Đến tầng một, cửa thang máy mở ra
← Ch.45 | Ch.47 → |
“Bạn là thiên đường mà tôi hằng biết ơn, Nơi mọi nỗi đau của tôi được xoa dịu. Bạn nắm lấy tay tôi trong bóng tối, Cảm ơn bạn đã xuất hiện. Bạn là thiên đường duy nhất tôi nguyện tin yêu, Cũng là thiên đường mà tôi đành lòng từ bỏ. ”
Đoạn video người bạn gửi, cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Nhiều năm trước, bài hát tiếng Anh văng vẳng bên tai trong hiệu sách gần trường, đến tận giờ khắc này, cô mới có dịp nghe trọn vẹn.
Cô cứ thế nhấn nút phát lại, để giai điệu và hình ảnh thấm sâu vào tâm trí.
Vào một cuối tuần chớm hè, cô nhắn tin cho bạn, khẽ hỏi: “Dạo này Lục Từ có đến chỗ cậu không?”
Người bạn đáp lại gần như ngay lập tức: “Có vài lần, sao thế?”
Cô ngập ngừng, không biết nên trả lời ra sao, mấy lần định gõ chữ, rồi lại thôi.
Bạn cô dường như đoán được ý, liền hỏi trước: “Muốn hẹn cậu ấy à?”
Cô thuận theo dòng suy nghĩ, đáp: “Ừ, muốn gặp mặt. ”
Người bạn tỏ ra rất sẵn lòng: “Chuyện nhỏ thôi, để tớ làm mối cho. ”
Cô vội vàng dặn dò: “Cậu đừng để lộ là tớ muốn hẹn nhé. ”
“Cứ yên tâm đi, tớ rành mấy vụ này lắm. Tớ sẽ tổ chức một buổi tụ tập, gọi mọi người đến chơi, có cả cậu và cậu ấy nữa. Còn sau đó làm sao để làm quen thì tự cậu liệu nhé, tớ phải nhắc trước, cậu ấy khó gần lắm đấy, đến lúc bị từ chối thì đừng buồn quá nha. ”
“Ừ, tớ không buồn. ”
Bạn cô cứ nghĩ cô không hiểu rõ tính cách của Lục Từ nên mới tỏ ra thờ ơ như vậy, liền thao thao bất tuyệt kể một loạt ví dụ, nào là hoa khôi khoa nào đó tấn công dồn dập ra sao mà Lục Từ lạnh nhạt thế nào.
Những chuyện này, cô nghe qua vài điều, cũng có những chuyện cô chưa từng biết, nhưng không khó để hình dung ra vẻ mặt và giọng điệu của anh lúc đó.
Điện thoại vẫn đang phát đoạn ghi âm giọng nói của bạn cô, những lời nói không ngớt cứ thế truyền đến, vừa tiếc nuối cho nhan sắc của hoa khôi, vừa cảm thán sự lạnh lùng của Lục Từ.
Nghe vậy, cô bất chợt nhớ về một đêm nhiều năm trước.
Đó là đêm cô ở gần anh nhất, mùa đông Nam Thành tĩnh lặng và lạnh lẽo, không có tiếng gió rít gào, ánh đèn lặng lẽ rung rinh giữa những cành cây, hoa ngọc lan đầu xuân nở rộ, trắng muốt trong màn đêm.
Ánh đèn dịu dàng hắt lên khuôn mặt anh.
Anh khẽ nói, như một lời tự sự: “Nhưng Ôn Tuyết Ninh, tôi chẳng là gì cả. Không có bố mẹ, tôi không có gì, chẳng ra gì cả. ”
Trước kỳ thi đại học, vào buổi tối cuối cùng ở trường trung học, vô số bức thư tỏ tình rơi ra từ ngăn bàn của anh, nhưng vẻ mặt anh từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, như đang nhìn một thứ gì đó không liên quan đến mình vậy.
Khi anh đi vứt chúng đi.
