Cô quay lại nhìn thấy Lục Từ
← Ch.13 | Ch.15 → |
Thân thể cứng đờ của cô khẽ chuyển động, quay đầu lại thấy bóng dáng Lục Từ lọt vào tầm mắt.
Hội trường chật ních học sinh từ các lớp đang xếp hàng chờ đợi, lối vào bên ngoài đông nghịt, chen chúc nhiều hàng dài của các lớp khác.
Lục Từ vốn nổi tiếng, nhiều người nhận ra anh, tranh thủ lúc giáo viên chủ nhiệm không để ý, họ xúm lại trò chuyện, tuy không quá ồn ào nhưng vẫn thu hút sự chú ý của đám đông.
Từ khi quen biết anh, ấn tượng về anh trong lòng cô vẫn luôn như vậy.
Anh sinh ra đã mang vẻ đẹp rạng ngời, tự do và thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Đến lượt lớp cô vào hội trường, học sinh lần lượt tìm chỗ trống ngồi xuống, hai hàng trước sau đều được lấp đầy khoảng trống, Lục Từ tình cờ ngồi ngay sau lưng cô.
Ban đầu, Lục Từ không mấy để ý.
Dù giáo viên các lớp đang giám sát trật tự, nhưng không khí vẫn thoải mái vì học sinh được xem biểu diễn thay vì học tập.
Con trai thường ngồi ở cuối hàng, nên phía sau họ là học sinh từ các lớp khác.
Nhiều người chào hỏi anh, bạn bè xung quanh cũng rôm rả trò chuyện, từ trò chơi dịp Tết Dương lịch đến bài tập về nhà còn dang dở.
Anh có nhiều bạn bè, quen biết rộng, cô lẫn trong những đám đông xung quanh anh lại chẳng có gì đặc biệt mấy.
Có lẽ ánh mắt anh đã lướt qua cô, nhận ra những người ngồi trước và xung quanh mình, nhưng không mấy quan tâm. Anh không phải kiểu người thích gây chú ý vô cớ.
Cô nhận ra Lục Từ ngồi sau lưng mình ngay lập tức.
Nhưng cô không làm phiền anh.
Đến giữa buổi biểu diễn, khi xem các tiết mục văn nghệ đã trở nên nhàm chán, học sinh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhiều người xin phép ra ngoài đi vệ sinh hoặc trò chuyện, chơi trò chơi với bạn bè.
Miễn là không quá ồn ào, giáo viên cũng làm ngơ, không nghiêm khắc như trong giờ học.
Trong bầu không khí ồn ào, Lục Từ kéo mũ áo cô, khi cô quay đầu lại, ánh mắt anh dừng trên tờ đề thi trong tay cô, mỉm cười hỏi: “Học bài à, chăm chỉ vậy?”
Cô gật đầu.
Lục Từ không có ý trêu chọc, lời khen ngợi của anh chân thành. Anh mỉm cười, nụ cười rặng rỡ, “Này học sinh giỏi. ”
Cô cầm bút, ánh mắt chạm vào đôi mắt cười của anh.
Cô tiếp tục cuộc trò chuyện ngắn ngủi, “Cậu đã làm bài tập toán dịp Tết Dương lịch chưa?”
“Chưa, định tối nay làm. ” Anh nghiêng người tiến lại gần hơn, giọng cười khẽ vang lên, ánh mắt dừng trên tờ đề thi trong tay cô, “Bài nào không làm được?”
Cô đưa tờ đề thi cho anh, đầu bút chỉ vào một câu hỏi nhỏ, “Câu này. ” Rồi chỉ tiếp: “Câu này nữa, và câu này. ”
Anh cầm lấy tờ đề thi, cúi đầu đọc đề.
Một lát sau, anh xòe tay ra trước mặt cô: “Bút. ”
Cô vội vàng đặt bút vào tay anh.
