Yêu thầm có phải rất mệt mỏi không?
← Ch.04 | Ch.06 → |
Hôm đó cô ngồi trong sân bóng rổ đến rất khuya, trên tay cầm chiếc điện thoại nhưng không đợi được tin nhắn nào từ Ôn Quốc Xuyên. Cô cứ thế ngồi ở đó.
Trước mặt cô là bàn chất đầy gà rán, pizza và đủ loại bánh ngọt, đồ ăn vặt mà họ đã mua.
Sau đó, Trần Thanh Thanh vì buồn ngủ mà dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Cách đó không xa, mấy chàng trai vẫn còn đang mải mê với trận bóng. Cả sân vận động tràn ngập âm thanh những quả bóng rổ nảy lên xuống.
Cô lặng lẽ ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lục Từ.
Cô như thể chỉ đang xem bọn họ chơi bóng để 𝖌iế-t thời gian, không có tình cảm đặc biệt nào với ai. Thứ duy nhất là chai nước ngọt Lục Từ đưa cho cô vẫn luôn nằm trong tay, nhiệt độ đã không còn lạnh, vỏ chai dán chặt vào lòng bàn tay.
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, họ đến lấy nước uống.
Nhóm con trai đang rất hứng khởi, ồn ào náo nhiệt hẳn lên, bàn tán về trận đấu và tỷ số vừa rồi.
Lục Từ đi ở phía sau. Dáng người lay động, trong khoảng trống chỉ lộ ra một phần cằm, đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng. Anh cúi đầu lắng nghe bạn nam bên cạnh nói chuyện, nụ cười có phần hờ hững.
Từ bên trong đi ra, anh cúi người, cầm một chai nước, mở nắp rồi uống mấy ngụm.
Trần Tự đi đến chào hỏi cô, thấy Trần Thanh Thanh đang dựa vào cô ngủ, mới biết bây giờ đã muộn, bèn hỏi cô có thấy chán không, có muốn về nhà không.
Cô liếc nhìn điện thoại, vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Ôn Quốc Xuyên.
Nhưng dù sao cũng đã muộn rồi, ngồi thêm nữa cũng hay. Trong khóe mắt cô là bóng dáng Lục Từ, anh không nhìn sang bên này, vẫn cười nói với đám bạn về hiệp sau nên đánh thế nào.
Anh không để ý lắm, điều đó cũng không quan trọng. Rõ ràng cô là một người ngoài cuộc lạc lõng thế nhưng anh vẫn sẽ lịch sự với cô.
Cô gật đầu, “Cũng hơi muộn rồi. ”
Sau đó nhìn sang Trần Thanh Thanh vẫn đang dựa vào người mình, nói, “Nhưng Thanh Thanh vẫn đang ngủ. ”
“À, Không sao đâu. ” Trần Tự xoa xoa đầu Trần Thanh Thanh, đánh thức cô bé.
Trần Thanh Thanh mở mắt, Trần Tự liền nói, “Thanh Thanh, người ta phải về nhà rồi, em tự ôm gối mà ngủ đi. ”
Cô bé rất ngoan, dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, người vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng ngồi đó, có chút ấm ức nói, “Mọi người vẫn còn chơi bóng sao ạ?”
Trần Tự cười tươi rói, “Đúng thế. ”
Giây tiếp theo, cô bé lại ngã về phía cô.
Buồn ngủ quá.
Trần Tự véo má Trần Thanh Thanh, lay cô bé dậy, “Thanh Thanh, cô ấy cũng phải về nhà!”
Bên cạnh có bóng người từ từ tiến lại gần.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Từ đi tới.
Chỉ có điều anh không nhìn cô.
Cách vài bước chân, anh đã tới trước mặt họ. Anh cúi người xuống trước mặt Trần Thanh Thanh, nói chuyện với cô bé giống như Trần Tự.
