Một buổi sáng sương mù
← Ch.01 | Ch.03 → |
Phần lớn những lần gặp gỡ với Lục Từ đều được cô lên kế hoạch cẩn thận. Không biết phải trải qua bao nhiêu lần chạm mặt như vậy mới có thể trở thành một khởi đầu thật sự.
Sáng sớm khi sương mù vẫn chưa tan, Lục Từ đeo cặp bước vào lớp.
Anh cao lớn, dễ dàng che khuất tầm nhìn của các bạn học khác nên thường được thầy cô sắp xếp ngồi ở dãy bàn cuối.
Bàn học chật hẹp không đủ chỗ cho đôi chân dài của anh, nên ghế phải kéo ra sau một đoạn, cặp sách từ trên vai bị ném xuống một cách tùy ý.
— Quay đầu lại.
“Đoạn văn hôm nay có dài không?” Anh gác tay lên lưng ghế, đầu hơi ngửa ra phía sau nhìn cô. Anh nói chuyện luôn có thói quen thêm tên vào cuối câu, “Ôn Tuyết Ninh. ”
Cây phấn trong tay cô dừng lại, ngẩng đầu lên từ cuốn sách tiếng Anh đang cầm.
Bụi phấn trắng bám lên làn da ngón tay, cô quay đầu lại, nhìn thấy màn sương mù xám trắng phía sau.
Lục Từ hỏi cô, nhưng ánh mắt lại nhìn vào dòng chữ tiếng Anh cô viết trên bảng đen.
Anh nhìn sơ qua, ánh mắt mới hướng về phía cô.
Đôi lông mày đẹp kiêu ngạo tùy ý cong lên, đuôi mắt cong vút dường như không phù hợp vào buổi sáng sương mù này, càng nên ở trong buổi chiều hè nắng gắt hơn.
Anh cười, rất tự nhiên nói: “Viết xong gọi tôi nhé. ”
“Được. ” Cô cầm phấn, trước khi anh quay đầu lại thì nói, “Mỗi ngày cậu đều đến sớm như vậy. ”
Nghe vậy, ánh mắt anh vốn định quay lại, dừng lại một chút. Khi nói, mắt hướng lên, cười nhẹ đáp: “Cậu cũng đến sớm mà, mỗi ngày trong lớp còn chưa có ai đến đã thấy cậu đang chép câu rồi. ”
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở đó, anh đã bắt đầu lấy sách chuẩn bị cho buổi học sáng nay, không tiếp tục kéo dài thêm câu chuyện nữa.
Hay nói đúng hơn là vốn dĩ ngay từ đầu đã không có cơ hội nói chuyện phiếm, là do cô chủ động nói thêm một câu, mới có thêm một câu đáp lại của anh.
Anh nói chuyện dễ nghe, nụ cười chân thành, có thể nói chuyện với bất kỳ ai một cách tự nhiên, cả người mang cảm giác buông thả tùy ý, sẽ không để cho người khác cảm thấy gò bó trong giao tiếp.
Nhưng đó chỉ là tính cách của anh. Trên thực tế, anh có ý thức mạnh mẽ về ranh giới. Nếu q.υ.🅰️.n 𝒽.ệ không thân thiết, cuộc trò chuyện chỉ có thể đi xa đến mức này. Anh có thể rất tự nhiên tiếp lời, không để lại cảm giác ngượng ngùng, nhưng sẽ không cho người khác thêm cơ hội để nói tiếp.
Vì vậy người thích anh rất nhiều, nhưng người có thể tiếp cận anh lại rất ít.
Thật ra hai câu nói này cũng chỉ là một khoảnh khắc thuận miệng của anh mà thôi.
Giống như việc ba năm qua cô ở lớp bên cạnh dõi theo anh, mỗi ngày đều lướt qua nhau, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không biết đến sự tồn tại của cô.
Bởi vì cô đã làm rất tốt trong bài kiểm tra đầu tiên, nên được thầy giáo tiếng Anh đánh giá cao, mỗi ngày thầy đều tìm đoạn văn trong sách cho cô chép lên bảng đen, làm nội dung cho cả lớp học thuộc lòng.
Từ đó về sau, mỗi ngày cô đều cố tình đến sớm.
Bởi vì Lục Từ cũng đến lớp sáng sớm.
