Anh đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối
← Ch.03 | Ch.05 → |
Động tác hơi cúi người của anh mang vài phần lơ đãng và tùy ý.
Gió đêm thổi nhẹ mái tóc anh, ánh đèn từ vòng quay ngựa gỗ phía sau rọi lên bờ vai rộng lớn.
Khoảnh khắc anh cúi đầu xuống, ánh mắt anh trong trẻo và mơ màng. Nhưng rất nhanh thôi câu chuyện cổ tích thuộc về cô sẽ kết thúc.
“Lục Từ—”
“Cậu làm gì vậy, có đi không?”
Cách đám đông không xa, có một bạn nam lớn tiếng gọi anh.
Vài chàng trai đứng dưới đèn đường bên kia, còn có một cô gái đang nói chuyện gì đó thú vị, ai nấy đều cười nói vui vẻ, cách đám đông cũng có thể nghe thấy.
Nghe thấy tiếng gọi, mấy người cùng quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt quan sát chỉ dừng lại trên người cô trong chớp mắt rồi lướt qua hờ hững.
Hiển nhiên, cô không đặc biệt đến mức khiến bạn bè bên cạnh anh chú ý. Cô không đặc biệt, thái độ của Lục Từ cũng chẳng đặc biệt.
Nghe thấy bọn họ gọi mình, Lục Từ thu lại động tác cúi người.
Nhưng anh không rời đi ngay, vẫn lễ độ nói hết cuộc trò chuyện.
Anh vẫn là dáng vẻ lười nhác, điểm xuyết chút nụ cười, vừa tùy ý vừa kiên nhẫn hỏi: “Tan học sao không về nhà?”
Cô không trả lời, liếc nhìn đám người đông đúc phía bên kia, đoán: “Các cậu ra ngoài chơi à?”
“Ừ, đến sân bóng bên kia chơi. ”
Trong lúc anh trả lời, một người bạn bước đến khoác vai anh, liếc nhìn cô một cái, rồi cười hỏi: “Ai thế? Bạn cậu à?”
“Bạn cùng lớp, vừa gặp. ” Anh đáp.
Anh không thừa nhận cô là bạn.
Bởi đúng là cũng chưa thể xem là bạn.
Nhưng anh vẫn mỉm cười tự nhiên, đôi mắt và lông mày đẹp, không hề tiếc lời ca ngợi đem những ưu điểm của cô ra giới thiệu: “Là học sinh giỏi của lớp tôi, tiếng Anh giỏi cực, học hành chăm chỉ, sáng nào cũng đến trường rất sớm. ”
Những lời này từ miệng Lục Từ nói ra, rõ ràng đã khiến bạn anh hứng thú hơn hẳn, ánh mắt nhìn cô cũng sáng rỡ hơn vài phần.
Bởi vì bản thân Lục Từ vốn là học sinh xuất sắc, nổi tiếng với thành tích vượt trội, là người luôn có mặt trên bảng vinh danh của trường.
Nếu nói về việc đi học sớm thì anh cũng là người đến trường rất sớm.
Cho nên, sau khi nghe Lục Từ giới thiệu xong, bạn anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và tôn trọng học sinh giỏi: “Học sinh giỏi còn là một ⓜ.ỹ ռ.ữ nữa. ”
Người có thể chơi thân với anh, hiển nhiên cũng là kiểu người thân thiện dễ gần.
Lập tức tới lôi kéo cô: “Thế thì tốt quá, tôi học tiếng Anh không giỏi, cần phải học hỏi Tiếng Anh của cậu một chút rồi. Bạn học, cậu đã ăn gì chưa? Muốn đi cùng bọn tôi không? Tôi đã đặt pizza với gà rán rồi, trên đó còn có máy chơi game nữa, tôi bao hết. ”
Có lẽ vì cô thật sự không quen với họ, Lục Từ sợ bạn anh nhiệt tình quá sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái. Nên đối với lời bạn anh nói chỉ nhắc nhẹ: “Người ta còn chưa biết tên cậu là gì đâu. ”
“À. ” Bạn anh cười tươi, tự nhiên giới thiệu: “Tôi tên là Trần Tự, học lớp 11/6, học chung cấp hai với Lục Từ, chơi với nhau mấy năm rồi, là anh em tốt. ”
Giới thiệu xong, lập tức nói tiếp: “Thế nào thế nào, cậu có muốn đi cùng không? À mà—”
Cậu ấy chỉ tay về phía sau, có một bé gái đứng cùng: “Đó là em gái tôi, vừa tan học đến đây. Con bé cứ than phiền với tôi toàn là con trai chẳng có gì thú vị, muốn về nhà nhưng trong nhà không có ai, ba mẹ tôi bắt tôi phải tôi trông chừng con bé. Cậu tới vừa hay, cùng nhau bầu bạn. Cậu muốn ăn gì cứ gọi, khu trò chơi điện tử trên đó muốn gắp thú gì cũng được. ”
“…”
Không khí im lặng trong giây lát.
Thật ra cũng không hẳn là quá im lặng, chỉ là Trần Tự nói một tràng dài như vậy xong, bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng.
Cô vô thức nhìn về phía Lục Từ, bởi vì là bạn của anh, mà cô với Lục Từ lại chưa thân đến mức đó.
Lục Từ lười biếng đứng ở đó, chỉ thay Trần Tự nói một câu: “Cậu ấy vốn thế đấy. ”
Có lẽ anh nhận ra sự trầm tĩnh của cô không có gì kháng cự, nên đã thay cô giải thích thêm vài câu: “Thật sự là em gái cậu ấy, đến lúc đó chúng tôi đều đang chơi bóng, một mình cô bé chơi cũng thấy chán, trong nhà lại không có người lớn, Trần Tự chỉ có thể đưa em ấy đi. Tính cách cô bé rất tốt, còn mang theo bài tập về nhà. Cậu cũng có thể ngồi bên cạnh làm bài tập. ”
Cô không từ chối ngay lập tức, cứ như vậy trong chốc lát, Trần Tự tới lôi kéo cô cùng đi: “Đi thôi đi thôi, dù sao thì ngồi xuống ăn một chút đi, khi nào cậu chán thì về, ở ngay sân thể thao phía trên thôi, đâu có xa. ”
Trong ánh mắt cô vẫn là bóng dáng Lục Từ, cứ như bị ma xui 🍳_ⓤ_ỷ khiến khẽ gật đầu một cái.
Ngón tay đang nắm lấy quai ba lô siết rất chặt.
Chỉ có điều, nhịp tim dồn dập vừa mới dâng lên chưa kịp lắng xuống, người phía trước đã có người gọi tên Trần Tự, cậu ấy đáp lại rồi chạy tới bọn họ.
Bên cạnh lập tức chỉ còn lại Lục Từ.
Nhưng anh lúc này lại không giống với dáng vẻ thường thấy trong trường.
Anh lười biếng đi sau đám người, không giống như ở trường hòa đồng đến mức bên cạnh luôn có một nhóm người vây quanh, cả người nóng rực, tràn đầy sự rực rỡ phóng khoáng vô tận, giống như mặt trời băng qua đường xích đạo.
Anh không cố đón ý nói hùa, cũng chẳng mấy để ý, thậm chí không quan tâm người bên cạnh là ai, cứ thế thong thả bước đi phía sau cô, không bắt chuyện với cô, cũng không đuổi theo bước chân của bọn họ, ngay cả tiếng hít thở cũng bình lặng.
Họ dường như cũng quen với việc anh như vậy, chỉ quay đầu nhìn anh ở đằng sau, rồi tiếp tục đi, không thúc giục anh.
Vậy nên tiếng tim đập đinh tai nhức óc của cô, dường như cả thế giới chỉ có mình cô biết.
Gió đêm chạng vạng mang theo hơi ấm còn sót lại của hoàng hôn, thiêu đốt làn da của cô và Lục Từ đang song song bước đi. Cô không dám quay đầu, thậm chí ánh mắt cũng không dám liếc sang.
Trong sự yên lặng căng thẳng ấy, cô cố ghi nhớ từng phút giây có liên quan đến anh.
Mãi đến khi đi được một một đoạn khá xa, gần đến lối vào sân vận động.
Cách trung tâm thương mại náo nhiệt vài bước, những tiếng ồn ào đều yên tĩnh hơn một chút, anh mới từ vẻ lười biếng đó tỉnh táo lại, nói chuyện với cô: “Ôn Tuyết Ninh. ”
Cô ngẩng đầu, “Hả?”
