"Tôi chỉ mua thiếu một đôi giày thôi mà"
← Ch.17 | Ch.19 → |
Cuối cùng, cô vẫn không đến nhà Trần Thanh Thanh làm gia sư.
Cô cũng biết rằng, chỉ là kèm cặp một đứa trẻ làm bài tập về nhà, được bao ăn ở và còn trả lương, đây không phải là một công việc bình thường, đây là lòng tốt mà Lục Từ dành cho cô.
Anh đã cho cô quá nhiều ân tình.
Vì vậy, cô vẫn làm công việc ở nhà hàng đến hết tháng, dù sao thì đến cuối tháng cũng là khai giảng, thời gian cũng không còn dài nữa.
Hơn nữa, bà chủ nhà hàng còn rất tốt bụng, thấy cô gầy gò ốm yếu, những bữa ăn ở quán đều rất thịnh soạn, mỗi bữa đều có thịt và ăn no căng bụng. Cô chỉ có hai chiếc áo khoác cũ mỏng manh, bà chủ còn lấy quần áo cũ của mình cho cô mặc.
Cuối tháng, bà chủ thanh toán tiền lương cho cô, cô cũng xin nghỉ việc, cô nói dối rằng nhà máy của gia đình đã giới thiệu cho cô một công việc mới, gần nhà hơn một chút.
Bà chủ Hứa đã gặp nhiều cô gái làm thuê đến rồi đi như vậy, cũng không nghi ngờ gì nhiều, thanh toán tiền lương cho cô rồi tuyển người mới.
Cô tạm thời về nhà ở một ngày, thu dọn đồ đạc đơn giản, dì Triệu ngồi trong phòng khách xem TV, ánh mắt như có như không liếc nhìn cô.
Mang theo sự lạnh lùng và không chào đón.
Dường như chỉ cần cô có ý định ở lại, dì ấy sẽ tìm cách đuổi cô đi.
Cô thu dọn đồ đạc gần xong, vừa nhặt nhạnh mấy thứ lặt vặt, vừa nói với Ôn Quốc Xuyên về chuyện ở nội trú.
Quả nhiên, khi nhắc đến chuyện ở nội trú, Ôn Quốc Xuyên không hề lộ ra vẻ tán thành, lại bày ra vẻ mặt lo lắng mong cô hiểu chuyện, “Tuyết Ninh, tháng này việc kinh doanh của bố không kiếm được bao nhiêu tiền, tiền nội trú có lẽ không có đâu. ”
Cô bình tĩnh gật đầu.
Ngoan ngoãn, im lặng, vẫn là cô gái dịu dàng hiểu chuyện, “Không sao đâu bố, con làm thêm vào kỳ nghỉ đông kiếm được một ít, tiền nội trú con tự đóng vậy. ”
Vẻ mặt của Ôn Quốc Xuyên không hề thả lỏng, sau vài giây im lặng, vẻ mặt lo lắng mong cô hiểu chuyện, giọng điệu khó xử nói: “Nhưng Tuyết Ninh à, bố thật sự không còn nhiều tiền nữa, mấy tháng nay việc kinh doanh không tốt lắm, bố vốn không biết nên nói với con thế nào, sợ con phân tâm, con chịu đi làm thêm, bố rất vui vì con đã trưởng thành, vì tiền học của con có thể tự kiếm được rồi, nhưng nếu con dùng để đóng tiền nội trú thì tiền học có lẽ…”
Giọng điệu khó xử, nói những lời bóc lột đến tận xương tủy như thể lòng cha mẹ nào cũng thương con cái.
Tiền cô làm thêm kiếm được, trong mắt Ôn Quốc Xuyên, thực ra cũng không thuộc về cô, đã sớm được tính toán giao nộp cho gia đình, chẳng qua là lý do khác nhau, không phải tiền học thì cũng là việc khác.
Chỉ là, người lớn thật sự rất giỏi nắm bắt nỗi sợ hãi của đứa trẻ, cô muốn đi học, muốn thi đại học. Nên họ chọn tiền học, là thứ mà cô sợ mất nhất.
Con gái không đáng để tiêu tiền, dù có kiếm được tiền thì cũng thuộc về gia đình. Không có gia đình của riêng mình, cũng không có tài sản của riêng mình. Càng không nên có, cuộc đời của riêng mình.
Tuổi mười bảy của cô nên trải qua như thế nào đây, lúc đó dường như thật sự không còn cách nào.
Bên ngoài cô luôn tỏ ra hiểu chuyện nên họ không cần thiết phải làm lớn chuyện. Họ nghĩ rằng một câu ‘con phải hiểu chuyện’, một câu ‘con phải nghe lời’ là có thể điều khiển được cô.
Từ trước đến nay, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nên mọi người đều cho rằng cô là người ngoan ngoãn. Không ai thực sự hiểu tính cách của cô như thế nào. Rõ ràng là người thân, thế nhưng lại hoàn toàn không hiểu gì về cô.
Nhưng sự ngoan ngoãn chỉ là vỏ bọc để cô có thể sống sót trong gia đình này. Gia đình này không thích cô nữa, đương nhiên cô cũng không thích gia đình này.
Cô cụp mắt xuống, tiếp tục thu dọn hành lý của mình. Dù cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao, đâm thẳng vào lưng cô, chờ cô tự giác nộp tiền ra.
Hành lý đã thu dọn xong.
Thực ra cũng không có bao nhiêu, mấy bộ quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều ở trong hành lý mang về từ chỗ làm thêm, cộng thêm quần áo mùa xuân sau khi khai giảng, tổng cộng cũng không có mấy bộ.
Lần này về chủ yếu là lấy sách vở. Tối qua cũng đã đóng gói xong rồi.
Kéo vali hành lý, cô đứng dậy, đối diện với ánh mắt của Ôn Quốc Xuyên.
Cô bình tĩnh mỉm cười, dường như vẫn là cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không có chỗ dựa, nên có thể tùy ý sai khiến.
“Không sao đâu bố, con đã xin trợ cấp cho học sinh nghèo của trường rồi, tiền học phí và tiền nội trú của học kỳ này đều đủ, tiền học kỳ sau con cũng sẽ tìm cách trong kỳ nghỉ hè. Bố kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, con hiểu. Nhưng con cũng đang dần trưởng thành, con sẽ tìm cách không làm phiền bố. ”
Cô nắm lấy cần kéo hành lý, bước ra khỏi nhà.
Đi đến cửa ra vào, nhìn chiếc túi xách của dì Triệu treo trên móc quần áo bên cạnh cửa, là đồ mới. Trước khi đi làm thêm vào kỳ nghỉ đông chưa từng thấy, chắc là mẫu mới mua trong thời gian cô đi làm thêm.
Tuy không biết giá cả, nhưng cô nhận ra logo đó.
Những chiếc túi Ôn Quốc Xuyên mua cho dì Triệu đều có logo này, giá cả từ năm chữ số trở lên, chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn.
Việc kinh doanh thật sự tệ đến mức không thể trả nổi học phí hơn một nghìn của cô sao? Có lẽ vậy.
Cánh cửa sau lưng đóng lại. Cô giống như mỗi buổi sáng bình thường, rời khỏi nhà, đi học. Dịu dàng và im lặng, rồi chờ đợi ngày có thể rời khỏi ngôi nhà này. Liệu ngày đó có đến không?
Sau Tết, thời tiết đã dần ấm lên.
Những cái cây trước cổng khu dân cư đã đâm chồi non, trong cái lạnh giá vẫn còn sót lại, đón gió lạnh đón chào mùa xuân.
Khi đi qua dưới tán cây, ánh sáng ban mai đã xuyên qua, rơi trên dấu chân mà cô đi qua.
Lục Từ đã giúp cô xin chỗ ở ký túc xá, cô kéo hành lý đến tòa nhà ký túc xá của trường, làm thủ tục nhập học rất thuận lợi.
Vì xin vào giữa học kỳ, chỉ có thể chen vào phòng nào còn trống, bạn cùng phòng không phải là bạn cùng lớp, nhưng dù là bạn cùng lớp cũng không thân thiết lắm.
Hôm nay chưa phải là ngày khai giảng chính thức, trong trường chỉ có khối 12 khai giảng sớm, ký túc xá cũng không có ai đến sớm, cô sắp xếp đồ đạc ít ỏi của mình, quét dọn ký túc xá một lượt.
Rồi ra cửa trường mua đồ dùng sinh hoạt, từng chút một sắp xếp chiếc giường đơn trống trải thành nơi có thể ở được, lúc này mới nghỉ ngơi.
Ngẩng đầu nhìn không gian chỉ rộng bằng diện tích chiếc giường, tấm ga trải giường mà cô đang ngồi, những con búp bê được bày trên giường, tất cả đều thuộc về cô. Cô đột nhiên có cảm giác rằng cuối cùng mình cũng có một nơi để ở.
Không phải lo lắng bị đuổi đi bất cứ lúc nào, bị sắp xếp ở nhà những người thân khác nhau. Rõ ràng là có nhà có người thân, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể không có nhà để về.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Từ, “Cảm ơn cậu, hôm nay tôi đã chuyển vào rồi, vừa mới dọn dẹp xong ký túc xá. ”
Lục Từ tạm thời chưa trả lời.
Điện thoại đặt trên bàn, cô bận rộn cả buổi sáng, cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Rồi đến trưa, đi căng tin ăn cơm.
Vì chưa đến thời gian khai giảng chính thức, chỉ có khối 12 khai giảng sớm, món ăn trong căng tin cũng ít hơn bình thường, nhưng cô không kén ăn, từ nhỏ cô đã lớn lên chỉ với cơm ăn qua ngày.
Cô theo bản năng muốn gọi hai món rau.
Lúc đó đột nhiên nhớ đến lời của Lục Từ, cô quẹt thẻ mua thêm một món mặn nữa.
Sau khi mua cơm xong tìm bàn ăn ngồi xuống, điện thoại đã có tin nhắn mới chưa đọc.
Cô đặt đũa xuống, lập tức mở ra.
Nhưng chiếc điện thoại cũ kỹ ngày càng ngày càng chậm chạp, càng gấp muốn xem tin nhắn mới thì phản ứng của điện thoại càng chậm.
Đợi mãi vẫn không hiện tin nhắn, cô lại bấm mở mấy lần.
Sau đó, trực tiếp bị đơ máy luôn rồi.
Khởi động lại máy mất rất lâu.
Khi cô mở được WeChat, không ngờ thời gian đã trôi qua hơn mười phút. Hơn nữa, WeChat bị văng ra đã làm mất tin nhắn mới nhận được. Chỉ có tên của Lục Từ hiển thị ở trên cùng, tin nhắn mới nhất là do Lục Từ gửi.
Cô có chút áy náy, “Điện thoại của tôi vừa bị đơ, cậu gửi gì vậy?”
Lần này Lục Từ trả lời rất nhanh.
Vừa gửi đi, khung trò chuyện đã hiển thị đối phương đang nhập.
Anh gửi lại bằng giọng nói.
Cô cầm điện thoại lên, đưa loa đến tai.
Giọng nói của Lục Từ truyền đến từ điện thoại, bên anh ấy rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của anh ấy. Mang theo chút khàn khàn, như vừa tỉnh giấc sau cơn buồn ngủ.
Tiếng cười khàn khàn, nói: “Điện thoại của cậu cũng nên đổi cái khác đi. ”
Chiếc điện thoại bị đơ chỉ dùng một lát là quá tải nóng ran, chạm vào vành tai, nóng như lửa đốt.
Cô đặt điện thoại xuống, trong cửa sổ trò chuyện đã có một khoản chuyển khoản.
Cô vội vàng từ chối, “Không cần đâu, tôi dùng tạm cái này cũng được rồi. ”
Lần này anh không gửi tin nhắn thoại nữa, mà gửi tin nhắn văn bản: “Đợi tôi về mua cho cậu nhé?”
Cô bấm nhận tiền.
“… Tôi tự mua được rồi, không làm phiền cậu nữa đâu. ”
Lúc này anh mới quay trở lại chủ đề ban đầu, tin nhắn bị điện thoại của cô làm mất. Anh nói, “Tôi vừa hỏi ký túc xá của cậu dọn dẹp xong chưa, chụp ảnh cho tôi xem với, ký túc xá trường như thế nào?”
Cô không chụp ảnh. Cô nói thật, “Bây giờ tôi đang ăn cơm ở căng tin, lát nữa về tôi chụp cho cậu xem nhé. ”
“Ăn gì?”
Cái này… Nói thế nào nhỉ. Cô thành thật nói hai chữ, “Căng tin. ”
Lục Từ, “Tôi không biết là căng tin à? Tôi biết chữ mà Ôn Tuyết Ninh. ”
Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được anh ấy đang cười.
Nhưng anh cũng không nhất thiết phải hỏi đến cùng, chỉ là một câu quan tâm thuận miệng, anh nói lại với cô những lời đã nói tối hôm đó: “Học hành vốn đã mệt mỏi rồi, ăn nhiều cơm vào, béo lên một chút. ”
Căng tin không có mấy người, không gian trống trải cách âm tiếng người rất xa.
Cô chậm rãi gõ một chữ, “Được. ”
Chủ đề dường như kết thúc rồi.
Ngón tay đặt trên bàn phím, lại do dự, chậm rãi gõ chữ hỏi anh: “Cậu vẫn còn ở nước ngoài sao?”
Lần này đến lượt anh chỉ trả lời một chữ, “Ừ. ”
Hình như anh không muốn nói nhiều.
Lòng tốt của anh là một chuyện, thương hại cô là một chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là chấp nhận cô bước vào thế giới của anh. Lòng tốt của anh, không phải là bậc thang để cô tiếp cận anh.
Cảm nhận được ranh giới của Lục Từ, cô không hỏi nhiều nữa, “Tôi ăn cơm trước đây, về rồi tôi gửi cho cậu xem. ”
Lần này anh không chỉ trả lời một chữ nữa, “Được, cậu ăn đi. ”
Chủ đề cứ như thế kết thúc.
Xem lại lịch sử trò chuyện, không có nhiều đoạn hội thoại. Lần trò chuyện trước là vào ngày gặp anh ấy ở nhà hàng làm thêm.
Ngày mà Lục Từ nói muốn giúp cô.
Ban đầu, cô không dám nhận sự giúp đỡ của anh, dù biết con người Lục Từ, hiểu lòng tốt của anh, nhưng cô lớn lên nhờ sự cẩn trọng của mình, ngay cả người thân ruột thịt cũng không dám tin tưởng, huống chi là một người bạn học thậm chí không thân thiết lắm.
Nhưng những lời anh nói, cô phải thừa nhận, khoảnh khắc đó thật sự rất cảm động.
Nên cô lại không lập tức nói lời từ chối, mà để mặc cảm xúc rung động, từng chút một làm tan chảy lý trí thận trọng của cô.
Cô im lặng rất lâu.
Lục Từ cũng yên lặng ngồi bên cạnh cô, anh không nói lời khuyên nhủ, cũng không phân tích lợi hại thiệt hơn cho cô. Ánh sáng bảng hiệu cửa hàng tiện lợi bên cạnh nhẹ nhàng, không khí xung quanh anh ngồi cũng dịu dàng.
Anh dường như chỉ cùng cô ngồi đợi ở đây, đợi cô nghĩ xong thì nói với anh.
Cô nắm chặt hộp sữa nóng trong tay, chút lý trí thận trọng đó, cuối cùng vẫn không thể chống lại khát vọng của mình. Cô đã cố gắng hết sức mới thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, muốn học xong lớp 12 ở đây, muốn thi đại học, muốn rời khỏi đây.
Cô cúi đầu, nói: “Sau này, tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cho cậu. ”
Anh khẽ cười một tiếng.
Sau đó nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, vuốt màn hình.
Chưa kịp phản ứng anh đang làm gì, trả lời tin nhắn của người khác sao, hay đang xem thông tin gì sao, sao lại mất tập trung vào lúc này, có phải có người gửi cho anh thông tin quan trọng gì không.
Anh đã đặt điện thoại xuống, nhìn cô, khóe môi cong lên cười: “Tiền nội trú và sinh hoạt phí của học kỳ này tôi chuyển cho cậu rồi, cậu nhận đi. ”
Cô ngẩn người đến mức phản ứng cũng chậm lại.
Rồi, nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, trên màn hình khóa có tin nhắn mới chưa đọc.
Trong khi chờ đợi chiếc điện thoại đơ phản ứng, Lục Từ tiếp tục nói bên cạnh: “Ký túc xá tôi giúp cậu xin, xin xong sẽ báo cho cậu. Nhưng tiền nội trú cậu phải tự đóng khi chuyển vào, ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, khai giảng mới về. ”
Chiếc điện thoại đơ cuối cùng cũng phản ứng.
Nhìn tiền chuyển khoản hiển thị trong khung trò chuyện của Lục Từ, con ngươi của cô nhanh chóng mở to.
Năm chữ số.
Lục Từ trực tiếp chuyển cho cô năm chữ số.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như vậy, hơn nữa, chỉ là một học kỳ, cô tiêu sao hết nhiều tiền như vậy.
Cô vội vàng trả lại tiền, nhưng điện thoại rất đơ, cô sốt ruột không thôi, Lục Từ đưa tay lấy điện thoại của cô qua, bấm nhận.
Điện thoại lại được trả lại cho cô.
Thân máy đã quá tải nóng ran, lại như mang theo một phần nhiệt độ cơ thể của anh ấy, trong đêm đông tĩnh mịch này, rơi vào lòng bàn tay, như một trái tim nóng bỏng.
Cô ngơ ngác nhìn anh, rất lâu sau mới tìm lại được hệ thống ngôn ngữ của mình, “Cậu… cậu không cần phải chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy đâu. ”
Lục Từ chỉ nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười dễ nói chuyện, đôi mắt đẹp cong lên, “Ở nội trú không chỉ có tiền nội trú, mà còn tiền điện nước sinh hoạt phí đều cần tiền cả, cậu không đủ dùng chắc lần nào cũng ngại tìm tôi mượn. Tôi đã nói muốn giúp cậu, đương nhiên không phải là ném cho cậu một đồng xu rồi đi. Tôi chưa từng ở nội trú, cũng không rõ ở nội trú cần bao nhiêu tiền, tóm lại cứ chuyển cho cậu số này dùng trước đã. Nếu thật sự nhiều quá không tiêu hết, số còn lại, đợi đến khi nào cậu trả tiền thì hãy trả lại cho tôi cùng lúc nhé. ”
Nhắc đến chuyện trả tiền, cô mới yên tâm một chút.
Nhưng… mấy vạn tệ, có phải là quá khoa trương rồi không?
Trường không phải là trường dành cho giới nhà giàu, học phí không đắt đỏ, cô cũng không có khoản chi tiêu nào cao, lần chuyển khoản này có thể dùng trực tiếp đến khi tốt nghiệp sau kỳ thi đại học năm sau.
Cô vẫn có chút bất an, do dự, lại muốn chuyển một nửa trả lại cho anh ấy.
Điện thoại quá đơ, cô vừa mới mở mở khung trò chuyện–
“Ôn Tuyết Ninh. ”
Giọng nói của anh vang lên bên cạnh.
Thao tác chuyển khoản của cô dừng lại, ừ một tiếng, bị ngăn cản lần nữa, có chút lo lắng. Số tiền quá lớn, dù phải trả cũng cảm thấy mắc nợ.
Cô buồn bã cúi đầu.
Nghe giọng nói của Lục Từ bên cạnh, chậm rãi nói trong đêm đông: “Tôi đã nói giúp cậu là giúp cậu. Tôi không cần cậu trả tiền, không đủ dùng thì nói với tôi, không cần tiết kiệm tiền, mua nhiều đồ ăn mà cậu thích. Lớp 12 sẽ rất vất vả, ăn nhiều cơm vào, bồi bổ cơ thể thật tốt, nếu không sẽ bị bệnh. ”
“… Nhưng mà, ” cô mím môi, nhìn khoản tiền mà đối với cô là con số kếch xù, bất an nói: “Nhiều quá. ”
Lục Từ khẽ cười một tiếng, “Nói thẳng ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Nhưng nói quá uyển chuyển, cậu dường như lại thấy áy náy. ”
“…?” Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy cậu nói thẳng ra đi. ”
Lục Từ liếc nhìn cô, “Tôi chỉ mua thiếu một đôi giày thôi mà. ”(*) “…” “Cảm ơn cậu, tôi sẽ học hành thật chăm chỉ. ”
“Tôi chỉ mua thiếu một đôi giày thôi mà. ”(*): ý anh nhà là số tiền đó rất bình thường, không đáng kể so với anh, giúp chị nhà bớt cảm thấy áy náy và gánh nặng. (bằng đôi giày anh mua á).
Lục Từ bật cười không nhịn được, anh cong môi cười, coi như kết thúc, lúc này anh mới đứng dậy, dùng điện thoại liên lạc với tài xế đến đón.
Đặt điện thoại xuống, anh lại trở về dáng vẻ bất cần đời, phàn nàn với cô: “Lạnh 𝒸-h-ế-т đi được Ôn Tuyết Ninh, đứng đợi cậu ở đây hơn một tiếng đồng hồ. ”
Cô nhìn cửa hàng tiện lợi bên cạnh, “Sao cậu không vào trong đợi, trong đó có điều hòa. ”
Lục Từ tặc lưỡi.
“…?”
“Sao lại có người thật thà như cậu vậy Ôn Tuyết Ninh. ”
“…”
Cô ăn cơm xong về ký túc xá, chụp ảnh ký túc xá gửi cho Lục Từ.
Nhưng anh cũng chỉ trả lời một câu “cũng được”, không tiếp tục trò chuyện thêm. Vòng bạn bè của anh trống rỗng, ảnh nền vẫn là một ngôi sao cô đơn, sự hiểu biết của cô về anh chỉ dừng lại ở đó.
Những người bạn cùng phòng khác của ký túc xá lần lượt đến, cô làm quen sơ qua với họ.
Rồi đợi đến khi khai giảng chính thức, nộp bài tập về nhà kỳ nghỉ đông, quét dọn lớp học, điều chỉnh chỗ ngồi, buổi tối tự học có buổi họp lớp, học kỳ mới lại bắt đầu.
Nhưng Lục Từ vẫn chưa về.
Chỗ ngồi của anh trống không, rõ ràng đã xin phép giáo viên chủ nhiệm, nên giáo viên chủ nhiệm không hỏi tại sao Lục Từ chưa đến.
Anh ấy không đến, là tin tức lớn trong khối, rất nhiều người đến hỏi thăm.
Bạn bè của anh nằm trong điện thoại, nhưng cô không có tư cách để hỏi chuyện của anh.
Cô cũng giống như những người khác, hoàn toàn không biết gì về anh ấy.
Nhưng một ngày nọ trên đường từ sân tập thể dục về lớp, cô gặp Trần Tự đi ngang qua, đang trò chuyện với mấy bạn nam, nhắc đến Lục Từ.
Trần Tự rất hiểu rõ: “Cậu ấy đến chỗ mẹ mình rồi. Hôm nay vừa về nước, tôi hỏi cậu ấy khi nào đến trường, cậu ấy nói là trong hai ngày này thôi. Cậu lo lắng cho cậu ấy làm gì, cậu ấy có đến muộn hai tuần nữa thì kỳ thi tháng vẫn chắc chắn đứng nhất được không? Cậu lo cho bản thân đi. ”
← Ch. 17 | Ch. 19 → |