Vì Trần Thanh Thanh dựa vào người cô, Lục Từ ngồi trước mặt cô bé, ánh mắt cũng gần như ở trước mặt cô.
Trần Thanh Thanh nhìn thấy Lục Từ thì cũng yên tâm hơn nhiều so với nhìn thấy người anh trai tinh nghịch, không đáng tin cậy của mình. Khuôn mặt buồn ngủ cũng ngoan hơn một chút, từ trên người cô ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy một chút.
Khi Lục Từ nói chuyện với trẻ con, giọng điệu không khỏi dịu dàng, trở nên vô cùng kiên nhẫn: “Thanh Thanh, đã muộn rồi, người nhà chị Tuyết Ninh cũng sẽ lo lắng cho chị ấy. ”
Ngay cả tên cô từ trong cổ họng anh phát ra cũng trở nên 〽️-ề-ⓜ 〽️-ạ-𝐢, giống như hạt cát mịn vuốt v e đường vân tay.
Mà cô chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Thanh đang dựa vào người mình, không dám có chút lưu luyến nào với ánh mắt ấy.
Trần Thanh Thanh dụi mắt, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Trần Tự thấy Trần Thanh Thanh không phản đối nữa, lập tức nhét cho bé một cái gối ôm, cô bé ngoan ngoãn ôm tiếp tục ngủ.
Dường như mọi chuyện cứ như vậy sẽ kết thúc, thời gian có thể gặp anh ấy sẽ kết thúc.
“Trần Tự—” Chàng trai bên cạnh gọi cậu ta.
Trần Tự đáp lại một tiếng, quay đầu nói chuyện với bạn nam bên kia.
Lục Từ giúp cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn, rất nhiều là túi đựng đồ ăn vặt mà Trần Thanh Thanh vừa ăn xong, anh thu dọn sạch sẽ rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Bàn được lau sạch sẽ trong nháy mắt, giúp cô dễ dàng xem có đồ gì còn sót lại không.
Không có thêm cuộc trò chuyện nào giữa họ. Ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn Trần Thanh Thanh.
Rất nhanh sau đó, Trần Tự nói chuyện xong với cậu con trai kia, quay đầu lại thì thấy cô đã kéo khóa cặp sách đứng lên, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Trần Tự sờ điện thoại mình nói: “Thêm WeChat nhé, cũng muộn rồi, cậu về đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng, báo bình an. Lần sau có thời gian thì cùng nhau chơi tiếp. ”
Cậu mở WeChat, đưa qua cho cô một cách tự nhiên. Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không để lại khoảng trống cho ai suy nghĩ. Cô quét mã và thêm cậu vào danh sách bạn bè.
Hiệp hai của bọn họ sắp bắt đầu, mấy chàng trai gọi bọn họ tiếp tục. Trần Tự vội vàng nói tạm biệt, dặn cô đi đường cẩn thận.
Cô đáp lại, cũng nói lời tạm biệt.
Khi cất điện thoại di động và ngẩng đầu lên, Lục Từ bước ngang qua trước mặt cô.
Cô bỗng gọi anh lại, “Lục Từ. ”
Bước chân anh khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn trên cao của sân vận động chiếu xuống, ánh sáng trắng tinh khiết rơi trên xương mày cao thẳng ấy, ánh mắt anh khi quay lại dường như bị tuyết lạnh trên núi bao phủ.
Trần Tự cũng dừng lại nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình giống như một tên trộm thấp thỏm lo sợ bị phát hiện.
Cô tự nhiên lấy tấm thẻ Lục Từ đã đưa cho mình ra, đưa cho anh, “Suýt nữa quên trả cậu cái này. ”
Lục Từ nhìn chiếc thẻ cô đưa tới, khẽ cười, vẻ mặt tùy ý: “Không sao, quên thì thứ hai trả cũng được, không phải chuyện gì to tát. ”
“Đi đường cẩn thận. ” Anh nói.