Dừng lại một giây, anh ngước mắt lên, có chút buồn cười nói: “Còn có giấy nữa. ”
Tai cô nóng bừng, sao cô lại nhờ người ta giải bài mà không đưa gì cả thế này?
Cô vội vàng đưa tờ giấy nháp xé vội từ quyển vở cũ.
Sau khi đưa giấy nháp cho anh, cô nhìn ngòi bút của anh rơi xuống tờ giấy nháp, sự lúng túng muộn màng đột nhiên lan tỏa từ tai xuống, thậm chí còn nóng hơn.
Cô thậm chí còn không tìm được tờ giấy nháp sạch sẽ.
Đó là quyển vở bài tập cũ từ cấp hai, mặt sau chi chít bài tập. Cô quá ngượng ngùng và xấu hổ đến nỗi xé nhầm tờ giấy nháp nguệch ngoạc đưa cho anh.
Nhưng Lục Từ dường như chỉ tập trung vào tờ đề thi của cô, anh vẫn nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống trên đùi, cúi đầu nhìn tờ đề thi. Trong hội trường ồn ào, ánh đèn lờ mờ, anh nghiêng người rất gần cô.
Tờ giấy nháp được anh đặt trong lòng bàn tay, sau khi đọc xong đề, anh nhanh chóng viết xuống.
Rồi đến câu tiếp theo. Và câu tiếp theo nữa.
Anh không quan tâm đ ến tờ giấy nháp nguệch ngoạc đó, miễn sao có thể viết được.
Sự lúng túng của cô dần biết mất.
Cô cũng nghiêng người dựa vào lưng ghế, lặng lẽ nhìn anh giải bài.
Lúc này cô mới nhận ra mấy chỗ ngồi bên cạnh anh trống trơn, có lẽ họ thấy chán nên ra ngoài hóng gió. Còn anh thì không.
Ánh đèn lờ mờ, trong hội trường, ở một góc khuất giữa đám đông.
Lục Từ ngồi sau lưng cô, hàng mi cụp xuống, cúi đầu giải bài cho cô.
Cô chợt nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt trên làn da trắng mịn của sống mũi anh. Bình thường không có cơ hội để ý.
Anh viết xong, đậy nắp bút, đưa cả bút và giấy cho cô.
Khi anh ngước mắt lên, mỉm cười dễ chịu, “Cậu thử xem có hiểu không. ”
Nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt biến mất khi anh ngước đầu lên, vì cô không thể tiếp tục nhìn anh như vậy nữa.
Cô cầm lấy, nhìn các bước giải bài mà Lục Từ viết trên giấy nháp.
Anh vẫn nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống trên đùi, lười biếng chống cằm, chờ đợi phản hồi từ cô.
Kết quả. Cô thật sự không hiểu. Chữ của anh, cô đọc không hiểu.
Cô gần như chưa bao giờ nhìn thấy chữ của Lục Từ, tuy trước đây đã từng ngồi cạnh nhau một thời gian, nhưng cô ít khi làm phiền anh, phần lớn thời gian là Lục Từ mượn vở hoặc đồ dùng của cô.
Thỉnh thoảng nhìn thấy bài kiểm tra và bài tập của anh, nhưng cô ngại ngùng, không dám đùa giỡn như những người khác, thường chỉ liếc nhìn điểm số và tỷ lệ đúng rồi trả bài lại cho anh.
Đôi khi anh được giáo viên gọi lên bảng viết bài hoặc kiểm tra miệng, lúc đó cô mới có thể đường hoàng nhìn chữ của anh một cách rõ ràng.
Nhưng chữ của anh— Rất đẹp. Nhưng không được ngay ngắn.
Nét bút mạnh mẽ, góc cạnh sắc sảo, nét móc ngang như xương cốt nổi loạn, chỉ nhìn chữ cũng có thể tưởng tượng ra sự hoang dã bất kham của người cầm bút.
Nhưng cô ít khi nhìn thấy kiểu chữ này.