“Sao cậu không về nhà?” Anh cười nhẹ, nhưng vẫn trông có vẻ lười biếng, “Bình thường tan học cậu cũng không về nhà à?”
“… Cũng không hẳn. ” Cô thu hồi ánh mắt, mím môi, nói dối một chút, “Cãi nhau với người nhà. ”
Sau đó đổi lấy tiếng cười khẽ của Lục Từ, “Bỏ nhà ra đi à?”
“Dù sao thì tạm thời không tiện về, nên mới đến đây đi dạo một chút. ”
Cô sợ anh nhận ra tâm tư của mình, cho nên muốn nói rằng cô không cố ý bám theo anh.
Cô có lý do riêng của mình, muốn 𝖌●ℹ️●ế●† thời gian mới đồng ý tới thôi.
Ừm.
Chính là như vậy.
Nhưng anh hình như không nhận ra ý tứ trong lời cô, hoặc có lẽ anh không quan tâm đ ến thế.
Mức độ để ý của anh đối với cô, còn chưa đến mức dùng tâm tư để cảm nhận ý tứ trong mỗi câu nói.
Có lẽ anh chỉ cảm thấy im lặng quá. Đều là bạn học cùng lớp thì tìm chút chuyện để nói, sợ cô quá ngại ngùng và không thoải mái, nên mới buông vài câu, không tốn sức suy xét xem đang trò chuyện với cô những gì.
Mà cô mới là người thật sự phải tốn sức lực để tiếp tục cuộc trò chuyện với này.
Hiếm khi có cơ hội ở gần anh như vậy, lại không có người khác bên cạnh.
Vì thế sau khi anh mở lời, cô tìm mọi cách để nói chuyện với anh nhiều hơn, lại sợ hỏi chuyện quá riêng tư sẽ khiến anh cảm thấy bị mạo phạm. Cô đã suy nghĩ thật lâu về giọng điệu, mới hỏi ra được: “Cậu thì sao, cuối tuần hay đến đây chơi bóng với bạn bè à?”
Cô có chút căng thẳng, mãi đến khi anh ừ một tiếng, “Ừ, thứ bảy tan học sẽ đến. ”
Anh không cảm thấy chủ đề của cô có gì không ổn.
Sự căng thẳng của cô dịu đi đôi chút, lại nói tiếp: “Cậu có vẻ rất thích chơi bóng. ”
Cô cố ý nhắc đến bóng rổ, bởi đó là chủ đề anh hứng thú, mượn cớ có thể nói nhiều hơn.
Nhưng Lục Từ chỉ nói giọng trầm thấp lười biếng, tiếng cười rất nhạt: “Cũng tạm, ℊ·❗·ế·t thời gian thôi. ”
Cô có chút ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, Lục Từ rất thích chơi bóng.
Sân bóng của trường luôn có thể nhìn thấy bóng dáng anh, mỗi lần đi ngang qua bên cạnh anh, cô đều nghe thấy anh cùng bạn bè bàn luận về tỷ số trận đấu.
Anh cũng có những sở thích khác. Anh chơi game rất giỏi, cô thường nghe các bạn nam khác nhắc đến việc anh lại phá kỷ lục gì đó. Anh còn thích chơi quần vợt, cô đôi khi nghe loáng thoáng bọn con trai nói cuối tuần anh đều đến sân tennis.
Nhưng so với những điều này, bóng rổ rõ ràng là thứ anh yêu thích nhất.
Bất kỳ là ai từng nghe nói đến anh, đều biết anh yêu thích bóng rổ.
Thế mà câu trả lời của anh lại phủ định toàn bộ sự hiểu biết ít ỏi mà cô có về anh.
Cô gần như vô thức muốn hỏi ra khỏi miệng, vậy cậu thích gì.
Nhưng đã đến sân bóng rồi.
Anh đẩy cửa kính ra, bước sang một bên, thản nhiên cười với cô: “Vào đi. ”
Phía chân trời bên cạnh anh đọng lại màu tím chưa phai, phản chiếu ánh đèn lên vai, cánh tay anh. Gió đêm thổi nhẹ mái tóc anh. Màn đêm bao phủ lấy anh, khiến cho nửa gương mặt rơi vào bóng tối, nửa còn lại được ánh sáng chiếu rọi.
Cả đôi mắt đen láy kia cũng phân chia rõ rệt một nửa sâu thẳm, một nửa sáng rực.
Anh đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, nụ cười nơi khóe môi và ánh mắt vẫn rạng rỡ quen thuộc, nhưng bóng dáng anh bao phủ, sau lưng đang là cơn gió lạnh thổi không ngừng.
Cô bất giác nhớ kỹ ánh mắt này.
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể ôm cặp sách đi vào, “Cảm ơn. ”
Thật ra cho đến khi cô ngồi đây được nửa tiếng rồi, cô mới cảm thấy lần này mình đến đây đúng là bị ma xui ⓠ⛎.ỷ khiến.
Những người ở đây cô chẳng quen ai, chỉ biết mỗi Lục Từ, mà q𝐮·𝒶·𝐧 ♓·ệ với Lục Từ còn không thân lắm, ngồi ở đây cứ như có ý đồ mờ ám chen chân vào.
Mặc dù những người này không quen biết cô nhưng cô đã nhìn thấy họ ở bên cạnh Lục Từ nhiều lần, nên cũng biết chút họ là ai.
Ngược lại, Trần Tự vừa đến đã nhiệt tình giới thiệu cô với mọi người, “Bạn cùng lớp với Lục Từ đấy, đặc biệt mời đến cùng với em gái tôi. ”
Rồi quay đầu, trịnh trọng đẩy cô đến bên em gái mình, ngồi xổm xuống, nói chuyện với cô bé như dỗ dành tổ tông: “Thanh Thanh à, đây là bạn của anh, ⓠ_ц_ⓐ_п h_ệ với anh siêu siêu siêu tốt luôn —”
Một tràng “siêu tốt” này п●𝖌♓●❗●ế●ռ 𝓇●ă●ռ●ɢ nghiến lợi nói, nhìn kiểu gì cũng giống như là đang lừa con nít.
Nhưng cô bé chỉ bình tĩnh nhìn anh trai mình, đối với vẻ mặt tươi cười của anh trai không hề lay động.
Sau đó Trần Tự lại kéo Lục Từ đang đứng bên cạnh lại, cười toét miệng: “Là bạn cùng lớp với anh Lục Từ của em. Lát nữa em cứ đi theo chị này, thành tích học tập của chị ấy rất tốt, có bài nào không hiểu cứ hỏi chị ấy nhé. ”
Cô bé trông rất ngoan ngoãn, đeo cặp sách, mặc váy xếp ly.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại toát lên vẻ điềm tĩnh, so với người anh trai mặt dày mày dạn Trần Tự, là một người hiểu chuyện.
Cô bé nhìn về phía Lục Từ.
Lục Từ ở bên cạnh mở nước ngọt, nhận được ánh mắt cần xác nhận của cô bé.
Anh đưa lon nước ngọt đã mở cho cô bé, đôi mắt tràn ngập ý cười, giống như đoạn đường ngắn ngủi vừa rồi chỉ là sự yên tĩnh tạm thời của anh.
Lúc nói chuyện với trẻ con, giọng nói anh kiên nhẫn, với lúm đồng tiền nông: “Ừ, là bạn học cùng lớp với anh. Chị ấy rất tốt, lát nữa em phải nghe lời chị. ”
Lúc này cô bé mới thuyết phục, ôm cặp sách ngồi xuống.
Còn cô vì câu nói “rất tốt” của Lục Từ mà cảm thấy rung động, mặc dù biết anh nói điều này chỉ để an ủi trẻ con.
Giây tiếp theo, tay Lục Từ đưa đến trước mặt cô.
Anh cũng mở cho cô một lon nước ngọt, đãi ngộ giống như cô bé, chu đáo đến mức không bỏ qua người khác.
Tay anh đặt xuống rồi lấy ra, cô men theo hình bóng ngẩng đầu.
Phía sau nhà thi đấu bóng rổ đèn sáng trưng.
Đôi mắt cười của anh lại sáng ngời rực rỡ, giọng nói cũng vậy: “Tầng này đi đâu cũng được, có gì muốn ăn muốn chơi đều có thể dùng cái này, cậu có thể mua bất cứ thứ gì Thanh Thanh muốn. ”
Giống như đoạn đường cùng đi, bóng dáng lười biếng của anh trong màn đêm mờ mịt là ảo giác của cô.