Anh đưa tay nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên thì mỉm cười nhẹ với cô, hàng mày mắt đẹp khẽ cong lên.
Lời tạm biệt lịch sự này đã khép lại buổi tối đầy hồi hộp của cô.
Cô đeo cặp sách bước ra khỏi thang máy, bên ngoài lớp kính trong suốt là ánh đèn rực rỡ của thành phố, muôn vàn ánh sáng lấp lánh theo đà thang máy hạ xuống mà dường như lại đang bay lên.
Khi thang máy chạm đất, cô cũng từ ánh đèn rực rỡ rơi trở lại mặt đất bình yên.
Nhiệt độ gió đêm đã giảm xuống, trung tâm quảng trường vẫn náo nhiệt, chỉ là màn đêm đã tối hơn, âm nhạc vòng quay ngựa gỗ vẫn sôi động vang lên giữa bầu trời đêm.
Cô lại hòa vào dòng người, ngoái nhìn về phía sân vận động dần khuất xa. Trong ánh đèn sáng ngời của màn đêm, nó trông giống như tòa lâu đài từ trong truyện cổ tích, mà một khi đã bước vào đó, lại chỉ muốn mơ thêm một giấc nữa.
Ôn Quốc Xuyên vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô nên chưa thể về, cô thành thạo tìm một quán cà phê mở cửa hai mươi bốn giờ ngồi xuống.
Thời điểm này xung quanh yên tĩnh, không có ai quấy rầy. Cô đặt cặp sách sang một bên, nhìn đám đông ngoài cửa sổ kính ngẩn người, thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra 𝖌𝒾*ế*ⓣ thời gian.
Những tin tức trên vòng bạn bè đều đã xem không còn gì nữa, chỉ có vài tin tức được cập nhật vốn dĩ không đủ để 𝖌ıế●† thời gian.
Sự yên tĩnh vào đêm khuya khiến cô hơi buồn ngủ, thậm chí việc lướt màn hình thôi cũng trở nên nhàm chán.
Lướt xuống nữa xem sao.
Sau đó nhìn thấy tài khoản Trần Tự mà cô vừa mới thêm vào, lúc này mới nhận ra mình đã thêm bạn của Lục Từ.
Trong vòng bạn bè có thêm một chút dấu vết liên quan đến Lục Từ, những dấu vết nhỏ không đáng kể.
Ngón tay cô dừng lại ở đó.
Tối qua Trần Tự đăng bài trên vòng bạn bè, thời gian là sau buổi tối tự học. Trong ảnh, cậu ta đang chơi game, trên màn hình máy tính hiển thị chiến tích thắng lợi, trong đó có một người trong số họ được hiển thị MVP.
Tuy cô không hiểu được kết quả trò chơi đó, nhưng con số tiêu diệt hiển thị trên màn hình rõ ràng cao hơn người khác gấp mấy lần.
Dòng chữ mà Trần Tự đăng cũng là ——
“Tối nay có đại thần gánh team, nằm không cũng thắng. ”
Cô không có bạn chung với Trần Tự nên không biết bình luận viết những gì.
Cô nhấp vào ảnh lớn rồi phóng to.
Quả nhiên ở góc sau lưng Trần Tự, cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ, được ánh sáng màn hình máy tính phác họa nên đường nét nhàn nhạt, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng cô vẫn nhận ra ngay đó là Lục Từ.
Bởi so với khuôn mặt chính diện của anh, thứ cô quen thuộc hơn là bóng lưng và góc nghiêng của anh.
Cô rất ít khi có cơ hội được nhìn anh trực tiếp.
Ba năm cấp hai, lớp học của anh ở ngay bên cạnh, nhưng vô số lần cô đi ngang qua cửa lớp cũng chỉ dám liếc nhìn một cái.
Cô không còn thấy buồn chán khi lướt điện thoại 𝐠*ⓘế*🌴 thời gian nữa. Màn hình mãi dừng lại ở bức ảnh này, chỉ là một một tấm ảnh mờ nét, thậm chí sau khi đăng lên vòng bạn bè còn bị hệ thống nén chất lượng hình ảnh.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ kính từ nhộn nhịp dần yên tĩnh, ngay cả trò chơi ngựa gỗ nhấp nháy ánh đèn cũng từ vui vẻ đến ngừng hoạt động.
Đêm sắp kết thúc rồi.
Cô đợi ở đây rất lâu, bên cạnh chỉ có một ly cà phê với một bức ảnh chất lượng thấp.
Cô đã quen với vô số đêm lạnh lẽo như thế này, nên bình tĩnh đợi đến khi màn đêm sắp tàn, thì có tiếng gọi điện thoại đến từ Ôn Quốc Xuyên.
Điện thoại vừa kết nối, nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Ôn Quốc Xuyên ở đầu bên kia, giống như tên trộm làm chuyện xấu, lén lút nói với cô: “Tuyết Ninh, hay là tối nay con đến nhà dì Ba ngủ đi, bố vừa nói qua với dì con rồi, con đang ở đâu? Dì và dượng sẽ lái xe đến đón, giờ muộn quá rồi sợ con không an toàn. ”
Sau khi dặn dò xong, lại dè dặt nói những lời tốt đẹp, sợ cô không hài lòng với dì Triệu: “Mấy ngày nay dì Triệu của con có nhiều chuyện trong nhà, tâm trạng không tốt, bà ấy không cố ý nhằm vào con đâu. Con đến nhà dì ở vài hôm, bố cũng chỉ sợ bà ấy lỡ nói gì khiến con không vui. Bố là vì muốn tốt cho con thôi. ”
Bóng cô in lên cửa sổ kính trước mặt, một cái bóng mờ nhạt, mơ hồ và mỏng manh như lớp sương mù.
Nghe xong, ngay cả cái bóng cũng không hề tiêu tan.
Sắc mặt và giọng nói cô chẳng khác gì trước khi nghe điện thoại: “Không sao, con hiểu rồi. Con gửi định vị cho bố, con đợi dì ở đây. ”
Ôn Quốc Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giọng mang theo chút vui mừng vì vấn đề được giải quyết, “Được được, thế con cứ ở yên đó đợi nhé, bố bảo dì đến đón. ”
Giọng điệu vui mừng không kiềm chế được mà có chút lớn tiếng, bị người trong nhà nghe thấy.
Giọng người phụ nữ sắc bén truyền đến từ đầu dây bên kia, “Ôn Quốc Xuyên, anh đang gọi điện thoại cho ai đấy, cái con ranh con nhà anh —”
Điện thoại bị cúp vội vàng.
Cô bình tĩnh đặt điện thoại xuống, gửi vị trí cho Ôn Quốc Xuyên trong khung chat.
Để Ôn Quốc Xuyên yên tâm, cô nói bằng giọng điệu như thường, như thể chưa nghe thấy gì, nhắn thêm một câu rất biết điều: “Con đang ở quán cà phê này. ”
Sau đó cô lại gửi một biểu tượng cảm xúc ngoan ngoãn.
Đặt điện thoại xuống, rất lâu sau vẫn không đợi được hồi âm. Chắc là không tiện nhắn lại.
Cô tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ kính chờ đợi, đợi rất lâu sau, điện thoại lại rung lên lần nữa, cô cứ ngỡ là Ôn Quốc Xuyên đã trả lời.
Không ngờ lại là Trần Tự.
Cậu nhắn hỏi: “Cậu vẫn chưa về đến nhà à?”
Cô mới chợt nhớ ra, Trần Tự bảo cô về đến nhà thì báo bình an. Vì cô vẫn chưa về nên vẫn chưa nhắn lại.
Thời gian đã trôi qua quá lâu nên Trần Tự chủ động nhắn hỏi.