Cô nhẫn nhịn im lặng, mọi thứ xung quanh đều theo đúng quy tắc, những người cô tiếp xúc và thế giới mà cô nhìn thấy đều hiền lành và vô hại, chữ viết cũng vuông vắn và dễ đọc.
Chữ của anh cô phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra những nét nối nổi loạn.
Nếu là bình thường, cô nhìn kỹ một chút cũng có thể hiểu.
Nhưng Lục Từ đang ngồi sau lưng cô, chống cằm chờ đợi phản hồi, vẻ mặt như thể có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, khiến cô đột nhiên mất hết ý định tự mình suy nghĩ.
Cô nghiêng đầu, đầu bút chỉ vào, “Cậu viết gì vậy?”
Khi cô nghiêng đầu đưa tới, Lục Từ đã chuẩn bị giảng bài cho cô, nhưng không ngờ cô lại hỏi về chữ của anh. Anh bật cười thành tiếng, lồ ng 𝖓ɢ*ự*↪️ cũng rung lên, anh cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười, rũ mắt hỏi cô, “Chữ của tôi cậu không đọc được à?”
“… Tôi chưa thấy kiểu chữ này bao giờ. ”
Đuôi mắt anh hơi cong lên, cầm bút từ tay cô. Dừng lại một chút. Thôi vậy. Giảng bài cho cô luôn.
Anh tiến lại gần hơn một chút, giảng bài cho cô nghe bằng giọng nói nhỏ.
Anh kiên nhẫn đến lạ thường. Trong một khoảnh khắc, cô gần như tưởng mình là Trần Thanh Thanh.
Buổi biểu diễn đã đến giữa chừng, có người vẫn đang xem ca nhạc, nhiều người không còn tập trung vào sân khấu nữa, khắp nơi vang lên tiếng trò chuyện giữa các tiết mục.
Còn Lục Từ lại ngồi sau lưng cô giảng bài.
Để không làm phiền người khác, anh hạ giọng, trầm ấm dễ nghe, hơi khàn, khác hẳn với giọng điệu tươi cười thường ngày nghe thấy, cô có thể ngửi thấy mùi hương khô ráo sạch sẽ trên người anh.
Giảng xong mấy câu, anh thấy hơi chán, ngồi một lúc không yên, bảo cô lật tiếp đề thi, cùng cô xem những câu sau.
Tư thế của anh cũng thay đổi mấy lần, ban đầu là khuỷu tay chống trên đùi, chống cằm, sau đó thấy mỏi, liền gác tay lên lưng ghế của cô luôn.
Cô cầm đề thi sát lại gần một chút, để anh cũng có thể nhìn.
“Biết thế tôi cũng mang đề thi đến làm. ” Anh hơi nhổm người lên, hỏi bạn nam bên cạnh vừa trở lại, “Còn bao lâu nữa là kết thúc?”
Bạn nam bên cạnh đáp, “Gần xong rồi, hình như chỉ còn mấy tiết mục nữa thôi. ”
Bạn nam nhìn thấy tờ đề thi họ đang xem, kêu lên, “Không thể tin nổi, hai cậu chăm chỉ thế, xem văn nghệ mà còn làm bài tập?”
Lục Từ ngẩng đầu lên, nói với chàng trai với giọng điệu bảo vệ cô, thản nhiên cười nói, “Có gì mà ngạc nhiên, Ôn Tuyết Ninh vốn dĩ học hành rất chăm chỉ. ”
Điểm này thì chàng trai không có ý kiến gì. Đây là ấn tượng mà cô để lại cho mọi người trong lớp.
Phần lớn thời gian cô đều ngồi tại chỗ làm bài tập của mình, ít khi xen vào chuyện của người khác, vòng giao tiếp cũng chỉ có những bạn ngồi cạnh, yên tĩnh và trầm ổn.
Ngay cả Lục Từ, người mà chỉ cần nói vài câu với ai cũng khiến người khác suy nghĩ, cũng không khiến người khác nghi ngờ cô có ý gì với cậu, chỉ nghĩ rằng tính cách của Lục Từ vốn như vậy, ai cũng có thể trò chuyện vài câu.
Ấn tượng mà cô mang lại cho mọi người là không nhiều chuyện, học hành nghiêm túc và rất nỗ lực.
Vì sự hiện diện của cô trong lớp không mạnh mẽ nên ấn tượng phiến diện này chính là toàn bộ ấn tượng về cô, rằng cô là một học sinh ngoan chăm chỉ học tập.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào thành tích, có lẽ cô còn kém xa so với Lục Từ, thành tích của anh tốt hơn cô rất nhiều.
Mấy chàng trai trêu chọc Lục Từ vài câu, rồi tiếp tục nói chuyện riêng, Lục Từ lại nghiêng người tới, “Câu vừa rồi cậu làm được chưa?”
Cô gật đầu.
Lục Từ lại lặng lẽ ngồi sau lưng cô xem cô làm bài.
Anh thật sự chỉ đang ɢıế●ⓣ thời gian, còn cô thì thật sự căng thẳng.
Các tiết mục trên sân khấu lần lượt thay đổi, đến cuối cùng, không còn là ca hát nhảy múa nữa mà là mấy người diễn kịch, không khí khác hẳn lúc trước, nhiều người lại chú ý đến sân khấu hơn.
Tuy chủ đề không ngoài việc học tập chăm chỉ, nhưng tiết mục vẫn hay, nhiều người bị thu hút trở lại sân khấu, thỉnh thoảng bật cười.
Ngay cả sự chú ý của Lục Từ cũng rời khỏi đề thi, ngẩng đầu xem màn trình diễn trên sân khấu.
Cánh tay anh gác trên ghế của cô không rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước, xem một lúc, cô nghe thấy Lục Từ cười sau lưng, là đang cười với tiết mục trên sân khấu.
Không khí trong hội trường nhất thời náo nhiệt hơn nhiều, khi đám con trai bên cạnh nói chuyện với anh, anh cũng nghiêng đầu bắt chuyện.
Sự chú ý của anh đã không còn trên tờ đề thi của cô nữa.
Xung quanh toàn là tiếng cười, cô cũng không thể viết tiếp được.
Nhưng buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc, cô cũng không viết nữa, ngẩng đầu xem màn trình diễn đang thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Buổi biểu diễn kết thúc, các lớp lần lượt rời khỏi khán đài, còn một tiết học nữa mới hết giờ học buổi tối, nên vẫn phải về lớp tiếp tục học.
Vừa mới nghỉ ngắn ngày xong, lại xem biểu diễn cả buổi tối, về đến lớp vẫn ồn ào náo nhiệt, mãi mà không yên tĩnh lại được.
Giáo viên chủ nhiệm theo vào lớp, nghe thấy ồn ào, lại nổi cơn lôi đình, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Thầy chỉ vào cô nói, “Các em không thể học tập Ôn Tuyết Ninh một chút à, Ôn Tuyết Ninh vừa vào lớp đã học rồi, ngày nào cũng đến sớm nhất, lúc các em ồn ào, em ấy vẫn đang yên tĩnh học đấy. ”
Trong chốc lát, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Cô thẳng lưng, nhưng cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng mình.
Sau khi lấy cô ra làm gương, cơn giận của thầy chủ nhiệm vẫn chưa nguôi, điểm danh tình hình của lớp trong thời gian này, nào là ăn vặt trong giờ ra chơi, soi gương nhỏ trong giờ học, tô son đi học, đánh nhau với bạn nam trong lớp vào giờ ra chơi, không ai thoát khỏi, đều bị thầy điểm danh hết, mấy người nổi bật ồn ào nhất còn bị phạt viết kiểm điểm.
Đến khi đợt chỉnh đốn này kết thúc, cũng gần hết giờ học buổi tối, thầy chủ nhiệm dứt khoát ngồi mãi trong lớp, canh chừng mọi người học xong buổi tối.
Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp không mấy ai dám nói chuyện, lớp trưởng thu bài tập cũng nhẹ nhàng, sợ có người chưa làm xong bị giáo viên nghe thấy, lại bị mắng một trận nữa.
Mãi đến khi ra khỏi lớp, xuống cầu thang, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi giữa đám đông tan học xuống cầu thang.
Nghe thấy tên mình.
“Bực thật, ông Lưu lại mắng chúng ta một trận, tịch thu tiểu thuyết của tớ, còn bảo lần sau sẽ gọi phụ huynh, dọa ai chứ, bố mẹ tớ có nỡ quản tớ đâu. ”
“Đúng đấy, sao phải nghiêm khắc thế, cùng lắm thì đi du học thôi, chúng ta có cần dựa vào thi đại học để đổi đời đâu, nếu không phải có người nào đó ở Nhất Trung, tớ đã đi du học từ cấp ba rồi. ”
Nhắc đến “người nào đó”, vẻ mặt tức giận của mấy cô gái dịu đi một chút, trao đổi nụ cười mờ ám, rồi hờn dỗi véo nhau một cái.
“Ông Lưu mắng cả lớp, bắt chúng ta học tập Ôn Tuyết Ninh, ai thèm học tập cô ta chứ. Người lúc nào cũng chỉ có hai bộ quần áo vừa cũ kỹ vừa quê mùa. Tớ cho cô ta thỏi son cô ta có dám tô không? Tớ trang điểm đi học thì sao, có đậm lắm đâu, chỉ là son môi thôi mà, có cần phải mắng tớ trước mặt cả lớp vậy không?”
“Hơn nữa thành tích của cô ta cũng bình thường thôi, có phải nhất khối đâu, chẳng qua là giả vờ trong lớp thôi, giả vờ thế mà cũng chỉ được hạng mười mấy, đâu như người nào đó của chúng ta, không cần giả vờ như cô ta, hai lần thi tháng đều nhất lớp, chẳng phải giỏi hơn Ôn Tuyết Ninh nhiều à?”
Hai cô gái vừa đi vừa phàn nàn.
Hay nói đúng hơn là bước chân của cô chậm dần, nên có vẻ như họ đi nhanh hơn.
Mãi đến khi bạn học cùng lớp xung quanh đã đi xa hết, dưới ánh đèn chỉ còn lại vài cái bóng, bước chân của cô mới trở lại bình thường. Cô chen qua đám đông đi xuống khỏi tòa nhà dạy học, ra khỏi cổng trường, định đợi chuyến xe buýt về nhà.
Sau đó —
“Ôn Tuyết Ninh. ”
Cô dừng bước chân, cổ cứng đờ nãy giờ hơi thả lỏng, chậm rãi xoay người, quay đầu lại nhìn thấy Lục Từ.
Người nào đó vừa được nhắc đến đang đứng dưới ánh đèn đường cách cô không xa.
Anh xách cặp sách, xung quanh là dòng người tan học qua lại.
Gương mặt anh dưới ánh đèn rất đẹp, phía sau là màn đêm tĩnh mịch, anh rõ ràng là ngôi sao sáng nhất. Sao có thể lu mờ được.
Cô không biết Lục Từ đã ở sau lưng mình từ lúc nào, cũng không biết lần này anh gọi mình vì lý do gì.
Nhưng trong giây phút đó, gió thổi qua rồi dừng lại.
Có tiếng nhạc phát ra từ một hiệu sách nhỏ ven đường, đó là một bài hát tiếng Anh quen thuộc mà cô từng nghe trước đây, cô có thể hiểu được lời dịch —
“Bạn là thiên đường mà tôi biết ơn,
Nơi mọi nỗi đau của tôi được xoa dịu,
Cảm ơn bạn đã cho phép
Tôi ở bên cạnh bạn,
Cảm nhận những ánh sáng từ bạn. ”
← Ch. 13 | Ch. 15 → |