Bạn anh kể lại, đã từng hỏi Lục Từ tại sao lại như vậy, có người thích mà còn không vui sao. Lục Từ chỉ đáp, người họ thích không phải là tôi.
Anh rõ ràng là vì sao sáng nhất, tại sao ánh sáng đó lại trở nên ảm đạm đến thế?
Tại sao lại nói kết thúc cũng chẳng có gì không tốt?
Thế nào là đi đến tận cùng, đi đến hư vô, đi đến tự do?
Mưa rơi rất lâu, ngoài cửa sổ kính dần dần kết thành những dòng nước, ướt át bám chặt rồi từ từ trượt xuống.
“Thật sự là khó hẹn lắm. ” Cố Ánh dứt khoát đặt điện thoại trước mặt cô, nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Tớ hỏi cậu ấy hai lần rồi, lần nào cậu ấy cũng bảo bận không đến được. ”
Một tháng trôi qua, chuyện người bạn hứa giúp cô gọi Lục Từ ra vẫn bặt vô âm tín.
Hỏi cô ấy, cậu ấy nói thật sự đã giúp hết sức rồi.
Vừa hay đến cuối tuần, cô cũng đến chơi, bạn cô vừa nhìn thấy cô đã vội vàng kể lể chuyện này, vẻ mặt đầy oan ức.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại Cố Ánh đưa, khung chat đã dừng lại ở đoạn hội thoại với Lục Từ, cô nhấn vào đoạn ghi âm Cố Ánh hẹn Lục Từ đi chơi.
Giọng Cố Ánh vang lên: “Thứ Bảy chỗ cũ nhé, rảnh thì đến ủng hộ anh em, toàn người quen cả, mấy đứa hôm trước chơi Ma sói cùng đấy. ”
Đoạn ghi âm kết thúc, Cố Ánh nhún vai: “Tớ đã bảo rồi mà, tớ thật sự đã giúp rồi, cậu ấy hai lần đều bảo có việc. ”
Hai đoạn tin nhắn hẹn trước đó cũng được mở ra.
Vừa nghe người bạn bên tai không ngừng luyên thuyên, vừa nhìn những dòng tin nhắn ngắn ngủi này.
Cô thử dùng WeChat của bạn mình nhắn tin cho anh, gõ xong rồi lại chần chừ không dám gửi.
Cố Ánh nhìn thấy, tưởng cô sợ anh để ý, liền nói: “Không sao đâu, cậu muốn gửi thì cứ gửi đi. ”
“Thôi vậy. ”
Cô xóa những chữ đã gõ, trả điện thoại lại cho Cố Ánh.
Cố Ánh cầm lại điện thoại, “Sao thế, không phải muốn làm quen à?”
Cô lắc đầu, “Tớ quen rồi. ”
“Hả?” Cố Ánh chỉ ngạc nhiên một thoáng, rồi lập tức hiểu ra, không còn thấy lạ nữa, thản nhiên nói: “Rất lịch sự, rất dễ nói chuyện nhưng không mấy để ý đến người khác đúng không? Bình thường thôi, nếu cậu ta có thể nói chuyện được với tất cả mọi người, chẳng phải thành cái điều hòa trung tâm rồi sao. ”
Ngoài cửa sổ, mưa lớn vẫn không ngừng rơi.
Trên tấm kính mờ ảo, những vệt nước dài ngoằn ngoèo, không còn nhìn rõ thế giới bên ngoài.
Cố Ánh khua tay trước mặt cô, “Nghĩ gì thế?”
Ánh mắt cô khẽ động.
Giọng nói rất bình tĩnh hỏi: “Cậu nghĩ, làm thế nào để theo đuổi một người như cậu ấy?”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Cố Ánh không hề lộ chút bất ngờ, dường như đã quá quen với việc Lục Từ xung quanh không thiếu bóng hồng, bạn bè bên cạnh ai nấy đều khó thoát khỏi lưới tình, nên cũng chẳng ngạc nhiên khi cô rơi vào đó.
Trong mắt cô ấy, cô cũng giống như bao người khác.
Cố Ánh cũng rất thẳng thắn nói với cô: “Không theo đuổi được đâu. ”
Nghe câu trả lời chắc chắn này, cô khẽ cười, không hề cảm thấy bất ngờ.
Cố Ánh tưởng cô không hiểu, sợ cô quyết tâm đâm đầu vào tường, liền ra sức khuyên nhủ: “Tớ quen cậu ấy hai năm rồi, thấy nhiều lắm rồi, nói thật, tớ còn nghi ngờ giới tính của cậu ấy nữa chứ. Nhưng mà nói sao nhỉ, tớ thấy không phải vấn đề giới tính đâu, con người cậu ấy, vẻ ngoài thì tính cách rất tốt, rất hòa đồng, lại dễ nói chuyện, ai nhờ gì cũng nhiệt tình giúp đỡ, EQ cũng cao, biết quan tâm đ ến cảm xúc của mọi người, người tốt lắm, tớ nói thế này có lẽ hơi vô lương tâm, nhưng tớ thật sự cảm thấy…”
Cố Ánh dừng lại một chút, “Cậu ấy rất lạnh lùng. ”
“Haiz, cũng không hẳn là lạnh lùng, kiểu như, có một cảm giác rất chán đời ấy. ” Nói ra rồi, Cố Ánh lại không biết nên tiếp tục thế nào, cô ấy nói đến mức chính mình cũng hơi mơ hồ: “Cậu đừng nghĩ tớ đang nói xấu cậu ấy nhé, đây chỉ là trực giác của riêng tớ thôi, trực giác cá nhân tớ ấy, tớ chỉ cảm thấy, những cái vẻ ngoài tươi sáng hòa đồng kia thật ra chỉ là một chiếc mặt nạ của cậu ấy thôi cậu biết không, nhưng thực tế cậu ấy có lẽ chẳng muốn giao tiếp với ai cả, trong lòng rất ghét bị người khác làm phiền, kiểu người có thể ngồi một mình trong phòng tối mấy ngày liền ấy. Đôi khi tớ còn nghĩ, liệu cậu ấy có vấn đề về nhân cách không, nhưng lại thấy, người ta sống tốt như vậy, chỉ là không yêu đương thôi, có lẽ chỉ vì bận học không muốn yêu, tớ đột nhiên nói thế này cũng hơi kỳ lạ. ”
“Không ngờ, cậu còn nghiên cứu về tâm lý học nhân cách nữa à?” Cô cười nói.
“Không dám, tớ chỉ là nhìn người nhiều rồi, trực giác về người khá chuẩn. ”
“Vậy cậu nhìn tớ xem, tại sao đến giờ tớ vẫn chưa có một mối tình nào?”
“Cậu à…”
Cố Ánh nhìn sang cô.
Cô chớp mắt, vẻ mặt thật thà.
Cố Ánh khẽ cười một tiếng, “Cậu cũng giống cậu ấy, phòng bị tâm lý cao đến mức kỳ lạ, có điều gia cảnh cậu không tốt, có lẽ từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, tạo nên sự phòng vệ bản thân rất mạnh mẽ, cảnh giác, nhạy cảm, nghi ngờ, đi kèm với sự phủ nhận bản thân, phản ứng đầu tiên khi bị tỏ tình là đối phương làm sao có thể thích mình được, đúng không? Vậy nên, để làm cậu rung động, nhất định phải là một trái tim vô cùng chân thành, và cho cậu những biểu hiện thực tế, cậu cần gì nhất, đối phương sẽ cho cậu cái đó, hơn nữa phải là thứ rõ ràng đặt vào tay cậu, không ai có thể lấy đi được cái cảm giác an toàn đó. ”
“Cậu nhìn người thật sự rất chuẩn. ”
“Đương nhiên rồi, tớ vừa biết đi biết nói đã theo bố mẹ buôn bán rồi, gặp nhiều người lắm. ” Cố Ánh vắt chéo chân, cả người có chút tự đắc.
Hai người nói chuyện lan man rất nhiều.
Cố Ánh lại quay về chủ đề chính, có chút nghiêm túc hỏi cô: “Vừa nãy cậu nói thật hả, cậu thật sự định theo đuổi cậu ấy?”
Cô lắc đầu.
Cố Ánh vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Thì nghe cô nói tiếp: “Tớ không biết. ”
Cố Ánh không hiểu, “Không biết là sao?”
“Tớ không biết. ”
Cô lặp lại.
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi mưa lớn đang trút xuống.
Trên tấm kính mờ sương, hình ảnh ấy rất giống buổi sáng nhiều năm trước, nghe tiếng bước chân anh đi vào lớp, cô lặng lẽ ngắm nhìn lớp sương mỏng trên cửa kính.
“Thật ra tớ quen cậu ấy nhiều năm rồi, hồi cấp ba chúng tớ đã là bạn học, sớm hơn nữa, cấp hai cũng học chung trường, đối với tớ mà nói, đã trải qua hai lần chia tay rồi, mỗi mùa hè tốt nghiệp đều có thể là ly biệt, nhưng dù con đường tương lai có ra sao, tớ vẫn luôn cảm thấy thế giới này không lớn lắm, rồi sẽ gặp lại thôi. ”
“Nhưng lần này, tớ có một cảm giác, sau này, tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. ”
Cố Ánh trợn tròn mắt, mọi chuyện vượt quá dự đoán của cô bạn, “Cậu, cậu không phải đến đại học mới quen cậu ấy ư?”
Cô khẽ mỉm cười, “Ừ, lâu lắm rồi. ”
Mưa bên ngoài thế giới càng lúc càng lớn, trút xuống như thác lũ.
“Trời ơi. ” Đầu óc Cố Ánh trống rỗng, sau đó tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại, “Hôm đó chơi thật hay thách, người cậu nói thích…”
Lần nữa nhìn sang cô, ánh mắt mang theo vài phần khó tin: “Không ngờ, lần này tớ thật sự nhìn nhầm rồi, tớ chẳng nhận ra chút nào cả. ”
Cô ấy nhấn mạnh: “Ôn Tuyết Ninh à, cậu, lý do mà đến giờ vẫn chưa có một mối tình nào, là ở đây này, đây mới là lý do chính đó. ”
Cô chỉ cười nhạt: “Chắc không đến mức đó đâu, tớ cũng không nhất thiết phải ở bên cậu ấy, thích cậu ấy là chuyện của riêng tớ, tớ vẫn đang sống tốt, cũng đang cố gắng giao tiếp với người khác, chỉ là đến giờ vẫn chưa có ai khiến tớ rung động. ”
“Không phải đâu, Ôn Tuyết Ninh, không phải đâu. ”
Cố Ánh rất nghiêm túc nói: “Cảnh giác, nhạy cảm, nghi ngờ, đây là điểm giống nhau giữa cậu và Lục Từ, cậu và cậu ấy đều có hàng rào phòng vệ tâm lý rất cao, người bình thường rất khó bước vào trái tim của những người như các cậu. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và cậu ấy, đây cũng là điều mà cá nhân tớ nhận thấy, điểm sáng lớn nhất ở cậu. ”
“Cậu là một người rất nỗ lực, rất kiên trì, rất cố chấp. ”
“Cậu biết không, mỗi lần nghe cậu kể về quá trình trưởng thành của mình tớ đều rất khâm phục cậu, có bố mẹ và người nhà như vậy, mà vẫn có thể ⓝℊ●♓❗●ế●𝖓 𝖗●ăռ●ɢ nghiến lợi thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm, rồi lại vào được trường đại học hàng đầu, câu chuyện của cậu viết thành tấm gương nghị lực lên báo cũng không có gì lạ. Từ kỳ thi đại học, đến hàng loạt giải thưởng và việc được giữ lại trường sau đại học, đó hoàn toàn không phải là tâm tính của người bình thường, thứ mà cậu đã nhắm đến thì nhất định sẽ đâm đầu đến 🌜-♓-ế-𝐭 mới thôi. Cứng quá thì dễ gãy, sự cố chấp quá mạnh là ưu điểm của cậu, có lẽ cũng là khuyết điểm. Cậu ấy vốn dĩ đã ở trong lòng cậu rồi, trừ khi sau này có một người có ý nghĩa hơn xuất hiện thay thế cậu ấy, nếu không cậu sẽ không quên được cậu ấy đâu, vĩnh viễn không thể. ”
Mưa rơi ngoài cửa kính.
Bên ngoài là một thế giới ẩm ướt, lạnh lẽo.
Tiếng mưa có lúc lớn đến mức xuyên qua cả bức tường, thay thế mọi âm thanh xung quanh.
Sau đó, mới là tiếng tim cô khẽ khàng đập.
Một cảm giác bất lực sau khi bị nói trúng tim đen.
Cô cúi đầu, nhìn vạt váy của mình.
Rất lâu sau, cô mới khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười rất yếu ớt, rồi lại từ từ buông xuống. Giọng khẽ khàng, bất lực nói: “Nhưng mà, tớ không còn cách nào nữa rồi. ”
“Tớ không còn cách nào nữa rồi, tớ không biết, làm sao mới có thể giữ cậu ấy lại. ”
“Cậu cũng biết đấy, theo đuổi cậu ấy là chuyện không thể, cậu ấy sẽ không thích ai cả, cho dù có, cũng sẽ không thích tớ đâu. Tớ đã quen cậu ấy nhiều năm rồi, đến làm bạn cũng bình thường như vậy, rất nhiều chuyện của cậu ấy, tớ đều không biết. Tớ giống như một tên trộm, từng chút từng chút nhặt nhạnh những mảnh vỡ của cậu ấy, từng chút từng chút đoán mò, lén nhìn cuộc đời cậu ấy. ”
“Bề ngoài mà nói, mỗi lần muốn gặp cậu ấy đều có thể gặp, mỗi lần nhắn tin đều được trả lời, hỏi gì cậu ấy cũng đáp, nhưng thực tế, là vì tớ biết những lý do đó sẽ không bị từ chối, những câu hỏi đó sẽ không khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu, tớ mới dám tìm cậu ấy. Giống như tớ muốn cậu giúp tớ hẹn cậu ấy ra, chứ không phải tớ tự mình đi tìm cậu ấy, bởi vì tớ biết, cậu ấy nhất định sẽ từ chối tớ. ”
“Bởi vì, tớ chỉ là một người bạn rất bình thường mà thôi, một người gia cảnh không tốt lắm, nên mới được cậu ấy quan tâm hơn một chút, một người bạn bình thường ấy. ” Vừa nói, rõ ràng là rất buồn, nhưng vẻ mặt lại đang cố gắng mỉm cười thật tươi.
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất lớn, dày đến vài tấc.
Lúc đó đã là cuối tháng mười hai.
Gần đến Giáng Sinh, kỳ thi cao học năm đó cũng được tổ chức vào cuối tuần này. Sau khi thi xong, cô cuối cùng cũng gặp lại anh, lần thứ hai gặp anh trong năm.
Bên ngoài tuyết rơi trắng trời, trong phòng riêng ánh đèn ấm áp, khi anh bước vào, trên người vẫn còn mang theo cái lạnh lẽo của gió tuyết.
Anh vừa bước vào, tiếng hát trong phòng liền dừng lại, mọi người lập tức nhiệt tình chào hỏi anh.
Cố Ánh cố ý muốn giúp cô, dẫn Lục Từ đến ngồi gần chỗ cô, nhưng anh không, vừa vào cửa đã ngồi xuống bên cạnh người con trai vừa bắt chuyện với anh, vừa trò chuyện đáp lại tình hình thi cử.
Cố Ánh kín đáo liếc mắt ra hiệu với cô: Tớ hết cách rồi, cậu ấy không qua đây, tớ cố hết sức rồi.
Cô chỉ khẽ cười, lắc đầu ý bảo không sao.
Mọi người không ngừng trêu chọc, ngoài việc hỏi anh thi thế nào, còn cười không biết anh nghĩ cái gì, “Cậu nói cậu vất vả ôn thi một trận, cuối cùng lại thi vào chính chuyên ngành của trường mình, cậu xin bảo lưu có phải đơn giản hơn nhiều không. ”
Anh chỉ cười, vẻ mặt hiền lành mặc cho mọi người trêu đùa.
Nói nhiều quá, Cố Ánh có chút không chịu nổi, liền đỡ lời cho anh: “Không thể nói như vậy được, với thành tích học tập của Lục Từ, đã dễ dàng được giữ lại trường rồi, đi thi đương nhiên cũng chuyện nhỏ thôi, đổi cách thôi mà. Mọi người tưởng cậu ấy ôn thi là cả ngày ở thư viện từ sáng đến tối chắc? Người ta có nghỉ ngơi đâu, đơn hàng chụp ảnh đã xếp lịch đến năm sau rồi, mùa hè còn được mời đi quay phim quảng bá quốc tế, đoạt giải quốc tế về, người ta giờ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng rồi đấy, tìm cậu ta chụp một kiểu ảnh cũng năm chữ số, lát nữa bảo đại nhiếp ảnh gia chụp miễn phí cho chúng ta đi. ”
Mọi người trong phòng ồn ào náo nhiệt, sau màn chào hỏi này, ai hát thì hát, ai trò chuyện thì trò chuyện.
Lần này anh không ngồi cạnh cô, nên đến một câu cũng không nói. Không giống lần trước, còn cười hỏi cô một câu, sao mỗi lần gặp anh đều không chào.
Cô vẫn trò chuyện với những cô gái bên cạnh về chủ đề vừa nãy, ăn vặt ở đây, thỉnh thoảng nói đến chuyện gì đó rất buồn cười, mọi người đều cười nghiêng ngả, khiến những chàng trai bên kia nhìn sang, hỏi họ đang nói gì vậy.
Vào lúc này, anh mới cùng với ánh mắt của những người khác, nhìn về phía họ một cái.
Đôi mắt mang theo ý cười, hòa mình vào đám đông ở trung tâm, nhưng trong mắt anh không có bao nhiêu niềm vui thực sự, anh chỉ là một người khác đang chen giữa đám đông.
Anh ở lại không lâu, chỉ chơi một lát rồi muốn về.
Anh nói thi hai ngày hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Mọi người đều rất hiểu chuyện, nói tạm biệt anh, bảo anh về ngủ ngon, nghỉ ngơi xong rồi lại hẹn.
Anh cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi.
Lại sắp rời khỏi thế giới của cô rồi. Lần tới gặp lại anh, sẽ là khi nào đây?
Cửa thang máy một lần nữa mở ra.
Lục Từ đứng trong thang máy, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đứng ngoài là cô, ánh mắt anh khẽ khựng lại.
Cô không đợi anh lên tiếng, bước tiếp theo đã đi vào thang máy.
Cô nhấn số tầng, đóng cửa thang máy lại.
Cánh cửa từ từ khép lại trước mặt họ, không gian hoàn toàn khép kín.
Cô đã chạy theo anh một đoạn, hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp, tiếng thở nhẹ nhàng cũng trở nên rõ ràng hơn trong không gian kín.
Trong không khí ấm áp, mọi phân tử dường như bị giam cầm, chỉ có thể bất an di chuyển.
Cô im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy trước mặt.
Cô không nói gì, cô đang đánh cược nhất định cho đến bao giờ Lục Từ sẽ phá vỡ sự im lặng này.
Mặc dù cô không hiểu, tại sao một người như anh, tính cách cũng giống như những người lớn lên trong cảnh khó khăn bất an như cô, mang theo kiểu tính cách thích làm hài lòng người khác, anh rõ ràng nên là người quen với việc được mọi người vây quanh.
Trước đây cô luôn nghĩ anh là người phóng khoáng, xung quanh luôn có rất nhiều người, anh dường như sinh ra đã hòa mình vào đám đông một cách dễ dàng, thỉnh thoảng nhận ra sự cô đơn và lạc lõng của anh, cô đều cảm thấy thật lạ lùng.
Nhưng năm này qua năm khác tìm hiểu, cô ngược lại cảm thấy, đêm đông năm ấy dưới gốc cây ngọc lan, anh khẽ nói mình chẳng là gì cả, đó mới là khoảnh khắc chân thật nhất của anh.
Có lẽ anh không tận hưởng việc được mọi người vây quanh và thể hiện sự phóng khoáng.
Anh mới là người hòa mình vào đám đông, cố gắng thích nghi với sự ồn ào của thế giới này.
Anh cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người một cách khéo léo, nhạy cảm và chu đáo đến từng chi tiết, đây không phải là tài năng bẩm sinh của anh, mà là kỹ năng anh rèn luyện được sau này.
Vậy nên anh nhất định sẽ phá vỡ sự im lặng, anh nhất định sẽ không cho phép khoảnh khắc lúng túng xuất hiện bên cạnh mình hiện tại.
Thang máy từng tầng từng tầng hạ xuống.
Thời gian ngưng đọng trôi qua từng giây từng giây.
Cô đang đánh cược vào suy đoán của mình –
“Sao cậu lại ra đây rồi, còn sớm mà, không chơi thêm lát nữa à?”
Là chính xác.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Lục Từ, vẫn như mọi khi, bình thường, tùy ý, mang theo chút lười biếng chẳng muốn để ý đến điều gì.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt anh đang mỉm cười.
Đuôi mắt hơi cong lên, rõ ràng là đường nét lạnh lùng đến thế.
Thang máy vẫn chậm rãi hạ xuống từng giây từng giây.
Sắp đến nơi rồi.
Cô lặng lẽ ngước nhìn đôi mắt cười hơi cong lên ấy của anh. Cô từng chữ từng chữ, chậm rãi nhưng nghiêm túc nói: “Cậu đi rồi, chẳng còn gì vui nữa. ”
Cô nhìn rất rõ, đôi mắt đang cười kia có một khoảnh khắc khựng lại.
Trong không gian kín, những phân tử ấm áp dường như bắt đầu bất an trốn chạy, không ngừng dao động.
Cô không hề rời mắt, lặng lẽ và chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ ấy.
Rồi cô tiếp tục nói, “Lục Từ, chúng ta là bạn bè đúng không?”
Thang máy vào giây tiếp theo đã đến tầng trệt, cửa thang máy mở ra.
Không gian kín được giải thoát, những phân tử đang cố gắng trốn chạy va chạm khắp nơi đều có thể thoát ra ngoài, không khí lạnh lẽo ùa vào, nhưng không ai có thể trốn thoát nữa.
Bị giữ lại nơi đây, trước khi ↪️*hế*𝖙 ngạt, không có bất kỳ lối thoát nào.
Cô nhìn thẳng vào anh, không cần đợi anh trả lời, cũng không cho anh cơ hội né tránh, câu tiếp theo cô hỏi anh lại là: “Vậy tại sao, dường như cậu luôn trốn tránh tôi thế?”
—–
Mây: Sau này anh có trốn đằng trời đi nha ><
Mọi người ơi mình có thông báo này: Hiện tại mình khá bận học, nên thời gian ra chương không cố định nữa, có thể sẽ hơi lâu mn thông cảm nhé. Giữa tháng 5 mình sẽ tăng tốc nèe
← Ch. 45 | Ch. 47 → |