“Vừa mới đến. ”
Cô không muốn giải thích quá nhiều chuyện này, nên chọn cách nói dối.
Đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ngoài cửa sổ kính, dưới ánh đèn đường đêm khuya, vài chàng trai ôm bóng rổ đi qua. Xa xôi và mơ hồ. Màn đêm như một tấm rèm.
Khi họ đi dưới ánh đèn đường, một lớp ánh sáng sạch sẽ và rõ ràng lướt qua.
Đường nét chân mày nổi bật của của chàng trai ấy thoáng qua.
Tựa như một vị thần xuất hiện trong sương mù dày đặc trong giây lát, ánh sáng chớp nhoáng ấy soi rọi một khoảnh khắc, nhưng khoảnh khắc ấy sẽ che chở cho cả một đời người.
Điện thoại lại rung lên, lần này dì gọi tới, cô nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên lề đường ngoài quán cà phê, nghe điện thoại, nói mình đã thấy rồi, sẽ ra ngay.
Cô đeo cặp sách của mình rời khỏi chỗ ngồi, ném ly cà phê đã uống xong vào thùng rác trong quán.
Khi bước tới cửa, nhìn thấy một bức tường của quán cà phê dán đầy những tờ giấy ghi chú, tất cả đều là những điều ước hoặc cảm xúc được viết bởi những vị khách đến đây.
Cô liếc mắt nhìn, thấy nét chữ thanh tú trên tờ giấy ghi chú ở giữa.
“Yêu thầm rất vất vả. ”
Bên dưới tờ giấy có chữ của người khác viết, hỏi: “Nếu thích người ấy, tại sao không tỏ tình?”
“Anh ấy sẽ không thích tôi. Giữa tôi và anh ấy không có khả năng. Anh ấy thậm chí còn không biết tên tôi là gì. ” Chủ nhân của tờ giấy ghi chú lại trả lời.
Bên dưới, một dòng chữ khác xuất hiện, có lẽ là tiếng lòng của một người đồng cảnh ngộ. Dòng chữ viết: “Yêu một người không thể thuộc về mình, thật sự rất đau khổ. ”
Điện thoại lại rung lên.
Là dì đang thúc giục cô, gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô đã ra ngoài chưa, có tìm được xe ở đâu không.
Cô vội vàng đẩy cửa, bước ra khỏi quán cà phê.
Bóng lưng chàng trai thoáng qua dưới ánh đèn đường sớm đã không còn nhìn thấy, chỉ có màn đêm đen kịt, nỗi cô đơn tan cuộc. Ngay cả niềm vui của trò chơi ngựa gỗ cũng đã dừng lại từ lâu.
Gió mang theo vị đắng của đêm.
Đêm khuya như thế này thuộc về những người lao động vất vả, họ vật lộn với cuộc sống mưu sinh, trải qua gian khổ cuộc sống trong bụi bặm dưới màn đêm. Hạnh phúc của con người cũng giống như ánh đèn lấp lánh trên vòng quay ngựa gỗ, tuy vui tươi và rực rỡ, nhưng những gian truân cuộc đời thì muôn hình vạn trạng, mỗi người đều mang trong mình những nỗi niềm riêng.
Lên xe, bầu không khí trong xe cũng không tốt lắm.
Dượng cô vẫn luôn không nói chuyện, chỉ lạnh mặt lái xe, còn dì thì lúng túng lờ đi bầu không khí, ân cần hỏi han cô vài câu, hỏi cô chờ lâu chưa.
Cô nhỏ nhẹ đáp lại rằng không lâu.
Phía trước là đèn đỏ, xe tạm dừng, tay dượng đặt trên vô lăng, thiếu kiên nhẫn nói “Đợi một lát thì sao chứ, thằng em trai của cô còn chê nó phiền phức, cô còn xông vào lo chuyện bao đồng. ”
Sắc mặt dì thay đổi, nhỏ giọng bảo dượng đừng nói nữa.
Giọng dượng càng thêm thiếu kiên nhẫn, “Tôi đang đánh bài ngon ơ thì cô lại bắt tôi đến đón nó. Tôi đang lúc thắng tiền, không thể nói vài câu được à? Thằng em trai tốt của cô còn làm ra vẻ khó khăn, tôi nói vài câu thì mất miếng thịt nào của nó chắc?”
Từ đó bầu không khí trong xe càng thêm ngột ngạt.
Đèn đỏ chuyển xanh. Xe chạy qua vài ngã tư, rẽ mấy khúc cua, không khí ngột ngạt trong không gian nhỏ hẹp cuối cùng cũng được giải thoát. Cửa xe mở ra, cô đến nhà dì.
Dượng đi đỗ xe, cô đi theo dì lên lầu.
Dì khó xử nói với cô, “Tuyết Ninh, con đừng chấp nhặt với dượng ấy, dương con cứ nói chuyện là thế đó. ”
Cô chỉ bình tĩnh mỉm cười, vẻ mặt không có gì buồn bã, giọng nói ngoan ngoãn, “Không sao đâu dì, con biết dượng không phải người xấu, khuya như vậy thật sự làm phiền dượng rồi, phàn nàn vài câu thôi, con hiểu. ”
Dì cẩn thận quan sát biểu cảm cô, mới thở phào nhẹ nhõm, lại vì sự ngoan ngoãn của cô mà cảm thấy không đành lòng, “Con bé này, haiz. ”
Nhà dì ở khu dân cư cũ, cầu thang tối tăm ẩm ướt, lên lầu đều phải bước chân cẩn thận.
Đèn hành lang đã hỏng từ lâu, gọi mấy lần nhưng không ai đến sửa, chỉ có thể mượn ánh đèn điện thoại chiếu sáng bước chân chầm chậm đi.
Khi đi đến chỗ ngoặt.
Qua ô cửa sổ nhỏ hẹp và cũ kỹ của hành lang nhìn ra ngoài.
Chính giữa bầu trời đêm dày đặc, có một vầng trăng tròn treo lơ lửng.
Sáng ngời, lơ lửng trên cao, nó tự nhiên khiến người ta khao khát ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô mân mê màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ hẹp đó, điều cô nghĩ đến lại là bức ảnh thậm chí rất mờ trên vòng bạn bè.
Đó là lần đầu tiên Lục Từ xuất hiện trong vòng bạn bè cô.
Mặc dù chỉ là gián tiếp, dù chẳng thực tế chút nào.
Có buồn không khi thích một người mà mình không thể ở bên?
Yêu thầm một người có phải rất vất vả không?
Có lẽ là vậy.
Đã nhìn thấy anh trải qua bao mùa xuân hạ thu đông, anh đến tên cô là gì cũng không hề hay biết, chưa từng nghiêm túc nói với cô điều gì, vài lần chạm mặt ít ỏi, thế giới của cô đã rung chuyển dữ dội, mà trong mắt anh ấy chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa hoang mạc vũ trụ.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Mặt trăng vốn dĩ không thuộc về bạn, bạn chỉ là vừa vặn nhìn thấy nó qua khung cửa sổ của chính mình.
Những nỗi khổ đau của thế gian còn lạnh lẽo hơn nhiều so với việc mặt trăng không thuộc về mình.
Mà trong những khoảnh khắc lạnh lẽo và bất lực ấy, ít nhất, có thể vì nghĩ đến anh ấy mà cảm thấy khổ đau không còn cô đơn nữa.
Vậy nên dù cho có bao nhiêu khoảnh khắc cố tình gặp gỡ, cũng sẽ không có một khởi đầu thật sự — cũng không sao.
Có những người chỉ cần họ tồn tại thôi đã đủ mang ý nghĩa, bởi vì họ là ánh sáng, và đêm tối trở nên sáng ngời vì họ.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |