Ý nghĩa của hoa mộc lan
← Ch.36 | Ch.38 → |
Sau khi cô chép xong bài giảng và thong thả bước đi, lúc này cầu thang giảng đường đã trở nên đông đúc. Mãi đến khi cô lọt vào dòng người cuối cùng, ra khỏi lớp học thì cầu thang mới ít người.
Sợ Lục Từ đợi lâu, cô vội vàng chạy nhanh về phía cây mộc lan trước giảng đường. Kết quả là vừa ra khỏi giảng đường, cô đã thấy dưới tán cây mộc lan có mấy người đang đứng vây quanh chiếc ghế dài nơi Lục Từ đợi cô.
Khi đến gần, cô nghe thấy họ đang nói chuyện với Lục Từ. Giọng nói ngọt ngào, nhí nhảnh, nhiệt tình đến mức khó có thể từ chối. Cô nghe thấy một cô gái đang hỏi thông tin liên lạc của anh.
Anh ngồi trên ghế dài, quay lưng về phía cô. Anh nghiêng đầu lắng nghe họ nói chuyện.
Những chuyện như thế này xảy ra với anh như cơm bữa. Chỉ cần ngẩng đầu lên, anh đã có thể đoán được ý định của đối phương. Anh luôn lịch sự lắng nghe họ nói hết, không hề tỏ thái độ kiêu ngạo khiến người khác khó chịu.
Nhưng cô đã quen biết anh rất nhiều năm, vô số lần chứng kiến anh từ chối người khác, cô có thể dễ dàng nhận ra sự hờ hững trong đôi mắt ấy, cùng với vẻ mặt thờ ơ lẫn chút lạnh lùng không muốn dây dưa.
Sau khi nghe họ nói xong, anh vẫn nở nụ cười lịch sự, nói lời từ chối như thể rất chân thành: “Tôi không mang điện thoại, bạn tôi lát nữa học xong sẽ mang xuống cho tôi. Số điện thoại mới nên tôi chưa nhớ. ”
Mấy cô gái có chút thất vọng rời đi. Khi bọn họ đi xa, nụ cười lịch sự của anh cũng nhạt dần, chỉ còn lại chút lạnh lùng thờ ơ.
Người trước giảng đường dần thưa thớt, chỉ còn vài người thỉnh thoảng đi ngang qua.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, cơn gió trong lành thổi qua những cành cây trên đầu anh, ánh nắng vàng rực rỡ nhưng khi lọt vào gió lại trở nên dịu nhẹ.
Gió lay động những bông hoa mộc lan đang đung đưa trên cành lá, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng của anh. Một khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ nhưng giờ đây giống như một tờ giấy mỏng manh, ánh sáng chỉ làm nó rực rỡ hơn chứ không liên quan gì đến bản thân anh.
Có lẽ vì đợi hơi lâu, không biết cô còn chưa đến, anh nghiêng đầu nhìn lại. Vô tình liếc mắt, ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Gió thổi qua, ánh nắng lọt vào đôi mắt anh khi anh quay đầu lại, khiến đôi mắt hờ hững của anh có thêm chút ấm áp. Anh quay người lại, tay đặt lên lưng ghế, lặng lẽ nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên khi cô bước đến.
Khi cô đến gần, anh hơi ngước mắt nhìn cô hỏi: “Cậu đến lâu chưa, sao không qua đây?”
Cô đứng trước mặt anh, bình tĩnh nói: “Vừa nãy có nhiều người tìm cậu quá, sợ làm lỡ chuyện tốt của cậu. ”
Tuy giọng điệu rất bình thản, nhưng Lục Từ dễ dàng nhận ra lời trêu chọc của cô. Anh cười: “Ôn Tuyết Ninh, sao bây giờ cậu nói chuyện càng ngày càng nhằm vào tôi thế? Sao vậy, hôm qua tôi chụp cho cậu bao nhiêu là ảnh, cậu không cảm ơn tôi mà cứ gặp tôi là lại châm chọc tôi vậy?”
Cô thật sự muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi nói đến ảnh thì Lục Từ chụp rất đẹp. Hôm qua cô vì không nhờ bạn cùng phòng chụp vài tấm nên cô hối hận đến mức mất ngủ đêm khuya. Không ngờ vẫn có người chụp ảnh cho cô, mà còn chụp rất đẹp nữa chứ.
Cô cố gắng nhịn cười, nhưng không nhịn được, khóe môi cong lên nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi. ”
Lục Từ thấy cô như vậy thì biết cô thật sự rất vui, rất thích những bức ảnh đó. Anh cười nói: “Được rồi, thích thì cứ nói thôi, làm mặt lạnh cũng không có tác dụng gì. ”
Sau đó anh còn kiêu ngạo hỏi cô: “Cậu cứ nói thật đi, mấy tấm tôi chụp cho cậu có phải là đẹp nhất trong tất cả ảnh hôm qua của cậu rồi không?”
Cô bật cười, lắc đầu, nói thật: “Không ai chụp cho tôi cả vì tiết mục biểu diễn chỉ có một phút, mà chương trình đó chủ yếu là người ta hát. Tôi cũng không nghĩ đến việc nhờ bạn bè chụp ảnh cho mình. Biểu diễn xong mới bắt đầu hối hận. Tôi vốn rất tiếc, may mà hôm qua có cậu ở đó. Tôi còn không biết hôm qua cậu cũng ở đó, nếu tôi biết…”
“Biết rồi thì như nào?” Lục Từ chống cằm, ngồi trên ghế dài trước mặt cô, ngước mắt nhìn cô, đuôi mắt cong lên ý cười.
Không khí trong lành thổi qua cơn gió nhẹ, lướt qua đôi mắt đen láy của anh như một dòng sông ɱề.ⓜ Ⓜ️.ạ.❗ và yên tĩnh chảy qua.
Lời cô bỗng dưng dừng lại. Trong một giây ngắn ngủi, Lục Từ chỉ nghĩ rằng cô muốn yêu cầu điều gì đó nhưng lại ngại nói ra, nên anh khẽ cười, lại giục cô như trước đây: “Nói đi Ôn Tuyết Ninh, cậu biết tôi ở đó thì sao?”
Anh dường như không biết, vẻ mặt anh từ từ buông lỏng phòng bị, lộ ra sự tin tưởng và 𝐦_ề_𝖒 〽️ạ_𝖎 đến nhường nào. Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, vẻ phóng khoáng bất cần, dường như chỉ là lớp vỏ bọc của anh, thực ra anh là một người mềm lòng đến lạ.
Có lẽ vì quá mềm lòng, nên khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh khó khăn của cô, anh mới sẵn sàng giúp đỡ cô. Mà đã giúp thì giúp đến cùng, hễ nghĩ ra điều gì có ích cho cô, anh đều sẽ cho cô.
Hôm mùng một Tết, anh gọi cô xuống lầu ăn cơm cũng vậy, có lẽ là vì nghĩ đến việc cô một mình cô đơn ở thành phố xa lạ đón Tết, dù mối q⛎a.п ⓗ.ệ với gia đình không tốt nhưng cô đơn vẫn là lẽ thường tình của con người, nên buổi chiều anh gọi cô ra ngoài ăn cơm, để cô không quá lẻ loi trong không khí náo nhiệt của ngày Tết nữa, đến cả một bữa sủi cảo đông lạnh cũng không có.
Hôm đó, anh hỏi cô đầu tiên là buổi chiều cô có kế hoạch gì không. Nếu cô không cô đơn, anh sẽ không xuất hiện. Anh từ chối mọi sự cảm mến của người khác, anh nói cả đời này có lẽ anh sẽ cô độc đến già, nên không muốn vướng vào bất kỳ mối 𝐪.𝖚𝐚.ⓝ 𝒽.ệ tình cảm nào.
Vì vậy, có lẽ anh cũng đã cân nhắc đến việc giúp đỡ cô sẽ mang đến những hậu quả mà anh không muốn vướng vào, nhưng trái tim mềm yếu của anh không thể nào làm ngơ, anh vẫn không đành lòng tiếp tục giúp đỡ cô.
Đơn giản là anh chỉ giúp đỡ cô mà thôi. Rõ ràng là ở cùng một trường đại học, muốn gặp mặt luôn rất dễ dàng. Nhưng dù bận rộn đến đâu, số lần gặp mặt trong một học kỳ cũng ít đến đáng thương. Ngoại trừ hai lần giúp đỡ cô, lần còn lại nếu không phải do may mắn và tình cờ thì căn bản sẽ không gặp được anh.