Anh có thị lực tốt, thành tích cũng tốt, thầy cô rất yên tâm lại tự nhiên sắp xếp anh ngồi ở hàng cuối lớp.
Ba năm cấp hai của anh đều như vậy.
Lên cấp ba rất nhiều lần đi qua lớp học của anh, chỗ ngồi của anh cũng hầu như đều ở cuối.
Cho nên vào ngày đầu tiên giáo viên tiếng Anh giao cho cô nhiệm vụ này, cô như đánh cược mà dậy rất sớm, đến lớp học từ sớm, cầm cuốn sách tiếng Anh thầy đưa cho, chậm rãi chép lên bảng đen cuối lớp.
Sau đó sẽ giống như sáng sớm nay, trong sự yên tĩnh ngập tràn sương mù, cô thật sự đợi được Lục Từ bước vào lớp học từ phía sau.
Ngày đầu tiên.
Bước chân anh bước vào lớp học có chút dừng lại, vì đây là sự sắp xếp của giáo viên nên anh tạm thời chưa quen việc có người đang ở trên bảng đen chép bài sau lưng mình.
Thành tích anh tốt, nhưng không hề kiêu ngạo, cũng sẽ không ỷ vào thành tích tốt mà không để thầy cô vào mắt.
Anh là một học sinh giỏi, khiêm tốn thật thà, tuy rằng anh sinh ra có một gương mặt phản nghịch.
Cho nên anh rất tự nhiên đi đến phía sau cô.
Chẳng qua là sự chú ý của anh đều ở những câu tiếng Anh cô đang chép kia, anh đang xem thầy giáo giao bài gì.
Trong lớp học không có mấy người, không khí đầy sương mù sáng sớm, nhiệt độ của anh vừa đến gần cũng rất rõ ràng.
Đầu ngón tay cô cầm phấn càng thêm dùng sức, bởi vì tim đập nhanh mà cảm thấy không tự nhiên, bụi phấn trên bảng đen rơi xuống rất nhiều dấu vết đậm. Nhưng anh chỉ tập trung nhìn cuốn sách tiếng Anh trên tay cô, tò mò hỏi: “Đây là sách thầy giáo đưa cho cậu à?”
Cô chỉ rất bình thản ừm một tiếng, ánh mắt không rời khỏi những dòng chữ trên bảng đen.
Cô cố gắng làm cho mình có vẻ bình thường hơn anh.
Sau đó nghe thấy anh cười, tay anh đưa ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nâng quyển sách trong tay cô lên, nhìn thoáng qua tên sách trên trang bìa.
Giọng điệu anh có vẻ hứng thú, khẽ cười nói: “Thầy giáo tìm đâu ra quyển sách này vậy, bìa sách đều toàn là tiếng Anh. ”
Anh nhìn kỹ tên sách trong bìa xong đặt sách xuống.
Cảm giác chạm vào bìa sách nhẹ nhàng rơi trở lại lòng bàn tay cô.
Anh như một đứa trẻ tò mò lại nhìn một hồi, cũng không phải là tò mò về cô, mà tò mò về những câu giáo viên cho chép để học thuộc lòng.
Nhưng đoạn văn rất dài, cũng không thể trong chốc lát có thể chép xong được.
Cho nên anh cũng chỉ nhìn một lát rồi trở về chỗ ngồi, trước khi đi còn nói với cô một câu, thuận miệng nhưng rất chân thành: “Chữ viết của cậu nhìn rất đẹp. ”
Phấn trắng nặng nề rơi xuống, như thể vết mực kia đã thấm vào đầu bút từ nhiều năm trước.
Ngày hôm sau.
Anh lại trong sương mù buổi sớm bước vào lớp học.
Ở bên cạnh cô nhìn một lúc đoạn văn hôm nay phải học thuộc lòng.
Ngày thứ ba.
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
Đều là như vậy.
Vào một buổi sáng khi lớp học chưa có nhiều người, không khí yên tĩnh vẫn đang chìm trong sương mù.
Khoảng cách giữa cô và Lục Từ chỉ cách nhau một mét, có thể nghe thấy âm thanh anh lấy sách, mở bút, rót nước, bất kỳ âm thanh nhỏ nào liên quan đến anh đều có thể truyền đến tai cô với mức độ nhạy cảm gấp nhiều lần.
