"Sẽ có người yêu cậu bằng cả trái tim của mình"
← Ch.29 | Ch.31 → |
Lục Từ có lẽ không biết hoàn cảnh sống của cô, hoặc cũng không thể đồng cảm, nhưng số tiền anh chuyển cho cô thực sự đã giải quyết hết lần này đến lần khác những khó khăn của cô.
Nhưng cả mùa hè của cô vẫn trôi qua trong những ngày tháng làm việc không ngừng nghỉ, cô sợ rằng sẽ có ngày hết tiền, bởi vì học phí và sinh hoạt phí sau này đều phải tự mình lo liệu.
Quán đồ uống mùa hè luôn đông khách, cô thậm chí không có thời gian để nhìn đồng hồ, về cơ bản cứ đến quán là mất liên lạc.
Chỉ đến khi tan làm lúc hơn mười giờ tối, cô mới có thể xem điện thoại, nhân cơ hội này tìm hiểu về các chuyên ngành của các trường đại học.
Những người thân và bạn bè xung quanh cô chưa ai từng học đại học, thậm chí còn không biết 985 và 211(*) là gì, huống chi là vô số chuyên ngành với những cái tên hoa mỹ, ngay cả đoán nghĩa theo mặt chữ cũng không hiểu là học cái gì, vì vậy không ai có thể cho cô lời khuyên.
985 và 211(*): Các trường đại học 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia. Các trường đại học 985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới, và tất cả các trường 985 cũng đều nằm trong dự án 211.
Hơn nữa, bây giờ cô đã không còn liên lạc với gia đình.
Trong mùa hè cuối cùng được tự do này, cô đã bắt đầu cuộc sống tự nuôi sống bản thân.
Người liên lạc với cô một cách ngắt quãng, chỉ có Lục Từ.
Sau khi biết điểm thi, họ đã hỏi điểm của nhau.
Lục Từ có nhiều mối ⓠ●цa●ռ ⓗ●ệ, quen biết hầu hết mọi người trong trường, vì vậy anh kể cho cô nghe về điểm thi của nhiều người trong lớp, và những ai đã trở thành ngôi sao sáng của khối.
Hầu hết tình hình trong lớp, cô đều biết được từ Lục Từ.
Lục Từ đã gửi cho cô rất nhiều thông tin về các chuyên ngành và trường đại học, có video, có giải thích, có số liệu, cô đều lưu lại, đợi tan làm có thời gian xem điện thoại thì nghiên cứu.
Lục Từ đã hỏi cô có trường đại học và chuyên ngành nào mà cô quan tâm không, cô đã có câu trả lời cho trường đại học từ lâu, nhưng chỉ nói là sẽ xem xét thêm, rồi hỏi anh: “Còn cậu, vẫn là Đại học Bắc Thành sao?”
Anh nói phải.
Im lặng một lúc, cô thử gõ chữ: “Nếu tôi cũng thi đỗ Đại học Bắc Thành thì tốt quá, nhưng điểm số có vẻ hơi nguy hiểm, sợ bị trượt nguyện vọng, hơi không dám đăng ký. ”
Sau khi gửi đi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vẫn còn chút bất an.
Nhưng Đại học Bắc Thành là trường đại học hàng đầu quốc gia, là thánh đường mơ ước của vô số người, bất cứ ai có cơ hội chạm tay vào Đại học Bắc Thành, đều sẽ tìm mọi cách để chen chân vào ngôi trường danh giá này, cô có hy vọng như vậy cũng hoàn toàn hợp lý, như thể thực sự là vì vậy.
Vì vậy, Lục Từ cũng đương nhiên cho rằng, cô là khát khao trường danh tiếng hàng đầu, còn hỏi cô có đặc biệt kén chọn chuyên ngành không, nếu không thì có thể thử đăng ký chuyên ngành có điểm chuẩn thấp hơn.
Lần này cô nói thật, “Tôi không hiểu lắm, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian tìm kiếm thông tin trên Baidu để tìm hiểu các chuyên ngành này. ”
Do đó, mỗi ngày Lục Từ đều gửi cho cô rất nhiều thông tin, so sánh các chuyên ngành của Đại học Bắc Thành, phân tích triển vọng việc làm, số lượng tuyển sinh và điểm chuẩn qua các năm.
Anh cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình, có được thông tin gì là gửi cho cô, còn làm cho cô một bảng biểu.
Sau khi tan làm, cô nhìn thấy những thông tin được gửi đến có trật tự trên Wechat, nhận ra những rào cản thông tin do sự khác biệt về điều kiện sinh sống mang lại. Do đó cũng dần hiểu rõ hơn, không cần cô mỗi ngày tìm kiếm trên Baidu đến chóng mặt, đau đầu nữa. Lục Từ đã giúp cô rất nhiều.
Mặc dù, ban đầu, cô chỉ muốn thi đỗ cùng trường đại học với anh mà thôi.
Vào ngày đăng ký nguyện vọng, cô gửi tin nhắn cho Lục Từ, chụp ảnh màn hình máy tính, nói với anh: “Tôi đã đăng ký rồi, hy vọng may mắn sẽ mỉm cười, không để bị trượt nguyện vọng. ”
Trong vài giây tim đập thình thịch, ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu vào mắt cô.
Điện thoại rung lên.
Lục Từ trả lời cô, “Không sao đâu, chắc chắn cậu sẽ trúng tuyển. ”
Đến đây, nhịp tim lo lắng của cô mới hơi hạ xuống. Rồi hỏi anh, “Còn cậu, cậu đã đăng ký chưa?”
Lục Từ cũng gửi ảnh chụp màn hình cho cô.
Cô nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình xác nhận đi xác nhận lại, Đại học Bắc Thành.
Cô không thể kìm nén được khóe miệng cong lên, trả lời tin nhắn cho anh: “Cũng chúc cậu thành công. ”
Đơn hàng của quán trà sữa vẫn đông nghẹt, mỗi ngày làm việc đến mức khuỷu tay và vai đều đau nhức, không ngừng làm trà sữa, lắc trà sữa, đóng nắp, giao đơn hết ly này đến ly khác.
Sau khi đăng ký nguyện vọng xong, cuộc trò chuyện ngắt quãng giữa cô và Lục Từ cũng dừng lại, anh dường như thực sự chỉ là giúp đỡ nhiệt tình trong khả năng của mình. Cô không hiểu các chuyên ngành và trường đại học, anh sẽ giúp cô sắp xếp thông tin gửi cho cô, giúp xong việc thì không làm phiền cô nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian xác nhận nguyện vọng này, dù không còn liên lạc ngắt quãng nữa, cô cũng có thể thấy rõ ràng mình trở nên thoải mái hơn, ngay cả khi làm việc cũng cong môi, rất vui vẻ mong chờ kết quả trúng tuyển.
Ngay cả đồng nghiệp cùng làm việc cũng nhận ra tâm trạng tốt của cô, hỏi cô đang cười gì vậy, có chuyện gì vui hay sao.
Làm việc rất vất vả, cuộc đời cũng rất vất vả. Chúng ta luôn cần một hy vọng để dựa vào, mới có thể chống đỡ để trở nên tốt hơn.
Điểm cuối của mùa hè này, chính là hy vọng của cô.
Vào ngày có giấy báo trúng tuyển, cô quay lại trường một chuyến, địa chỉ nhận mà cô điền lúc đầu là trường, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc gửi giấy báo trúng tuyển về nhà.
Cô vội vàng xé phong bì dưới trạm xe buýt trước cổng trường, chụp ảnh giấy báo trúng tuyển Đại học Bắc Thành, gửi cho Lục Từ, “Tôi thực sự đã thi đỗ Đại học Bắc Thành rồi. ”
Anh trả lời rất ngắn gọn, “Chúc mừng cậu. ”
Mùa hè nóng bức, cô ngồi dưới trạm xe buýt, dưới cái nóng như thiêu đốt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thân máy điện thoại cũng nóng ran.
Cô nắm chặt điện thoại ướt nhẹp mồ hôi, hỏi anh: “Còn cậu?”
“Đợi chút. ” Anh trả lời tin nhắn trước, rồi đợi vài phút, là giấy báo trúng tuyển của anh.
Chỉ là, tấm khăn trải bàn lót bên dưới rất quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy ở nhà giáo viên chủ nhiệm.
Trong vài giây cô đang nghi ngờ, Lục Từ đã gửi tin nhắn thoại đến.
Cô cầm điện thoại lên, nghe tin nhắn thoại anh gửi đến, vẫn là giọng điệu lười biếng pha chút ý cười, “Thầy chủ nhiệm lấy giúp tôi, tôi còn chưa nhìn thấy đâu, mở ra vì cậu đấy. Ôn Tuyết Ninh, cậu nói xem cậu đặc biệt đến mức nào?”
Tiếng ve kêu hết đợt này đến đợt khác, nhiệt độ cao của điện thoại át đi cái nóng mùa hè, tai cô nóng lên vì chạm vào chiếc điện thoại nóng rực.
Cô cầm điện thoại, rất lâu cũng không có câu trả lời. Dù là qua màn hình và con chữ, gặp gỡ nhau qua mấy mùa xuân hạ thu đông, Lục Từ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thật thà không nói nên lời của cô, giây tiếp theo lại gửi tin nhắn đến, lần này là chữ: “Được rồi không trêu cậu nữa, tuần sau tôi về nước, mời thầy cô bạn bè ăn bữa cơm, coi như tiệc mừng đỗ đại học. Cậu có đến được không?”
Theo bản năng muốn nói là có, lý trí dừng lại một giây, cô hỏi: “Là ngày nào?”
“Chưa quyết định. ”
“Cậu quyết định rồi báo tôi trước nhé. ” Cô gõ chữ, lưỡng lự, hơi chậm, “Tôi đang làm thêm, có ca làm. ”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sau khi câu này được gửi đi, khung trò chuyện im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Lục Từ mới trả lời cô, “Cả mùa hè đều làm thêm sao?”
“Ừm. ”
“Không đủ tiền à?”
“Ừm, sau này học phí và sinh hoạt phí đều phải tự lo rồi. ”
Khi gõ dòng chữ này, tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng ve kêu inh tai như tiếng báo động dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi chảy dài trên má, nhỏ giọt xuống màn hình điện thoại, cô chậm rãi lau đi.
Vài giây ngắn ngủi này, trôi qua dài đằng đẵng.
Rồi cô nhận được tin nhắn của Lục Từ, “Cậu xem trong giấy báo trúng tuyển có thông tin về vay vốn sinh viên không, có thể đăng ký. ”
Cô sững người, vội vàng mở giấy báo trúng tuyển ra, bàn tay hơi r*ц*𝖓 𝐫ẩ*🍸. Cô nóng lòng lật tìm giữa đống giấy tờ, khi nhìn thấy mục cần người bảo lãnh ký tên, bàn tay 𝐫·u·n r·ẩ·y của cô lại dừng lại, thời tiết nóng bức cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Ôn Quốc Xuyên sẽ không đồng ý. Họ hàng cũng không ai đồng ý.
“Hoặc, nếu cậu đồng ý. ”
Điện thoại rung lên.
Trên màn hình, Lục Từ tiếp tục gửi tin nhắn, “Tôi có thể cho cậu mượn, chi phí đại học của cậu tôi đều có thể lo được. ”
Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được giọng điệu cười nhẹ của anh, muốn làm cô thoải mái hơn, “Không thể nào thi đỗ Đại học Bắc Thành rồi lại không học được chứ. ”
Những lời anh nói, giống như mùa đông hơn một năm trước, anh ngồi bên cạnh cô, sợ cô áy náy, đuôi mắt cong lên cười nhẹ, nói anh chỉ là mua thiếu đôi giày thôi mà.
Lục Từ về nước sau một tuần, anh gửi trước cho cô thời gian và địa điểm, cô đổi ca với đồng nghiệp, nhưng ca làm ở quán trà sữa rất dài, dù đổi ca nghỉ, giờ tan làm cũng rất muộn.
Lục Từ không để ý, nói cô cứ đến là được, muộn mấy cũng có cơm ăn cho cô.
Cô thay bộ đồng phục làm việc, nhìn thấy mình trong gương phòng nghỉ, bước chân vội vã bỗng dừng lại.
Bộ quần áo cũ kỹ, vì mặc đi mặc lại mấy năm mà bạc màu, ướt đẫm mồ hôi sau một ngày làm việc vất vả, nhăn nhúm dính vào người.
Thiếu ngủ và làm việc cường độ cao mỗi ngày, làn da vốn đã xanh xao vì thiếu dinh dưỡng, giờ đây càng thêm hốc hác.
Tóc mai trước trán ướt đẫm, lúc làm việc vướng víu tầm nhìn, chỉ kịp vuốt vội, giờ đây dính bết vào trán.
Cô vội vàng vuốt lại mái tóc rối bù, khi chỉnh lại cổ áo bị tuột chỉ, động tác từ từ dừng lại.
Trong khoảnh khắc, cô muốn bỏ cuộc, nói với Lục Từ là không đến nữa.
Cô quá thảm hại rồi.
Ngay cả bạn học có hoàn cảnh gia đình bình thường cũng khó có chuyện để nói với cô, cô có thể hòa hợp với Lục Từ đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ lòng tốt của anh. Nhưng anh mời toàn bạn bè, cô lẫn vào đó, cũng quá mất mặt cho anh.
Trong vài phút do dự, đồng nghiệp từ bên ngoài bước vào nhìn thấy cô, cười hỏi, “Tuyết Ninh, sao cô còn chưa đi vậy, không phải vội đi hẹn hò với bạn trai sao?”
Sự lúng túng của cô lập tức biến thành hoảng loạn, vội vàng phản bác, “Không phải, chỉ là bạn thôi. ”
“Ôi dào, cứ thử qua lại đi rồi sớm muộn cũng thành, đàn ông đều như nhau cả, con gái xinh đẹp như cô đây, chỉ cần chủ động một chút là mấy ai cưỡng lại được. Mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu. ”
Thế là cô bị đồng nghiệp đẩy ra cửa, còn đưa túi xách cho cô.
Bước ra khỏi quán trà sữa, bị cái nóng ập đến bao trùm, nhiệt độ chênh lệch quá lớn.
Phía sau, đồng nghiệp còn thò đầu ra cửa gọi cô, “Tuyết Ninh cố lên nhé, sớm ngày cưa đổ người ta!”
Cô quay đầu lại, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười gượng gạo.
Cô giống như kỳ nghỉ đông năm ngoái, không dám nói mình đã tốt nghiệp cấp ba, chỉ nói dối là đi làm sớm phụ giúp gia đình, nếu không sẽ lại liên tục bị từ chối.
Còn những đồng nghiệp làm việc ở đây, đều là những người có độ tuổi xấp xỉ nhau, nhưng thực sự phải đi làm sớm để phụ giúp gia đình, từng bán giày, bán quần áo, từng làm việc trong nhà máy, vì rời xa trường học sớm, tư duy cũng đã sớm hòa nhập với người lớn, chuyện yêu đương kết hôn sinh con là những bước hết sức bình thường, lời nói cũng thẳng thắn không che giấu.
Nhưng cô hiểu rất rõ, Lục Từ có thể đối xử tốt với cô như vậy, là thật lòng coi cô là bạn, thái độ của anh đối với bạn bè và người theo đuổi hoàn toàn khác nhau.
Hay nói đúng hơn, từ đêm đông năm ngoái, cô nhận sự giúp đỡ của Lục Từ, cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện làm bạn với anh. Cô không thể ỷ vào lòng tốt của anh đối với bạn bè, coi đó là bậc thang để tiếp cận anh, lương tâm cô không thể vượt qua ranh giới đó.
Khi cô đến nơi, quả nhiên cơm đã ăn xong.
Lục Từ đã gửi cho cô địa điểm mới, hát karaoke trong phòng riêng, nói với cô đến nơi thì báo cho anh. Cô ngồi trên ghế dài trong quán karaoke, gửi tin nhắn cho anh.
Tưởng phải đợi rất lâu, nhưng không lâu sau, Lục Từ trả lời tin nhắn, “Ở sảnh lớn à?”
“Ừm. ”
“Đợi chút. ”
“Được. ”
Cô khẽ khom người ngồi xuống, chống tay lên đầu gối, để lưng đỡ mỏi. Đứng cả ngày rồi, sớm đã đau lưng mỏi gối.
Cúi người nhìn vạt áo cũ kỹ của mình, cô im lặng mím môi, dời tầm mắt đi.
Vừa dời đi, cô nhìn thấy thang máy ánh đèn rực rỡ, từ từ đi xuống. Tấm kính trong suốt phản chiếu ánh đèn đêm rực rỡ phía sau, lấp lánh phồn hoa.
Lục Từ đứng trong thang máy, nửa người dựa vào kính, nghiêng người ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Nhưng sự phồn hoa phía sau đã trở thành nền cho anh, chỉ để lại chút ánh sáng trên đường nét của anh.
Thang máy đi xuống, tim cô lại đập càng lúc càng nhanh.
Thang máy đến nơi, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thu hồi tầm mắt, giữa tiếng tim đập thình thịch không ngừng, từ từ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình.
Lý trí dù có tỉnh táo, bản năng cũng không thể dừng lại. Rất nhớ anh, rất rất muốn gặp anh.
Đến trước mặt cô, trước mắt là đôi giày thể thao của chàng trai. Giống như lần trước gặp anh vào ngày mưa, cô nhìn anh đứng trước mặt mình bên ngoài vành ô.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
Cô rất ít khi rơi nước mắt, cắn răng vượt qua bao nhiêu năm tháng, nhưng tại sao vào khoảnh khắc gặp anh, nước mắt lại trở nên yếu đuối như vậy.
Lục Từ ngồi xuống cạnh cô, cách một khoảng, đó là ranh giới của họ, không thân mật, chỉ là bạn bè.
Nhưng khi anh nghiêng đầu nói chuyện với cô, luôn mang theo nụ cười nhẹ, “Đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm trước đã. ”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, thần sắc đã trở lại bình thường, hỏi, “Chỉ có mình tôi thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có cậu chưa ăn, không thể để cậu đói được, đã nói có cơm ăn là có cơm ăn. ”
“Cảm ơn cậu. ”
“Cảm ơn gì chứ, đi thôi. ”
Anh đứng dậy, quay đầu nhìn cô đi theo sau, đưa cô bấm thang máy.
Khi cửa kính thang máy đóng lại, anh dựa vào bên cạnh, đôi mắt cụp xuống cười hỏi cô, “Chuyện vay vốn sinh viên giải quyết xong rồi à?”
Cô gật đầu, “Ừm. ”
“Giải quyết thế nào, kể tôi nghe xem. ”
Cô cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh kể lại quá trình, “Tôi tìm đến ủy ban khu dân cư, tìm đến ủy ban phường, sau đó cầm giấy báo trúng tuyển nói là không có tiền đi học. Họ vừa nhìn thấy giấy báo trúng tuyển Đại học Bắc Thành, nói nhất định phải cho tôi được đi học. Một đám người kéo đến nhà bắt bố tôi đưa tiền, cả khu phố xôn xao chạy đến xem kịch. Bố tôi bị ép không xuống nước được, chuyển cho tôi một khoản tiền lớn, đủ học phí và tiền ở mấy năm rồi. ”
Cô kể rất nhẹ nhàng, biến một vở kịch ồn ào thành chuyện bình thường. Chỉ là, chỉ với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, cũng không khó tưởng tượng ra vở kịch đó đã xé rách mặt mũi đến mức nào.
Một học sinh đỗ Đại học Bắc Thành là tin tức đáng tự hào ở bất cứ đâu, các trường trung học lớn mỗi năm đều phải phát thông báo bao nhiêu người thi đỗ Đại học Bắc Thành, coi đó là một vinh dự, giấy báo trúng tuyển này cũng đẩy Ôn Quốc Xuyên vào thế khó.
Giúp đỡ học sinh thi đỗ Đại học Bắc Thành giải quyết khó khăn, thuận lợi nhập học, lại càng là tin tức được tranh nhau đưa tin. Các ban ngành đều mang theo máy quay của phòng tuyên truyền, chụp ảnh về viết bài tuyên truyền tích cực.
Vô số hàng xóm láng giềng nhìn vào, nhân viên ủy ban khu dân cư và ủy ban phường khuyên nhủ. Số tiền này Ôn Quốc Xuyên chỉ có thể đưa, hơn nữa công việc làm ăn của Ôn Quốc Xuyên rất lớn Vợ mới cưới mang túi xách hàng hiệu nghênh ngang khoe khoang, mọi người đều nhìn thấy, cho nên số tiền cho con gái đi học đại học này, chỉ có thể nhiều không thể ít. Không đưa thì không thể sống yên ổn ở khu vực này, bao nhiêu năm sau cũng sẽ bị người ta chê cười.
Cô không thể quên được vẻ mặt đỏ bừng tai nóng của Ôn Quốc Xuyên ngày hôm đó, khi nhìn cô thì 𝓃.ɢ𝒽ⓘế.𝓃 𝖗ă.ռ.𝖌 nghiến lợi hận thù. Tình cảm cha con hòa thuận yên ổn mà cô đã nhẫn nhịn im lặng gìn giữ, cuối cùng cũng bị xé toạc hoàn toàn vào lúc này.
Tiền đã lấy được, nhưng cô vẫn không thể thực sự vui vẻ. Một đoàn người cười nói vui vẻ rời đi, vỗ vai cô bảo cô yên tâm nhập học, có khó khăn gì thì cứ đến tìm họ, rồi mang theo ảnh chụp và tài liệu tuyên truyền rời đi, về sau lại có thêm một chuyện tích cực đáng tuyên truyền.
Cô quay đầu nhìn nơi vốn dĩ chưa bao giờ là nhà mình, sống mũi vẫn không thể kìm nén được cay xè.
Bố mẹ sinh ra đã yêu con cái sao?
Cô cảm thấy không phải, không phải tất cả bố mẹ đều yêu con cái, nhưng mỗi đứa trẻ sinh ra đều yêu bố mẹ mình.
Từ khi sinh ra đã tìm kiếm bằng chứng mình được bố mẹ yêu thương, hy vọng nhận được sự công nhận của bố mẹ, rồi hết lần này đến lần khác đầu rơi máu chảy, gân cốt đứt đoạn, đau đớn đến mức không thể tê liệt được nữa, mới chấp nhận sự thật mình không được bố mẹ yêu thương đến thế.
Sau đó dành nửa đời còn lại, cô độc yêu thương chính mình.
Cô không từ bỏ công việc làm thêm ở quán trà sữa, dùng sự bận rộn để nỗi đau của mình không có kẽ hở, đôi khi nhìn cánh tay gầy gò của mình, nghĩ lại, hóa ra năm nay mình mới vừa tròn mười tám tuổi.
Dường như khó khăn cuối cùng cũng đến hồi kết, cũng dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngày Lục Từ nói trong điện thoại có thể lo toàn bộ chi phí đại học cho cô, cô im lặng rất lâu, cuối cùng nói lời từ chối. Cô nói, tôi thử tự mình lo liệu trước đã.
Lục Từ không hỏi nhiều, chỉ nói có chuyện gì thì cứ tìm anh.
Cô dùng chính biện pháp đứt đoạn gân cốt này. Đại náo một trận, cả hai cùng chịu tổn thất.
Trong thang máy im lặng một lúc lâu, cô từng nghĩ, Lục Từ có lẽ không thể hiểu được, cô sẽ không trách anh. Anh sinh ra trong gia đình giàu có yêu thương, đối với mọi chuyện đều tốt bụng, biện pháp ép buộc như vậy, không chỉ Lục Từ, có lẽ nhiều người cũng không thể hiểu được.
——Dù sao thì đó cũng là bố của cậu, sao có thể đối xử với bố mình như vậy.
Đây là lời nói ưa thích nhất của tất cả những người khuyên hòa giải.
Nhưng sự nhường nhịn và im lặng của cô, khó khăn của cô sẽ do ai gánh chịu? Lục Từ sao?
Dù đây là chuyện trong khả năng của anh, dễ như trở bàn tay, nhưng nuôi sống cô không phải trách nhiệm của anh, người nuôi nấng cô cũng không phải là không có khả năng, nên để cho người thực sự phải gánh vác trả giá này.
Trước đây luôn cảm thấy, Ôn Quốc Xuyên dù sao cũng là bố của cô, những lời khuyên hòa giải đó, cô cũng tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác.
Tuy đối xử với cô không tốt, nhưng dù sao cũng cho cô cơm ăn không để cô 𝐜𝖍ế*🌴 đói, tuy không muốn cho con gái đi học, nhưng cô thi đỗ, vì thành tích xuất sắc mà được giảm học phí, vẫn cho cô học tiếp, dù sao cũng không khiến cô hận đến mức không thể nhường nhịn được nữa.
Nhưng những vết bầm tím sưng tấy trong cái nóng ẩm ướt rất đau, Đại học Bắc Thành cô cũng thực sự rất muốn vào.
Cho nên, nếu sau này không còn liên lạc nữa, quyền lợi cuối cùng của mình, cô nhất định phải đòi cho bằng được.
Dì biết chuyện này, gọi điện cho cô chửi mắng cô là đồ đòi nợ, cô bình tĩnh nghe, rồi bình tĩnh nói, “Ai bảo ông ấy sinh ra tôi, sinh ra tôi là nợ con, nuôi con của mình là việc ông ấy nên làm. ”
Cô luôn ôn hòa hiểu chuyện, trong mắt tất cả họ hàng, cô yếu đuối dễ bị lừa gạt. Những lời máu lạnh vô tình này, dì ngây người rất lâu, đến một câu phản bác cũng quên mất.
Cô bình tĩnh cúp điện thoại, rồi bình tĩnh chặn số.
Đến đây, dường như thực sự không còn đường lui nữa.
Cô sống một cách sắc bén và lạnh lùng, cả người đầy gai nhọn lạnh lẽo, lưng thẳng tắp vượt qua mùa hè nóng bức độc hại này.
Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Từ, hốc mắt lại lộ ra sự yếu đuối không tiền đồ.
Rõ ràng, trong số những người có ⓠ●ц●𝒶●ⓝ ⓗ●ệ huyết thống với cô, Lục Từ lại là người gặp gỡ thoáng qua, anh thậm chí là người cô không thể với tới, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Một đôi giày thể thao của anh là chi phí sinh hoạt mấy năm của cô, gia đình anh có xe đưa xe đón, mỗi năm nghỉ hè đều ra nước ngoài, anh sinh ra trong gia đình giàu có, tấm lòng đều thiện ý, trong góc nhìn của anh, thậm chí có thể không thể đồng cảm với hoàn cảnh của cô.
Nhưng những màn kịch khó coi được cô kể lại một cách nhẹ nhàng, sự máu lạnh, sắc bén của cô, hành vi bị dì mắng là đồ đòi nợ.
Lục Từ yên lặng lắng nghe, ánh mắt yên lặng.
Không có khó hiểu, không có không tán thành, cũng không có thương hại, đôi mắt đen láy sáng ngời vẫn yên lặng nhìn cô, giống như dưới cửa hàng tiện lợi mùa đông nào đó, cũng giống như đêm nào đó hoa ngọc lan nở, họ không hiểu nỗi đau của nhau, nhưng vẫn làm người lắng nghe của nhau.
Ánh đèn bên ngoài cửa kính im lặng nhấp nháy, nhìn xuống, cả thành phố trôi trong dải ngân hà.
Trong thang máy chỉ có hai người, giọng nói của anh do đó có vẻ rất nhẹ, mang theo chút ý cười, “Cũng biết nghĩ cách đấy, Ôn Tuyết Ninh. ”
Rồi, ánh mắt anh nhìn về phía cô, đôi mắt đẹp phản chiếu dải ngân hà nhìn xuống.
Anh nói: “Hãy sống tốt nhé, sau này, sẽ có người yêu cậu bằng cả trái tim mình. ”
← Ch. 29 | Ch. 31 → |