Có một nụ cười trong đôi mắt anh
← Ch.02 | Ch.04 → |
Tan học hôm đó là giờ ra chơi, cả lớp phải xuống sân tập thể dục.
Để lấy điểm thi đua cho lớp, chưa đến giờ tan học, thầy chủ nhiệm đã đứng ở cửa lớp đợi sẵn, vừa tan học là giục mọi người nhanh chóng xuống sân trường, vì lớp nào xếp cuối sẽ bị trừ điểm.
Còn chưa kịp thở, tất cả đều phải vội vàng chạy xuống sân.
Trên đường quay về lớp sau tiết thể dục, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lục Từ cùng mấy bạn nam không về lớp ngay mà rẽ sang hướng căng tin trong trường.
Cô cũng đi theo anh vào trong.
Căn tin không quá rộng, giờ ra chơi sau tiết thể dục là lúc đông người nhất, ai nấy chen chúc trước tủ lạnh để mua nước.
Khoảng trống giữa các kệ hàng tuy khá thoáng, nhưng vào giờ đông đúc nhất cũng rất khó để chạm mặt người mình muốn gặp.
Nhưng Lục Từ rất dễ nhận ra, cho dù ở chỗ đông người.
Ngay cả mấy kệ hàng cũng không che được dáng người của Lục Từ, anh cao lớn đứng đó, rất nhiều người đều nhìn về phía anh.
Giữa sự huyên náo và chen chúc, cô vẫn có thể nghe rõ giọng nói ấy. Anh đang trò chuyện với bạn nam bên cạnh về việc giáo viên chủ nhiệm nổi giận trong lớp vào sáng nay.
Ở trường, anh không khác gì hầu hết những học sinh cấp ba khác, câu chuyện xoay quanh vẫn là thầy cô, bài vở, thi cử, thỉnh thoảng xen lẫn vài chủ đề quen thuộc của các chàng trai như bóng rổ và trò chơi.
Chỉ là so với các bạn nam khác ồn ào hơn một chút, phô trương hơn một chút, dáng vẻ của nam sinh mười sáu mười bảy tuổi như thế nào thì anh chính là như thế đó.
Nhưng các bạn nam khác thì hút thuốc trong nhà vệ sinh bị bắt gặp, thay người yêu như thay áo, trốn học đánh nhau hay trêu chọc giáo viên, anh lại không có những điều này. Dáng vẻ cà lơ phất phơ trên người anh lại toát lên nét trong trẻo, sáng sủa của tuổi trẻ, thành tích cũng rất tốt.
Cô đứng trước kệ hàng dãy ngoài cùng, nghe thấy tiếng bọn họ đùa giỡn ngày càng gần hơn.
Sau đó, khi họ sắp đến thì cô đi xếp hàng ở chỗ tính tiền.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Từ và mấy người bạn xếp hàng ngay phía sau cô.
Chẳng qua là anh vẫn chưa chú ý đến cô. Lúc nói chuyện anh hơi quay lưng lại với các bạn nam phía sau.
Khi sắp đến lượt cô rồi, anh mới quay đầu lại, cũng chính lúc này anh mới nhìn thấy cô.
Từ lúc anh xoay người lại, trong khóe mắt của cô, mọi chú ý cũng bắt đầu căng thẳng. Trước mắt không ngừng hiện lên cảnh tượng trước giờ vào học —
Ánh mắt Lục Từ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô bình tĩnh đưa kẹo cho nhân viên thu ngân, giả vờ như không quan tâm đ ến người đứng sau mình là ai, thật sự chỉ đến để mua một hộp kẹo.
Sau đó đợi cho đến khi anh quay đầu lại.
Đợi đến khi Lục Từ nhìn thấy cô.
“— Ôn Tuyết Ninh. ”
Quả nhiên, nghe thấy Lục Từ gọi tên mình.
Giọng điệu ngày thường, ngữ khí cũng bình thường, không quá quy củ, có chút lười biếng và ý cười hơi nhếch lên.
Tuy nhiên, hoàn toàn không có cái vẻ nghịch ngợm tếu táo như khi ở cùng đám con trai nữa, anh không có ý trêu chọc, rất biết chừng mực.
Cô làm như vừa nghe thấy anh gọi mình mới chú ý đến anh, quay đầu lại, nhìn anh, “Sao vậy?”
Anh cũng chỉ là nhìn thấy cô thì thuận tiện nhắc nhở, “Sách của cậu sáng nay để ở chỗ tôi, quên lấy về rồi. ”
Cho nên cũng không để tâm cô đang hồi hộp hay bình tĩnh.
Cậu bạn đi cùng anh vẫn đang than phiền về chuyện thầy chủ nhiệm lớp bọn họ lớn tiếng như thế nào. Anh không để ý đến cô, nên vẫn vừa quay đầu vừa trả lời bạn mình, “Các cậu ở tầng trên đều nghe thấy hết đúng không?”
“Năm đồng. ” Thu ngân ở phía trước quét mã xong, nhắc nhở giá tiền.
Cô lấy ví tiền ra, cúi đầu tìm tiền trả.
Như thể thuận miệng nói với anh, “Ở trên bàn cậu à? Lát nữa tôi quay lại lớp lấy. ”
Nghe thấy giọng nói cô, sự chú ý của anh mới trở lại trên người cô. Anh rất dễ nói chuyện, không kiêu ngạo cũng không trêu chọc, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo nụ cười, “Tôi cất rồi, để trong ngăn bàn tôi. ”
“Được, cảm ơn cậu. ”
Cô cầm hộp kẹo, rời khỏi căng tin.
Mà bước chân quay lưng lại với anh càng lúc càng nhẹ nhàng, men theo con đường rợp bóng cây xanh, giẫm lên những mảnh ánh sáng rải rác khắp mặt đất, tim cũng vì nói thêm mấy câu với anh mà đập rộn ràng, khóe mắt trong ánh nắng không ngừng cong lên.
Lại nói thêm vài câu với anh rồi.
Lúc anh nói chuyện có cười với cô.
Anh lại gọi tên cô lần nữa.
Cô tung tăng trên đường về lớp, vì chuyến đi đến căng tin này mà phần lớn mọi người trong lớp đều đã về chỗ.
Cô có cái cớ mà Lục Từ biết, có thể quang minh chính đại đến gần chỗ ngồi của anh. Cô ngồi xổm xuống, tìm cuốn sách tiếng Anh của mình trong bàn học anh.
Cô đang căng thẳng, tim cũng không ngừng đập mạnh.
Vì anh quá nổi bật, ngay cả khi anh không ở đó, chỉ một chỗ ngồi trống cũng khiến nhiều ánh mắt đổ dồn lên người cô, như thể họ cố gắng tìm hiểu xem người con gái đang lục lọi trong bàn học của anh ấy có thể có mối զ⛎🅰️-𝓃 𝖍-ệ gì.
Cũng giống như mỗi lần cô bắt gặp ai đó trò chuyện cùng anh, cô cũng sẽ lén đoán xem 🍳ц*a*ⓝ ⓗ*ệ giữa anh và người kia, chỉ khi xác nhận anh với đối phương không có gì đặc biệt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà bây giờ, cô chính là người mà ngay cả bản thân mình cũng phải đoán già đoán non.
Đến khi cô lấy ra quyển sách tiếng Anh.
Những ánh mắt đó mới tản đi.
Động tác tìm sách của cô chậm lại, đang đánh cược bản thân có thể chạm vào một giây phút giao thoa khác với anh —
“Tìm được rồi à?”
Khi cô vừa lấy ra quyển sách tiếng Anh, nghe thấy giọng của Lục Từ vang lên sau lưng.
Anh không ở quá xa sau cô, nên cũng chỉ vài bước là về đến lớp.
Cô đứng dậy trong tiếng tim đập thình thịch bên tai, quay đầu nhìn anh.
Anh chỉ lịch sự hỏi một câu, lúc nói chuyện đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười tùy ý đó đều chỉ là biểu cảm thản nhiên của anh, nhưng người nhìn thấy sẽ bị đôi mắt sáng rực ấy mê hoặc hết lần này đến lần khác.
Tay cô ôm quyển sách tiếng Anh, che đậy tiếng tim đập thình thịch trong lồ ng пg.ự.🌜, “ừ” một tiếng, “Tìm được rồi. ”
Bạn nam đi cùng từ cửa sau về lớp vẫn còn nói chuyện với anh, không để ý đến câu hỏi vu vơ của anh sau khi bước vào, càng không quan tâm người nói chuyện với anh sau khi vào lớp là ai.
Rõ ràng, cô không có gì đặc biệt cả.
Mối ⓠ⛎@.𝓃 𝐡.ệ này không đặc biệt, thái độ của Lục Từ cũng không có gì đặc biệt.
Trong mắt bạn bè anh, cô là một người bạn cùng lớp bình thường, thậm chí không đủ khiến người ta nảy sinh tò mò.
Thế nhưng cô lại vì vài giây ngắn ngủi được giao tiếp với anh ngày hôm nay mà tim đập rất nhanh.
Cô ôm sách tiếng Anh bước qua lối đi giữa các dãy bàn trở về chỗ ngồi mình. Trong lớp học vẫn còn huyên náo, mà cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa họ không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Lúc ngồi xuống, tim cô vẫn còn đập nhanh.
Nhưng cô cũng hiểu rất rõ.
Cho dù có bao nhiêu khoảnh khắc lên kế hoạch cẩn thận đi chăng nữa, cũng sẽ không có một khởi đầu thật sự.
Yêu thầm một người giống như tên trộm trong khe hở của thời gian, âm thầm nhặt nhạnh những khoảnh khắc có liên quan đến người ấy, góc nghiêng anh lướt qua hành lang, bóng dáng anh trên sân bóng, hình bóng anh đi qua những hàng cây rậm rạp, hay giọng nói dễ dàng nhận ra giữa đám đông náo nhiệt.
Anh ở trong ánh mắt, trong ký ức, trong những giấc mơ tăm tối hết lần này đến lần khác, chỉ duy nhất không ở trước mặt cô.
Là tên trộm không thấy ánh mặt trời.
Buổi chiều hôm đó học xong là được nghỉ cuối tuần, tiết học cuối cùng vào buổi chiều học sinh đều tràn ngập sự phấn khích.
Đại diện lớp các môn đi hỏi bài tập về nhà rồi viết lên bảng đen. Tiếng lật giở các trang giấy thi, tiếng đóng vở bài tập gấp gáp lại vội vã, vừa thu dọn bài tập, vừa trò chuyện với những người bạn tốt xung quanh về việc cuối tuần đi đâu chơi.
Đợi đến khi giao xong bài tập, ai nấy đều nóng lòng không thể chờ được nữa mà lao ra khỏi lớp.
Cô còn chưa kịp nhìn anh lần cuối trong tuần này, đã thấy bóng dáng anh biến mất ở cửa. Chỉ còn nghe thấy tiếng anh gọi những bạn nam khác cùng rời đi giữa tiếng ồn ào bên ngoài hành lang.
Cô hoàn hồn lại trong tiếng anh bước đi xa dần.
Tuần này sắp kết thúc rồi, lại phải đợi đến tuần sau mới có thể gặp lại.
Cô thu dọn cặp sách, chậm rãi theo dòng người bước ra khỏi lớp.
Cơn gió nơi hành lang đón ánh nắng hoàng hôn rực rỡ của buổi chiều tà, thổi vào người, nhuộm họ trong thứ ánh sáng màu cam rực rỡ.
Có người ở dưới lầu trong tòa nhà giáo dục hét lớn: “Lục Từ —”
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới.
Trong khuôn viên trường giờ tan học cao điểm, người qua lại tấp nập, cô liếc mắt nhìn thấy Lục Từ, anh tùy ý nhận lấy quả bóng rổ ném về phía mình.
Đám con trai trong sân bóng lớn tiếng hỏi anh: “Đánh bóng không?”
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường. Quả bóng rổ anh ném trở lại vẽ nên một đ*ư*ờ*n*𝖌 🌜*oп*ɢ ánh sáng trên không trung. Gió lùa vào cổ tay áo anh, cổ tay kia gầy gò mạnh mẽ.
Cô không nghe rõ câu trả lời của Lục Từ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh nhuộm đầy bởi ánh sáng, khoảng cách xa xôi như vậy ngay cả nụ cười anh cũng không thể nhìn rõ.
Giờ tan học cao điểm chen chúc, trên những con đường ồn ào của trường học, khoảng cách giữa cô và anh ngăn cách nhau bởi tầng trên tầng dưới, người đến người đi, điều duy nhất chạm đến anh, chỉ có người phía sau lưng anh, trong ánh mắt không ai hay biết.
Cô nghĩ đây là lần cuối cùng gặp Lục Từ trong tuần này.
Cũng giống như vô số mùa đông và mùa hè qua, sáng đến tối đi, gặp anh, rồi tạm biệt anh, đợi đến tuần sau, rồi học kỳ sau lại gặp lại. Chỉ có ở trường mới có thể bí mật thấy anh rất nhiều lần.
Trên con phố dài về nhà, ánh hoàng hôn buổi chiều dần buông xuống trên bầu trời nhường không gian cho tối đến.
Cô bước đi rất chậm, nghe giọng điệu mang ý nửa thương lượng nửa cầu xin của Ôn Quốc Xuyên trong điện thoại, ông che ống nghe, hạ thấp giọng, giống như tên trộm mà cẩn thận từng li từng tí, sợ kinh động đến người nào đó ở đầu dây bên kia.
Một tay cô cầm điện thoại, sự chú ý lại ở cái bóng dưới chân, bước chân giẫm lên từng tấc hoàng hôn tối đi phía trước.
Giọng nói trong điện thoại càng lúc càng nhỏ, con đường bên cạnh cô lại đông đúc dòng xe cộ. Tối thứ bảy là thời điểm đông người nhất của con phố này trong khu thương mại.
Tiếng xe cộ qua lại, người đi bộ về nhà, học sinh tan học gần đó tụ tập chơi đùa, trẻ em nắm tay bố mẹ đi mua sắm trong trung tâm thương mại, những âm thanh sống động lấp đầy mỗi khe hở trong không khí, từ bên cạnh cô lướt qua.
Bóng bay bay lên không trung trong quảng trường, nhạc vòng xoay ngựa gỗ vang lên giữa tiếng cười nói vui vẻ.
Cô đeo trên lưng cặp sách nặng trĩu, bước lên bóng tối dần buông xuống dưới chân, cô một tiếng lại một tiếng bình tĩnh đáp lại.
“Bố lại cãi nhau với cô Triệu ạ?”
“Không sao, con tìm quán cà phê ngồi làm bài tập một lát rồi về. ”
“Vâng, không việc gì, con hiểu mà. ”
“Con không giận cô ấy. Chuyện người lớn rất phức tạp, con có thể hiểu, bố và cô Triệu giải quyết cho ổn là được rồi, vâng, được, chờ khi nào ổn con sẽ về. ”
“Con đợi tin nhắn của bố, được, bố đừng lo cho con. ”
Nhiệt độ của hoàng hôn luôn trôi qua rất nhanh.
Đến khi cô trả lời xong xuôi thì trời đã tối sầm lại.
Bóng cây hai bên đường ngày một trĩu nặng hơn, bầu trời dần chuyến sang màu tím sẫm, bóng rơi từ giữa những nhánh cây trên đầu cô xuống, luồn qua mái tóc xõa xuống rồi đáp xuống sau bước chân cô giẫm qua.
Trời càng lúc càng tối, bóng dưới chân cô cũng càng lúc càng loang lổ.
Không bao lâu sau khi cúp máy, điện thoại vang lên tin nhắn Ôn Quốc Xuyên chuyển đến năm mươi đồng, ông dặn dò: “Mua chút gì đó ăn tối nhé, muốn ăn gì cứ mua. ”
Cô thuần thục và bình tĩnh bấm nhận.
Để Ôn Quốc Xuyên không lo lắng, còn trả lời một câu, “Vâng, cảm ơn bố. ”
Nhưng sau khi bỏ điện thoại xuống, một lúc lâu cũng không nghĩ ra nên đi đâu.
Cô đứng trong đám đông, bốn phía qua lại tấp nập, xung quanh là tiếng cười nói, lúc này cô lại giống như một cái bóng đơn độc, bị lãng quên trong đám đông, không có nhà để về, không nơi nào để đi, cũng không ai để ý.
Những quả bóng bay lên cao, giai điệu từ vòng đu quay ngựa gỗ vang lên thật vui tai, có đứa trẻ vui vẻ gọi mẹ mình, “Mẹ ơi, nhìn nè, con đang bay~” “Mẹ mẹ, mẹ mau chụp ảnh cho con đi!” “Mẹ nhìn nè, con đang bay cao thật cao!”
Giọng nói trẻ con vui vẻ và tươi sáng có sức mạnh xuyên thấu qua đám đông, hoặc có lẽ, chúng có sức mạnh xuyên thấu tự nhiên khiến người ta khao khát và ngưỡng mộ. Cô tắt điện thoại, vô thức nhìn lên.
Ánh sáng từ vòng quay ngựa gỗ chiếu sáng cô trong nháy mắt, trong thoáng chốc cô bị chói mắt bởi thứ ánh sáng lộng lẫy đó.
Cũng vào lúc đó —
Cánh tay cô bất ngờ bị ai đó kéo mạnh từ phía sau.
Một chiếc xe đạp đi ngang qua trước mặt cô. Người kia loạng choạng vài bước mới dừng lại được. Anh ta quay đầu lại thấy không đụng phải người mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại liên tục nói xin lỗi cô.
Có mấy người bạn đi cùng, chắc là cùng đi đạp xe gần đó, nhưng điều khiển còn vụng về, không làm chủ được tay lái.
Kết quả anh ta bị đồng bọn mắng, “Đã bảo cậu đừng vội, chờ đoạn đường phía trước ít người hơn rồi hẵng đạp. Nhìn kìa, xem cậu suýt chút nữa đụng phải người ta rồi. ”
“Em sai, em sai rồi anh ơi. ”
“Lái chậm thôi, nơi này đông người, đừng đụng phải ai nữa. ”
Cậu con trai trên xe đạp chậm rãi đi xa.
Mà người kéo cánh tay cô vẫn còn ở phía sau, cô lấy lại tinh thần, quay đầu lại định nói lời cảm ơn.
Nhưng nghe thấy giọng nói đối phương trước một bước, “Ôn Tuyết Ninh?”
Giọng nói quen thuộc.
Là giọng nói cô vừa mới nghe thấy ở trường cách đây một tiếng trước.
Hàng lông mi ướt át của cô 𝖗𝖚●n гẩ●🍸 mấy cái mới khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng, cũng nhìn rõ khuôn mặt Lục Từ.
Cô nên vui hay buồn đây?
Vui khi mình lại gặp được anh rồi.
Buồn vì —
“Là cậu à. ” Anh cười tự nhiên, giọng điệu nói chuyện với bạn học, đuôi mắt hơi cong lên mang theo chút ý cười, “Sao cậu không nhìn đường, suýt chút nữa bị người ta đụng phải rồi. ”
Trước khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của cô, Lục Từ còn chưa nhận ra cô là ai.
— Anh không quen cô lắm.
Tất cả những gì anh biết về cô, chỉ giới hạn ở việc tên cô là Ôn Tuyết Ninh.
Phải đến rất gần rất gần mới có thể nhìn rõ cô là ai.
Mà cô đã năm này qua năm khác, nhìn thấy anh trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, đang bắt đầu năm thứ năm trong cuối hạ này.
Nhưng người cô thích là một người rất tốt.
Chỉ một hành động tử tế thông thường, dù cho anh không biết đối phương là ai.
Anh mang trên mình vẻ ngỗ ngược khó khuất phục, nhưng thật ra là người rất tốt, một phần chân thành của anh cũng đủ cho người khác cảm nhận được năm phần nhiệt tình.
Ánh đèn từ vòng quay ngựa gỗ ở phía sau anh lấp lánh đủ màu sắc, những tia sáng thỉnh thoảng lướt qua phác họa nên hình dáng anh. Anh đứng trong hoàng hôn lúc chạng vạng, tựa như vị thần với đôi mắt mỉm cười trong vòng tuần hoàn của ánh sáng nhấp nháy.
Anh hơi cúi người nhìn cô, ánh mắt rơi vào hàng lông mi còn thấm ướt, đôi lông mày anh hơi nhướn lên, với lúm đồng tiền nông, anh kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? Trông cậu có vẻ không vui lắm. ”
← Ch. 02 | Ch. 04 → |