Cô thu thập những mảnh vỡ liên quan đến anh trong những khe hở dày đặc của không khí này.
Người anh rất ồn ào, nhưng lúc nghiêm túc lại rất chuyên chú.
Sau khi lật đến trang sách khác, rất lâu không nghe thấy âm thanh của anh nữa.
Bụi phấn rơi xuống, cô với biên độ nhỏ lén lút nghiêng đầu, ánh mắt liếc thấy hình bóng của anh, rồi quay đầu lại, thấy bóng lưng anh ngồi đó học thuộc lòng.
Hai chân bị hạn chế chống ở bên ngoài bàn, ghế so với người khác kéo ra phía sau hơn, lười biếng dựa ra sau, một bộ dáng cà lơ phất phơ.
Anh cầm cuốn sách trên tay, đọc rất chăm chú.
Đã từng vô số lần đi ngang qua lớp học của anh, từ những bóng dáng chập chờn của cửa sổ thủy tinh và khung cửa nhìn thấy anh cúi đầu đọc sách làm bài tập. Cô biết rất rõ anh trông như thế nào khi nghiêm túc và tập trung.
Trong buổi sáng cố tình đến sớm này, cô lắng nghe nhịp đập trái tim liên quan đến anh.
Khi càng ngày càng nhiều người bước vào phòng học, sương mù cũng càng lúc càng mỏng dần, cho đến khi dần tan biến, không gian yên tĩnh chỉ có cô và Lục Từ cũng dần biến mất.
Mọi người đều lần lượt nhìn thấy nội dung trên bảng đen phía sau, những bạn nam ồn ào kêu than thầy giáo là ma զ_⛎_ỷ, tụm lại bên cạnh cô hô to, sau đó đều cầm bút và vở chép bài.
Cô viết xong, rời khỏi đám đông.
Quay đầu lại, nhìn về phía Lục Từ, người đang im lặng một cách đáng ngạc nhiên giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cô dồn hết tâm trí đi đến bên cạnh Lục Từ, cũng rất bình thường nói với anh: “Lục Từ, sách của tôi có thể để trên bàn cậu một lát không, tôi đi rửa tay. ”
Anh xem sách rất chuyên chú, thế nên dừng lại một chút rồi mới dời sự chú ý đi, một trận ồn ào náo động phía sau bảng đen ngay sau lưng anh, nhưng dường như không ảnh hưởng chút gì đến anh cả.
Nghe thấy lời đề nghị của cô, anh ngẩng đầu lên từ trong sách.
Anh có đôi lông mày lạnh lùng, đường nét sắc bén, nhưng người anh rất tốt, trong nháy mắt đó, đuôi mắt anh cong lên, dễ dàng mỉm cười nói, “Được, cứ để tự nhiên. ”
Cô để sách tiếng Anh lên bàn anh, “Cảm ơn cậu. ”
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa sạch bụi phấn trên tay.
Không ngờ tới ở trong này còn thể nghe được tên của Lục Từ.
Có lẽ các cô gái trong đó cũng không ngờ sẽ có người ở đây trong giờ tự học sáng, nên rất không kiêng nể gì mà nói về Lục Từ.
“Anh chàng lớp 7 kia thật sự rất đẹp trai, vậy mà cậu ta lại không có bạn gái sao?”
“Dù sao thì nghe nói là không có, nhưng với cái tướng mạo kia của cậu ta, nhìn qua cũng biết tra nam rất biết chơi bời, có thể ngầm chơi chúng ta cũng không biết. ”
“Nghe nói bố mẹ cậu ta đều làm nghiên cứu khoa học, còn dạy nghiên cứu sinh nữa, chắc là không có đâu…”
“Cho nên bố mẹ đều bận rộn nhiều việc, làm loạn cũng không quản được chứ gì. ”
Phòng vệ sinh bên trong im lặng một lát, sau đó một trong hai nữ sinh lại nói: “Nếu cậu ta thật sự như vậy thì tốt rồi. ”
“—Đúng vậy, nếu không Lục Từ chắc chắn sẽ bị Mộng Điệp của chúng ta tóm được rồi. Chờ thời tiết nóng lên mặc áo hai dây, lúc cậu ta đánh bóng rổ thì cởi áo khoác đồng phục ra, ánh mắt Lục Từ sẽ dán chặt vào người cậu ấy. ”
“Ôi chao cậu chỉ toàn nói bậy!”
Hai nữ sinh cười đùa, cô tắt vòi nước trước khi họ ra ngoài, lặng lẽ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc trở lại lớp học, không khí trong lớp đang nghiêm túc.
Cô còn chưa đi vào lớp học đã nghe thấy thầy chủ nhiệm lớp đang phát hỏa, quát lớn đến mức cả lớp không dám thở mạnh, “Nháo nhào cả lên, tôi đi đến cầu thang đã nghe thấy các em ầm ĩ, giờ tự học không biết làm gì sao, hả? Một đám còn ở đó nói chuyện, còn mấy em ở phía sau ăn sáng, lớp học là chỗ cho các em ăn à?”
Tiếng quát giận dữ của thầy chủ nhiệm khiến áp suất không khí trong lớp học giảm xuống mấy độ, im lặng đến nỗi ngay cả tiếng bước chân cũng rõ ràng.
Cô vừa bước vào, thầy chủ nhiệm đã nổi giận đùng đùng liếc cô một cái, cô cũng sợ tới mức tim giật thót, vội bước nhanh về chỗ ngồi.
Mãi đến khi thầy nói xong một trận, yêu cầu mọi người học thuộc bài, áp suất thấp này mới coi như được giảm xuống. Sau đó dưới sự giám sát của thầy, toàn bộ đều dùng âm lượng lớn hơn bắt đầu đọc bài, tiếng đọc sách có thể làm điếc tai.
Tiết học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm vẫn còn đứng ở cửa sau lớp học quan sát.
Cô không dám quay đầu lại, căng thẳng bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Đến giờ tan học, nghe thấy các bạn học phía sau nói thầy không có ở đây, lúc này cơ thể căng thẳng của cô mới thả lỏng, vặn cái cổ cứng ngắc quay đầu lại, giả vờ như nhìn thầy còn ở đó không để nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Lục Từ.
Anh đã ra ngoài, chỗ ngồi trống không.
Bạn cùng bàn cô đang sợ hãi nói thầy chủ nhiệm nổi giận thật đáng sợ.
Cô và bạn cùng bàn nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn chỗ ngồi hàng ghế sau, nhưng mãi đến khi sắp vào học anh mới quay lại.
Anh trở về đã tạo ra tiếng động không nhỏ.
Cùng mấy bạn nam, còn có bạn nam lớp khác, còn chưa vào lớp học đã nghe thấy tiếng bọn họ cười toe toét nói chuyện.
Ngoại trừ những lúc học trông anh nghiêm túc, bình thường anh có dáng vẻ lười biếng.
Khi đi cùng bạn bè anh càng không hề kiềm chế, lười biếng dựa vào cửa lớp học, khuôn mặt sắc bén hếch lên, nụ cười nghịch ngợm trông giống như một học sinh hư phản nghịch.
— “Cái tướng mạo kia của cậu ta, nhìn qua cũng biết tra nam rất biết chơi bời. ”
Cô bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện nghe được vào buổi sáng.
Nghe thấy tiếng anh trở về, rất nhiều ánh mắt rõ ràng hoặc ngầm giả bộ đều như vô tình quay đầu nhìn anh, ngay cả những học sinh bên ngoài hành lang cũng liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng anh rất ít khi để ý, cũng không để trong lòng, còn đang nghiêng đầu nói với mấy bạn nam ở cửa tỷ số trận đấu bóng rổ.
Chỉ những lúc anh nói chuyện với con trai mới như vậy, nụ cười lười biếng, đuôi mắt cong lên, cả người buông thả mà tinh nghịch.
Anh rất hiểu chừng mực, đối với người khác chỉ lịch sự mà giữ khoảng cách.
Vì vậy, dù cho có bao nhiêu khoảnh khắc cô cố tình sắp đặt, cũng sẽ không bao giờ có một khởi đầu thật sự.
Khi tốt nghiệp, tình yêu thầm kín của cô sẽ kết thúc.
Tiếng chuông vào học vang lên, anh mới thu lại bộ dáng thoải mái kia, tự mình về lại chỗ ngồi.
Anh thuận tay nhặt cây bút trên bàn, lấy sách giáo khoa ra.
Nhưng trong một giây cuối cùng ánh mắt cô sắp thu về, cô thấy Lục Từ dừng lại nhìn về phía cô.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |