này: con trai à con vẫn là nên giảm béo thì tốt hơn, nâng tay lên xoa xoa chiếc đầu tròn của con trai.

Hạo Tử bây giờ toàn thân trên dưới đều tròn, đặc biệt là đôi mắt, to to đen láy láy, đảo đảo nhìn Lương Ngữ Hinh ấm ức nói: "Mẹ à, buổi tối con ngủ ở đâu? Bà nội nói mẹ với bố muốn sinh Tiểu Tiểu Hạo cho Hạo Tử không thể ngủ cùng với Hạo Tử nữa rồi!"

Lương Ngữ Hinh thấy lúng túng! Lục Hạo thấy đắc ý!

Sau đó, Hạo Tử ôm lấy chân của Lục Hạo dũi dũi, "Bố ơi, Hạo Tử nhớ bố rồi!"

Lương Ngữ Hinh muốn đi rửa tay làm cơm cho con trai, Hạo Tử lại không chịu, lúc thì kéo bố lúc lại ôm mẹ, chẳng buông ai ra cả, không thể rời xa ai.

Lục Hạo cảm thấy con trai hôm nay đặc biệt dính người hơn, ôm cậu nhóc lên, thử cân cân đong đong, hôn một cái, "Con trai à, bố cũng nhớ con rồi!"

Những điều này, Lục Hạo đều đã từng có kinh nghiệm khi bản thân mình còn nhỏ, trong lòng dạ anh biết rõ, biết được con trai của mình cần được khai thông một chút.

Hạo Tử và Lục Hạo rúc vào cùng nhau thì thầm nói chuyện riêng, Lục Hạo hỏi Hạo Tử: "Con trai, bố mẹ sinh ra em trai em gái cho Hạo Tử con có thích không?"

Hạo Tử cúi đầu, nghịch ngón tay của Lục Hạo, lắc lắc nói: "Hạo Tử không thích."

"Con cảm thấy bố mẹ sẽ thích em trai em gái hơn Hạo Tử sao?" Lục Hạo ôm lấy cậu nhóc, "Con là đứa trẻ bố thích nhất, có biết hay không?"

Câu nói này, giống như là lời bảo đảm, tiêu trừ sự bất an trong lòng của Hạo Tử.

Lục Hạo nói là lời thật lòng, anh thích Hạo Tử nhất, trong hoàn cảnh không có anh vẫn tồn tại khỏe mạnh trong bụng của Lương Ngữ Hinh, 10 tháng mang thai, trải qua một trận đau đớn đến với thế giới này, sống những ngày tháng không có bố trong 5 năm, nhưng, lạc quan tươi sáng, thông minh lanh lợi, biết nói với Lương Ngữ Hinh: "Mẹ ơi, để dành thịt lại đợi Lục Hạo cùng ăn."

Biết ôm anh hôn lên mắt anh, nói: "Lục Hạo Lục Hạo, Hạo Tử thích chú."

Biết bảo Lương Ngữ Hinh lấy kẹo cho anh khi anh bị ốm phải uống thuốc.

Biết nói: "Lục Hạo Lục Hạo, chú rất lợi hại!"

Biết bảo vệ anh khi Lâm Tịch giận giữ tát anh, khóc ôm lấy bố.

Từng điểm từng điểm, tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ rồi, những điều này là đủ rồi.

Lục Hạo thấy hơi muốn khóc, nhưng lại không biết mình vì sao mà biến thành cảm tính như thế này, cùng con trai nói chuyện cũng có thể rớt nước mắt, nhìn nhìn con trai béo mềm mềm một hồi, muốn đem hết những thứ tốt nhất trên thế giới này cho cậu.

Hạo Tử dịch đến càng sát vào Lục Hạo hơn, quỳ lên áp khuôn mặt vào Lục Hạo, vướng phải kính của Lục Hạo liền duỗi tay ra gỡ xuống, yếu ớt nói: "Bố ơi, vậy sau này Hạo Tử cũng sẽ thích Tiểu Tiểu Hạo."

Lục Hạo hít thở sâu, đây chính là con trai anh! Nhìn xem, con trai anh!!

Lương Ngữ Hinh từ trong bếp đi ra, vừa nhìn thấy hai bố con đang diễn gì đó?

Sau đó, Hạo Tử đột nhiên liền bật khóc hu hu, càng khóc càng đau lòng, ôm lấy Lục Hạo không buông tay, Lương Ngữ Hinh muốn đi đến muốn ôm một chút cũng không chịu. Thế là, Lương Ngữ Hinh cũng đau lòng, lén lút dùng ánh mắt ngườm Lục Hạo, đều là tại anh đều là tại anh, sau khi anh đến con trai cũng không thích em nữa!!

Lục Hạo bị chọc cười, lau nước mắt cho con trai, "Tiểu nam tử Hán khóc gì chứ!"

Hạo Tử thút thút thít thít nói: "Hạo Tử sai rồi, Hạo Tử sai rồi..."

Hai người thân làm bố mẹ quay mặt nhìn nhau, sau đó thì cười, bởi vì cậu nhóc béo tròn mũm mĩm đó nói: "Hu hu... Hạo Tử không ném Tiểu Tiểu Hạo đi, Hạo Tử sai rồi!"

*************

Khi còn nhỏ, khi bố mẹ nói với chúng ta muốn sinh em trai em gái cho chúng ta, không có một bạn nhỏ nào sẽ thích mà vỗ tay cả, chúng ta đều có một mặt bí mật đen tối, vào buổi tối trước khi đi ngủ lo lắng nghĩ, phải đem em trai em gái vẫn còn chưa có bóng dáng vứt vào trong đống rác hoặc là tặng cho cô kéo xe bò.

Hạo Tử chắc chắn cũng lo lắng mấy ngày rồi, cậu làm ầm lên với Lâm Tịch đòi quay về, đòi tìm mẹ, lần này, làm thế nào cũng chẳng dỗ dành được.

Mà sau khi quay lại, rúc trong vòng ôm rộng lớn của bố, nghe bố nói sẽ thích mình nhất, trái tim trong suốt như pha lê kia liền sợ hãi, hoảng hốt, lo lắng, vì mình thường xuyên nghĩ đến những suy nghĩ xấu đó.

Lúc chúng ta còn nhỏ, đẹp đẽ như vậy, đơn thuần như vậy.

Lục Hạo hôn hôn lên mắt con trai, có chút nghẹn ngào, "Được rồi, con trai con đừng khóc, khóc gì chứ? Sau này con chính là lão đại đó có biết không?!"

Hạo Tử gật đầu, hai tay ôm lấy chiếc bụng béo tròn rất nghiêm túc nói: "Sau này Hạo Tử sẽ đối xử tốt với Tiểu Tiểu Hạo!"

"Ờ, tốt thế nào?" Lục Hạo trêu đùa hỏi.

Hạo Tử nghiêng đầu nghĩ ngẫm, cặp mắt đỏ ửng vẫn còn dính nước mắt, nói với Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo: "Sau này lúc chơi cùng Tiểu Mễ, Hạo Tử sẽ đều đưa Tiểu Tiểu Hạo đi cùng!"

Lục Hạo cười đổ xuống sofa, anh thật sự là không nghĩ đến, có lẽ là, trẻ con thời đại này đã không còn thích đánh đánh đấm đá nữa rồi.

Mấy chục năm trước, khi Lâm Tịch cười hớn hở nói với Lục Hạo muốn sinh em gái cho Lục Hạo, phản ứng của Lục Hạo lúc đó có thể nói là lãnh đạm, Lâm Tịch thấy không chọc giận được cậu con trai mặt lạnh kia của mình cảm thấy không có hứng thú liền rời đi, nhưng mà bà không biết, vào lúc đó Lục Hạo nhỏ bé đã trằn trọc băn khoăn trong đêm, suy nghĩ vấn đề giống hệt như của Hạo Tử, làm thế nào để đuổi cái đuôi nhỏ kia đi?!

Vào lúc đó, kế hoạch của Lục Hạo là, đem Lục Ninh giấu vào trong gầm giường để Lâm Tịch không tìm thấy được!

Nhưng anh còn chưa kịp thực hiện kế hoạch mà bản thân mình cảm thấy không tệ này, Chiêm Nghiêm Minh liền xuất hiện, từ đó, sự tồn tại của cái đuôi nhỏ, là vấn đề của Chiêm Nghiêm Minh rồi.

Con trai của mình, Hạo Tử 6 tuổi, bây giờ cảm thấy tốt nhất chính là có thể cùng chơi game với Tiểu Mễ ở tầng trên, cậu tính toán xong rồi, sau này chơi trò gia đình, cậu làm bố Tiểu Mễ làm mẹ, Tiểu Tiểu Hạo có thể làm con!

Cho nên, nghĩ ngẫm như thế này, Hạo Tử lại cảm thấy có Tiểu Tiểu Hạo cũng thật sự là không tệ, dùng mắt nhìn nhìn vào Bụng của mẹ, bắt đầu chờ mong Tiểu Tiểu Hạo đến.

*************

Vào đêm đầu tiên khi Hạo Tử về nhà, cậu rúc vào giữa bố mẹ, bàn tay nhỏ bé một bên nắm tay bố, một bên nắm tay mẹ, nhắm chặt mắt lại, muốn làm một em bé ngoan.

Lương Ngữ Hinh nhìn Tiểu Bảo Bối ở trong bụng mình chui ra này, gãi gãi chiếc mũi nhỏ của cậu, ôm lấy, nói: "Con trai, nói chuyện với mẹ không?"

Không ngờ rằng, bộ dạng của Hạo Tự trông lại bị dọa cho sợ hãi, làm loạn đòi xuống khỏi người của Lương Ngữ Hinh, khó khắn lắm mới xuống được, cuống quýt duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của mẹ, quay đầu hỏi Lục Hạo: "Bố ơi, vừa rồi Hạo Tử có phải là đã làm đau Tiểu Tiểu Hạo không?"

Tâm tư của trẻ con, luôn luôn đều mới lạ, Lục Hạo nghĩ ngẫm, giải thích với Hạo Tử như thế này: "Con trai, không cần lo lắng, Tiểu Tiểu Hạo bây giờ vẫn chưa đến."

"Có thể nào đến nhanh một chút không ạ?" Bây giờ tràn ngập trong lòng Hạo Tử đều là chuyện có một đứa nhóc còn nhỏ hơn cả mình, có thể dắt tay cùng nhau đi ăn đồ ăn ngon McDonald, có thể cùng dắt tay nhay rúc vào bên cạnh bố mẹ để ngủ, có thể dạy Tiểu Tiểu Hạo chơi rubik, tốt nhất vẫn là có thể cùng chơi trò gia đình với Tiểu Mễ.

Người ta nói, từ nhỏ nhìn già. Lục Hạo có thể chắc chắn, con trai anh sau này lòng rộng chí lớn chắc chắn thành đại sự.

Hạo Tử gối chiếc đầu nhỏ lên trên thắt lưng của Lương Ngữ Hinh, lớn tiếng nói: "Tiểu Tiểu Hạo, anh là anh trai, em mau đến để anh đưa em cùng đi chơi!"

Lúc này, đến Lương Ngữ Hinh cũng đã cười, đổ xuống giường cười khanh khách, Hạo Tử chẳng hiểu gì xoa xoa mặt của Lương Ngữ Hinh, hỏi Lục Hạo: "Bố ơi, mẹ cười gì?"

Lục Hạo muốn nói, con trai à! Bây giờ vấn đề không phải là mẹ con cười cái gì nữa, vấn đề quan trọng hơn đó là con trai còn dính mẹ con như thế này bố làm sao có thể sinh được Tiểu Tiểu Hạo cho con?

Thế là Lục Hạo nói: "Con trai, ngày mai con phải tự ngủ đó."

Nhưng khiến người ta kinh ngạc đó là, Hạo Tử gật gật đầu, bộ dạng hiểu rất rõ, ờ một tiếng, Bà nội đã nói với Hạo Tử rồi không được làm ồn đến 2 người, hai người phải sinh Tiểu Tiểu Hạo."

"..."

Lục Hạo nhìn sang Lương Ngữ Hinh, cười không nói gì, Lương Ngữ Hinh ngại ngùng nhìn dáng ngủ của con trai không nhìn người đàn ông kia.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-72)