Hỏi & Đáp (Hoàn toàn văn)
← Ch.94 |
H: Bình thường khi chán nhưng không có chủ đề gì thì có tìm đối phương không?
Ôn Tuyết Ninh: (Suy nghĩ rất lâu trong đầu) …Hình như, mỗi lần em tìm anh ấy đều có chủ đề, mà em cũng không có lúc nào rảnh rỗi cả.
Lục Từ: Có.
H: Tại sao Tiểu Từ lại trả lời dứt khoát như vậy? Không cần như Ninh Ninh phải nhớ lại kỹ càng sao?
Ôn Tuyết Ninh (nói trước): Vì anh ấy hay thế mà, mỗi lần em làm việc xong, vừa mở điện thoại ra, có mấy chục tin nhắn đều là anh ấy gửi cho em, chuyện nhỏ tí tẹo cũng kể tỉ mỉ: lên cầu thang rồi, bắt đầu rót nước nóng, rót xong rồi, uống hai ngụm, vẫn hơi khát, uống thêm một ngụm nữa, đặt cốc xuống rồi, bắt đầu xuống lầu rồi.
Lục Từ (mỉm cười): Ừm.
H: Hai bạn như vậy có cảm thấy giao tiếp không cân xứng không? Tiểu Từ gửi nhiều vậy, Ninh Ninh nửa ngày mới trả lời một câu.
Lục Từ: Không đâu, Ninh Ninh đâu có ghét anh phiền đâu.
Ôn Tuyết Ninh: Em thích đọc tin nhắn anh ấy gửi, hi hi.
H: Tối ngủ có giành chăn không?
Lục Từ: Không.
Ôn Tuyết Ninh: Anh hỏi sai câu hỏi rồi.
H: Vậy tôi nên hỏi…?
Ôn Tuyết Ninh: Anh ấy toàn đè lên tóc em thì phải làm sao.
H: Tiểu Từ thật sự hay khóc trước mặt Ninh Ninh sao? Rất nhiều lần thấy Ninh Ninh nói đừng khóc.
Ôn Tuyết Ninh: Không, anh ấy giả vờ thôi.
Lục Từ: Anh giả vờ gì?
Ôn Tuyết Ninh: Giả vờ đáng thương.
Lục Từ: Ồ.
Ôn Tuyết Ninh: Anh ít bày trò đó lại đi! Về nhà rồi hãy 𝐪u_ⓨế_n r_ũ em có được không!
H: Thích làm người chủ động hay bị động?
Ôn Tuyết Ninh: Chủ động.
Lục Từ: Bị động.
H: Cái này hình như rất rõ ràng…
Ôn Tuyết Ninh: Chỉ giới hạn trong mối զ-𝖚-𝖆-ⓝ 𝖍-ệ tình cảm, anh ấy dựa dẫm em nhiều hơn.
H: Ngoại lệ là… phương diện nào?
Ôn Tuyết Ninh: Phương diện không thể phát sóng được.
H: Thích được đối phương gọi bằng gì nhất?
Lục Từ: Ông xã.
Ôn Tuyết Ninh: Tuyết Ninh đại nhân! Đùa thôi, em vẫn thích anh ấy gọi em là vợ hơn, em nghĩ cách gọi này đại diện cho một sự chiếm hữu độc nhất vô nhị, chúng ta là mối q⛎_𝖆_n ♓_ệ có thể hòa nhập vào cuộc đời nhau.
H: Nếu làm đối phương giận, thường sẽ giải quyết thế nào?
Ôn Tuyết Ninh: Ôm anh ấy, dỗ một chút là được.
Lục Từ: Nhận lỗi, xin lỗi cô ấy là cô ấy không giận nữa.
Ôn Tuyết Ninh: Anh gọi đó là xin lỗi sao?
Lục Từ (vô tội): Không phải xin lỗi thì là gì?
Ôn Tuyết Ninh: Cái vẻ tủi thân tội nghiệp của anh, khác gì զ𝖚ⓨ·ế·n 𝖗·ũ em đâu.
Lục Từ: Ồ.
Lục Từ: Rõ ràng là Ninh Ninh tự mình quá thích anh rồi, anh nói gì làm gì em cũng thấy anh đang զυy_ế_𝓃 𝐫_ũ em.
Ôn Tuyết Ninh: …, Hình như cũng đúng.
H: Khi nào bạn sẽ cảm thấy được đối phương yêu thương 100%?
Ôn Tuyết Ninh: Khi anh ấy dựa dẫm em.
Lục Từ: Khi anh nói gì làm gì cô ấy cũng chấp nhận.
H: Nhà có giờ giới nghiêm không?
Lục Từ: Không, nhưng anh sẽ không ở ngoài muộn lắm, tụ tập bạn bè cũng sẽ về nhà sớm nhất có thể.
Ôn Tuyết Ninh: Cái đó… trông em như có chút tiêu chuẩn kép vậy, đôi khi em chơi ngoài quá muộn, toàn ngủ luôn ở nhà bạn bè.
H: Tiểu Từ sẽ không vui sao?
Lục Từ: Không, Ninh Ninh có bạn bè và vòng tròn của riêng mình là một điều tốt.
Ôn Tuyết Ninh: Nhưng vòng bạn bè của em đều sẽ báo cáo cho anh ấy.
Lục Từ: Ừm.
H: Cân bằng tình yêu và sự nghiệp như thế nào, có cảm thấy công việc quá bận, thời gian ở bên đối phương không đủ không?
Ôn Tuyết Ninh: Không.
Lục Từ: Không.
H: Công việc của hai bạn hình như khá bận, Ninh Ninh trong mấy năm học cao học và tốt nghiệp chắc ít gặp nhau nhiều hơn nhỉ.
Ôn Tuyết Ninh: Nhưng chỉ cần ở bên nhau, thế nào cũng không quan trọng, công việc chỉ là một phần cấu thành của cuộc đời, có thể hôm nay làm công việc này, ngày mai nghỉ việc đổi sang công việc khác, còn anh ấy là một phần cuộc đời cố định không thay đổi, bất kể cuộc sống trôi qua thế nào, anh ấy cũng sẽ ở bên em.
H: Cảm thấy điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau là gì?
Ôn Tuyết Ninh: Là tình yêu.
Lục Từ: Là chính cô ấy.
H: Cuối cùng, dùng một loài động vật để miêu tả đối phương nhé.
Ôn Tuyết Ninh: Chó? Kiểu chó Golden Retriever ấy?
Lục Từ: Sư tử.
Ôn Tuyết Ninh: …
H: Tôi có thể hỏi lý do không?
Ôn Tuyết Ninh (che miệng): Anh đừng nói nữa, hơi trung nhị quá rồi, nói thẳng ra em hơi ngại.
H: Cái này không cần Tiểu Từ nói tôi cũng biết! Vì Tuyết Ninh là cung Sư Tử, hơn nữa còn phù hợp với hành vi Nữ hoàng của cung Sư Tử, nên được độc giả trêu chọc gọi là Nữ hoàng Sư Tử!
Ôn Tuyết Ninh: …Biết rồi còn hỏi!
— HOÀN TOÀN VĂN —
Lời tác giả:
Toàn văn đã kết thúc rồi! Cuối cùng vẫn làm một chương hỏi đáp như “Biển núi”, trước đây khi còn chưa kết thúc, bình luận bảo tôi phải đối xử với “Ve sầu” của chúng ta như “Biển núi” mà viết một trăm ngàn chữ ngoại truyện, không ngờ tính ra chữ số đúng là đã viết đến thế thật ha ha ha!! Chương hỏi đáp này tạm thời chỉ nghĩ ra được nhiêu đây câu hỏi, sau này nghĩ ra gì thì sẽ bổ sung thêm. Lẽ ra lúc này nên có một bài luận văn nhỏ cảm động để kết thúc, nhưng sau khi viết quá nhiều luận văn nhỏ ở phía trước, bây giờ ngàn lời vạn tiếng chỉ còn lại một câu — Từ mùa xuân viết đến mùa đông, cuối cùng cũng kết thúc rồi!
← Ch. 94 |