Mỗi lần anh xuất hiện đều chỉ để giúp đỡ cô, anh rất ít khi trò chuyện vu vơ không có mục đích. Cô tự ý nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh, mãi đến ngày thứ hai anh mới nhận được. Khi trả lời tin nhắn cũng chậm rãi và do dự, hành động của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh không muốn cô lấy lòng anh, nên thậm chí không cần cô báo đáp, anh từng nói, nếu cô so đo tính toán sẽ khiến anh rất khó xử. Cô từng nói dối rằng anh rất quan trọng với cô là vì cô biết ơn anh, cả đời này sẽ nhớ ơn anh.
Vì thế anh sẽ buông lỏng chút cảnh giác với cô, dù cảm thấy cô quan tâm đ ến anh nhiều hơn một chút, anh cũng coi đó là sự quan tâm xuất phát từ lòng biết ơn. Cô là một trong số rất nhiều bạn bè xung quanh anh, là một người bạn có hoàn cảnh không tốt lắm thế nên anh dành cho cô sự quan tâm đặc biệt.
Cô từng tuyệt vọng, cũng nhiều lần khuyên nhủ bản thân hãy dừng lại đi, chỉ có thể làm bạn thôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô có thêm một phần tin tưởng so với người khác, bớt đi một phần cảnh giác, sự mề_ⓜ ɱ_ạ_1 khác biệt trong đáy mắt anh, cô lại có chút vô phương cứu chữa mà nghĩ rằng—
Cố gắng thêm một chút nữa, liệu cô có thể có được nhiều hơn một phần trái tim của anh hay không?
Khi gió thổi qua mang theo hơi nóng của đầu xuân. Cơn gió khô ráo thổi qua khiến hốc mắt cô nóng rát và chua xót. Cô bỗng như tỉnh lại, cảm thấy mình có chút buồn cười, sao lại nảy ra ý nghĩ tham lam như vậy nữa chứ? Chỉ làm bạn mới có thể luôn ở bên cạnh anh. Ba năm rồi lại ba năm, nguyên tắc này cô rõ ràng hơn ai hết.
Cô lại nở nụ cười, ánh mắt chân thành nhìn anh, nói chuyện như với những người bạn bình thường: “Nếu biết cậu ở đó, đương nhiên tôi sẽ nhờ cậu chụp cho tôi vài tấm ảnh thật đẹp. ”
Lục Từ không nhận ra những suy nghĩ thoáng qua của cô, anh cười nói như thể đã đoán trước được câu trả lời của cô: “Có gì mà phải nhờ vả chứ, gặp người quen thì tiện thể chụp vài tấm ảnh thôi mà. Tôi đến tìm cậu là vì cái này. ”
Anh đưa tay ra trước mặt cô. Đó là một chiếc USB, sợi dây nhỏ buộc vào ngón áp út của anh, rủ xuống giữa các ngón tay. Lúc đợi cô, anh đã buộc nó vào ngón tay nghịch chơi.
Lục Từ vừa tháo ra vừa giải thích với cô: “Khoa Kinh tế và Quản lý muốn có video và ảnh toàn bộ buổi biểu diễn tối qua. Tôi đã sao chép bản dự phòng mang đến cho họ. Nghĩ đến việc cậu cũng ở đây, nên tôi sao chép cho cậu một bản có ảnh và video của cậu. Tuy thời lượng không dài, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cậu lên sân khấu, giữ lại làm kỷ niệm cũng được vậy. ”
Cô đưa tay nhận lấy, Lục Từ tiếp tục nói: “Tôi không biết hôm qua cậu có biểu diễn, là câu lạc bộ phân công tôi đi chụp. Nếu tôi biết có cậu, tôi sẽ tìm góc độ và vị trí đẹp, chụp cho cậu nhiều ảnh đẹp hơn nữa. ”
Cô nắm chiếc USB trong lòng bàn tay, dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm của anh. Cô cười nói: “Cậu đã chụp cho tôi rất đẹp rồi, cảm ơn cậu nhiều. ”
“Bức ảnh họ đăng trên tài khoản chính thức ấy hả?” Anh dường như cũng biết chuyện này, khẽ cười nói: “Hội trưởng của tôi chụp màn hình gửi cho tôi xem rồi, bình luận bên dưới nhiều lắm. Cậu phải mở to mắt ra nhé, đừng có đồng ý với ai. ”
Cô gật đầu: “Tôi sẽ mở to mắt ra. ”
“Lần sau cậu có buổi biểu diễn chính thức, nếu cần người chụp ảnh có thể tìm tôi. Nếu tôi không rảnh, tôi sẽ nhờ bạn bè nhiếp ảnh gia của tôi đến chụp giúp cậu. Đại học nên giữ lại nhiều kỷ niệm đẹp, tuy học hành rất quan trọng, nhưng vui vẻ cũng rất quan trọng. ”
“Ok, được thôi. ”
Hình như anh đến tìm cô chỉ có vậy, anh đứng dậy khỏi ghế dài, ánh sáng lấm tấm trên khuôn mặt anh cũng biến mất. Anh cao lớn, cô chỉ có thể ngước đầu nhìn anh.
Anh nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào. ”
Anh đi đến đâu cũng mang theo vẻ tự do thoải mái, như thể sinh ra đã giỏi thấu hiểu lòng người, có thể quan tâm đ ến cảm xúc của mọi người, dù cô ít nói trầm lặng, cũng không khiến bầu không khí trở nên gượng gạo lạnh lẽo.
Anh rất tự nhiên nói chuyện với cô về đồ ăn ở căn tin bên này. Bởi vì ít khi đến đây nên chỉ ăn vài lần, anh chỉ nhớ những quầy nào ngon, có những món nào chưa ăn, sau đó hỏi cô đã ăn chưa, khẩu vị thế nào.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất tự nhiên, cô đi bên cạnh anh, gió rất nhẹ, ánh nắng cũng rất sáng, dường như mọi thứ không hề thay đổi, cô sẽ luôn như vậy ở bên cạnh anh.
Năm lớp 12, cô và anh là bạn cùng bàn. Vì căn tin rất đông, xếp hàng rất lâu, ăn cơm tốn rất nhiều thời gian nên một số bạn trong lớp tranh thủ làm bài tập trong lớp, đợi hết giờ cao điểm ở căn tin mới đi ăn, giảm bớt thời gian xếp hàng ở căn tin.
Còn cô vì ngồi cùng bàn với anh nên ra khỏi lớp tiện đường, cùng nhau đi qua sân vận động và con đường rợp bóng cây, ngồi cùng bàn ăn cơm trong căn tin đã ít người. Họ nói chuyện về tiết học buổi sáng, bài thi thử hôm qua, kỳ thi liên trường tháng sau.
Tuy đi cùng còn có mấy bạn nam thân thiết của anh trong lớp, mọi người ồn ào náo nhiệt, cô gần như không có cơ hội nói chuyện với anh, nhưng cô rất thích khoảng thời gian bình dị và bình thường đó.
Khoảng thời gian lặng lẽ đi bên cạnh anh. Cô đã rất lâu rồi không được đi bên cạnh anh như vậy, nghe anh nói chuyện với giọng điệu tùy hứng.
Những cây mộc lan trồng dọc đường đang nở hoa, cô thích những bông hoa trắng muốt nhẹ nhàng hướng lên trên này. Khí hậu hai miền Bắc Nam khác nhau quá nhiều nhưng những bông hoa này lại khiến cô nhớ đến miền Nam nơi cô gặp anh.
Và cả buổi tối anh từng lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt cô. Khi đi qua con đường rợp bóng cây, một cánh hoa mộc lan rơi xuống vai anh, cô đưa tay lấy xuống giúp anh.
Tạm thời không nỡ vứt đi. Lục Từ cúi đầu nhìn bông hoa trên tay cô, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết ý nghĩa của hoa mộc lan là gì không?”
Cánh hoa nằm giữa các ngón tay cô. Cô gật đầu, ngước đầu nhìn anh, đưa ra câu trả lời mình chắc chắn: “Lòng biết ơn. ”
“Vậy sao?” Anh có vẻ ngạc nhiên, vẫn nở nụ cười đẹp trai đó, giọng điệu tùy ý nói: “Ở miền Bắc có nhiều cây này lắm, tôi nghe nói nó có nghĩa là tình bạn vĩnh cửu. ”
← Ch. 36 | Ch. 38 → |