Anh đưa một cái thẻ cho cô, lại nói với cô: “Nếu cậu muốn về nhà, cậu có thể về lúc nào cũng được. Chúng tôi chơi bóng không để ý đến cậu được, thẻ có thể thứ Hai đi học đưa cho tôi. ”
Nói xong, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
Ánh đèn trắng lóa chiếu lên dáng người cao lớn của anh, dáng vẻ ngang tàng khó khuất phục kia lúc nói chuyện lại kiên nhẫn nhẹ nhàng: “Thanh Thanh à, em phải nghe lời chị Tuyết Ninh. Nếu em muốn ăn gì đó thì cứ nói với chị ấy. Đó là tiền của anh trai em. ”
Anh đối xử với trẻ con rất dịu dàng, ngay cả việc gọi tên cô cũng trở nên khác biệt. Những khía cạnh này của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy trong rất nhiều lần gặp gỡ anh ở trường, chúng khác với Lục Từ mà cô biết.
Ánh sáng chiếu vào đôi lông mày vốn dĩ sắc nét của anh, giờ đây lại m-ề-m 〽️ạ-𝐢
Cô bé hiểu chuyện gật đầu.
Cho đến khi Lục Từ đứng lên, nói với cô một câu “Làm phiền cậu rồi”, cô ngẩn người một lúc mới đáp lại một câu “Không có gì”.
Lục Từ đã rời đi, Trần Tự và những người khác đã đặt xong pizza và gà rán, đang ôm bóng vào sân.
Một buổi tối ma xui զ⛎-ỷ khiến này, cuối cùng mới bình tĩnh lại, mặt cô nóng bừng.
Có một loại cảm giác không biết chừng mực khi mặt dày mày dạn đi theo.
Ở đây đều là bạn của anh, địa điểm cũng là nơi anh và bạn bè thường lui tới. Cô là người xa lạ, không có giao tiếp gì, không quen ai, người duy nhất cô biết là Lục Từ, cũng không tính là quen.
Nhưng anh rất lịch sự, còn sợ cô ở đây không thoải mái, chuyện gì cũng sắp xếp ổn thỏa.
Nhờ có cô bé, cô lại biết thêm phần nào sự kiên nhẫn và dịu dàng ở anh.
Cô cầm tấm thẻ mà Lục Từ đưa, khi đã bình tĩnh lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng rát của chính mình.
Phía trước nhà thi đấu bóng rổ, tiếng bóng rơi xuống đất vang lên, cũng đập vào nhịp tim loạn nhịp không ngừng của cô.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác căng cứng sau cổ. Sợ vượt quá giới hạn thêm chút nữa, sẽ đem tất cả bí mật của mình phơi bày.
Trần Thanh Thanh rất ngoan, cầm lon coca uống từng ngụm nhỏ, cởi cặp sách ra, ngoan ngoãn đặt trên ghế sofa bên cạnh.
Cô bé vẫn mặc đồng phục học sinh, váy xếp ly để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trẻ thơ.
Cô không dám ở lại đây mãi, nên dẫn theo Trần Thanh Thanh ra ngoài gắp thú. Cô bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu, không bao lâu đã chơi rất vui vẻ.
Chơi được một lúc, cô cùng cô bé gắp được ba con búp bê, Trần Thanh Thanh vui vẻ ôm chúng vào trong lòng.
Chơi có chút mệt, họ quay lại nhà thi đấu.
Bọn họ đang chơi bóng rất vui vẻ, đẩy cửa ra, cô liền nghe thấy bọn họ reo hò và hét lớn tên Lục Từ.
Cô vô thức ngước mắt lên, thấy Lục Từ đang rê bóng xung quanh họ, úp quả bóng rổ cao, anh quay người lại thoải mái, lông mày nhướn lên cười.
Dáng vẻ nổi loạn và khoa trương đó, với đôi mắt và lông mày rực lửa, khác hẳn lúc anh xuất hiện trước mặt các cô gái và trẻ con.
Cũng là lúc này trông anh hấp dẫn nhất, bạn sẽ không thể rời mắt khỏi anh ấy dù chỉ một giây.
Trần Thanh Thanh thốt lên, “Anh Lục Từ thật lợi hại quá đi. ”
Họ vẫn tiếp tục chơi, bóng rổ rơi xuống đất với tiếng động lớn.
Trần Thanh Thanh liên tục quay đầu nhìn bọn họ chơi bóng, họ đang chơi rất hứng thú, rê bóng qua người, mái tóc đều dựng đứng.
Anh bước lùi về phía sau, giơ cao cánh tay đón bóng, sự phấn khởi hiện rõ trên khóe mắt và đuôi lông mày.
Ánh đèn trắng lóa chiếu lên mái tóc anh, lại chỉ làm nền cho ánh sao mờ ảo.
“Chị Tuyết Ninh ơi. ” Trần Thanh Thanh quay đầu nhìn cô.
Cách gọi này Lục Từ dùng để gọi cô, mặc dù xuất phát từ miệng trẻ con nói ra, vẫn có thể thổi bùng lên nhiệt độ vừa rồi, sự rung động gần như quá mãnh liệt.
“Ơi?”
Khi cô trả lời, mới nhận ra giọng của mình bởi vì căng thẳng mà hơi khàn. Cô hắng giọng, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”
“Anh trai em không đáng tin cậy xíu nào. ” Trần Thanh Thanh nhìn cô bằng đôi mắt nai, rất ngoan ngoãn nói.
Nhưng lời này có chút không đầu không đuôi, cô nhất thời không hiểu ngay được.
Đôi mắt nai trong veo nhìn cô, ngây thơ mà nghiêm túc nói: “Chị Tuyết Ninh, tính tình anh trai em không tốt, chị không nên chơi với anh ấy đâu. ”
“Anh Lục Từ tốt hơn anh trai em nhiều. ” Nói đến Lục Từ, mắt Trần Thanh Thanh đều sáng lên, nói không hết lời hay ý đẹp: “Anh Lục Từ lợi hại lắm luôn, anh ấy giỏi mọi thứ, nấu ăn ngon nè, học giỏi nè, anh ấy còn mua đồ chơi cho em nữa cơ, anh ấy không bao giờ tức giận dù em có nói gì đi nữa. ”
“Chị Tuyết Ninh ơi, chị chơi với anh Lục Từ đi. ”
“…”
Ừm… Là như vậy sao? Thì ra cô ngồi ở đây, chủ yếu là vì Trần Tự mà đến.
Cô cố gắng tìm hiểu xem cô bé muốn biểu đạt điều gì qua từng câu chữ ngây ngô và non nớt ấy, có chút bất đắc dĩ, lại không thể nào giải thích được.
Đương nhiên cô biết biết Lục Từ tốt đến nhường nào. Anh là người mà cô đã thầm thương trộm nhớ suốt bao mùa đông hè qua, ở cái tuổi tự ti, nhút nhát ấy, bóng lưng anh gần như là tất cả ánh sáng trong những ngày tẻ nhạt, vô vị của cuộc đời cô.
Nhưng thích Lục Từ là một bí mật không thể để ai hay biết. Bởi lẽ một tình yêu thầm kín không có kết quả, một khi bị phát hiện thì chính là đoạn kết.
Cô thở dài, dùng giọng nói trò chuyện với trẻ con, mỉm cười đáp lại: “Chị và anh ấy chỉ là bạn học thôi. ”
“Ồ. ” Trần Thanh Thanh ngây ngô hiểu ra, rồi nói: “Chị Tuyết Ninh, chị không giống với những người khác, thảo nào anh Lục Từ lại đồng ý chơi cùng với chị. ”
“Hả?” Lồ ng пⓖự*ⓒ cô khẽ rung động, hỏi: “Chỗ nào không giống?”
“Chị không nhìn chằm chằm anh Lục Từ, cũng sẽ không quấn lấy anh ấy. Chị khác với những chị xinh đẹp đó ạ. ”
“……”
Dường như đã trôi qua rất lâu, hoặc có lẽ chỉ là một giây trong dòng thời gian của riêng cô.
Cô bật cười: “Vậy sao?”
“Bởi vì tụi chị chỉ là bạn học. ”
Cho nên bạn thấy đấy.
Ngay cả đứa trẻ ngây thơ cũng có thể nhận ra, bắt đầu chính là kết thúc.
Lục Từ sẽ không cho ai một sự khởi đầu, cho nên cũng sẽ không cho ai một kết thúc.
Thích Lục Từ là một bí mật không thể bị phát hiện, yêu thầm chính là kết quả, một kết quả dài lâu vĩnh viễn.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |