Từ Rừng Cây Nhỏ Tới Phòng Chứa Đồ
← Ch.41 | Ch.43 → |
Cố Hành đưa theo thiếu nữ xuyên qua hành lang.
Ở một lối rẽ, anh đè cô lên tường điên cuồng ♓-ô-ⓝ lên môi cô.
Anh không thích ngọt, lại tham luyến hương vị ngọt ngào của cô.
Mộ Dung Nguyệt mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Cô và Cố Hành ở hành lang phòng học trắng trợn, táo bạo ♓●ô●ռ ɱ●ô●ı.
"Bảo bối, chuyên tâm chút." Cố Hành đỡ lấy vòng eo mề_〽️ Ⓜ️ạ_1 của cô, gia tăng nụ 𝖍ô_ⓝ này, đầu lưỡi 𝖙𝒽-â-𝖒 ռ-𝐡-ậ-𝖕 khoang miệng cảm thụ vị ngọt của cô.
"Ưm..." Thiếu nữ không thể nhịn nổi tiếng 𝓇-ê-𝐧 г-ỉ yêu kiều.
Sẽ có người nhìn thấy... cảm giác này vô cùng 𝖐_í_ⓒ_𝒽 †♓í🌜_𝐡.
"Bảo bối, em đ_ộ_ⓝ_ℊ 🌴_ì_ⓝ_ⓗ." Từ miệng anh kéo ra một sợi chỉ bạc, Cố Hành ôm cô vào n🌀ự-🌜 dụ hoặc nói.
Nhưng đây là trường học, tiết sau bọn họ còn phải đi học. Lý trí nói với Mộ Dung Nguyệt là không thể, nhưng lại không nhịn lại được sự dụ hoặc này.
T♓â_𝖓 𝐭h_ể lại nhanh hơn lý trí, bắt đầu ngứa ngáy.
"Muốn... anh Cố Hành."
Trên giường cô vẫn luôn gọi anh là anh Cố Hành, anh thích nhìn dáng vẻ chìm đắm si mê trong bể tình dục của cô, thích nghe cô dùng giọng nói nũng nịu Ⓜ️ề·𝖒 ⓜạ·𝒾 gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Mộ Dung Nguyệt đã cảm thấy tiểu huyết của cô bắt đầu ướ*✝️ á*𝐭, không khỏi k_ẹ_p ↪️_♓_ặ_𝖙 đùi, cọ cọ lên người Cố Hành.
Cô chưa bao giờ làm như vậy.
Từ khi bị Cố Hành dạy dỗ trên giường, ✞.ⓗâ.ռ т♓.ể cô càng ngày càng trở nên mẫn cảm, mới chỉ bị anh chạm vào đã đầu hàng.
Một thân Cố Hành vốn dĩ đã khô nóng, cố nén 𝖉.ụ.ⓒ ѵọռ.𝖌 lôi kéo cô tới một chỗ kín đáo.
Rừng tình nhân, không phải trường nào cũng có một mảnh rừng nhỏ như vậy, trung học H tỏ ý xây dựng diện tích xanh cho đất nước, nhưng rừng nhỏ này chân chính lại được sử dụng làm nơi giải nỗi khổ tương tư cho các đôi tình nhân.
Cố Hành tìm một mặt cỏ sạch sẽ, 🌜ở●i á●🔴 khoác đặt trên mặt cỏ.
Giây tiếp theo, cà vạt nới lòng, trượt váy đồng phục xuống chân, áo sơ mi cũng bị ném ở một bên.
Cố Hành chuyên tâm ↪️.ở.❗ ⓠυầ.ռ áo của cô tựa như mở một tác phẩm nghệ thuật được đóng gói kĩ càng.
Hai tay thiếu nữ khẩn trương bắt lấy cánh tay nam sinh.
Cũng may hôm nay thời tiết không phải quá lạnh, Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành ôm eo, chậm rãi áp đảo trên áo khoác đồng phục của anh.
"Bảo bối, em rất đẹp."
Rõ như ban ngày, hai người lại đang ở bên ngoài. Cố Hành nhìn thiếu nữ trong 𝐧🌀_ự_🌜 kiều diễm ư.ớ.† á.𝐭, mỗi tấc da thịt đều tản ra hơi thở khiến người ta khao khát.
"Muốn anh Cố Hành 𝐡ôn.." Cô nũng nịu, đáng yêu xinh đẹp.
Nụ 𝐡ô-𝐧 rơi xuống ngay sau đó, thiếu nữ nhắm mắt lại cảm thụ tình dục sóng to gió lớn của anh, mấy ngày nay anh thèm muốn cô sắp thành tâm ma mất rồi.
ԁụ.𝖈 ⓥọп.g giống như một chiếc hộp, một khi mở ra thì không thể đóng lại nữa, Cố Hành cũng biết h𝐚·𝐦 𝐦·u·ố·𝓃 của bản thân mình, không còn cách nào nữa, cô chính là ⓧ·𝖚·â·ռ ◗·ượ·𝒸 của anh, nghe thấy giọng nói của cô anh đã cứng, nhìn thấy nụ cười của cô là không nhịn được nữa.
Vốn muốn cho cô nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng bây giờ quả thật là không có khả năng.
Cố Hành nhấm nháp miệng nhỏ ngọt ngào của cô, so với đóa hoa nhỏ còn 𝐦ề_𝐦 𝖒ạ_𝐢 hơn.
"Ưm ~ ưm ~"
Lúc này, quần áo Mộ Dung Nguyệt đã bị cởi bỏ, trên người tràn ngập ⓓụ-c ✌️-ọռ-ɢ 𝓃_ó_п_𝐠 ⓑỏ𝐧_🌀 của Cố Hành, môi lưỡi hai người vừa tách ra, cô lại không tự chủ ngẩng đầu theo đuổi đôi môi của anh.
Cố Hành cố ý dừng nụ 𝖍*ô*ⓝ trên cổ cô, cứ như vậy, Mộ Dung Nguyệt càng thêm khó chịu nâng người lên muốn thu hẹp khoảng cách lại với anh.
Bàn tay khô nóng xoa bóp núi tuyết nở nang, đối với bộ 𝐧-🌀ự-↪️ này, Cố Hành sờ thế nào cũng không đủ.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đỉnh anh đào của mình bị Cố Hành nắm lấy không buông, nơi đó ngày càng đỏ lên, mãi cho đến khi bị người đàn ông ngậm vào trong miệng.
"A... anh... ưm ~" Mỗi tiếng kêu đều mang vẻ kiều mị.
"Reng ~ reng ~ reng ~"
Là chuông vào lớp.
Tiếng chuông này cuối cùng cũng lấy lại được một chút thanh tỉnh của thiếu nữ.
"Anh Cố Hành... a... làm sao bây giờ... vào lớp."
Thấy bây giờ cô còn tâm tình này, Cố Hành cắn mạnh lên tiểu anh đà●ⓞ 𝖒●ột cái, da thịt cô vô cùng 𝖒●ề●ɱ 𝖒ạ●𝒾, xung quanh cứ vậy xuất hiện một dấu răng rõ ràng.
"A... đau ~" Mộ Dung Nguyệt nắm chặt cánh tay Cố Hành.
"Nguyệt Nhi, bây giờ đi học quan trọng, hay là chơi huyệt quan trọng?" Nói xong, đầu lưỡi lại lần nữa ngậm lấy đầu v* 𝐥𝐢ế·ɱ ⓜ_ú_ⓣ đảo quanh.
"A a... ưm..."
"Bên kia cũng cần... a..."
D●ụ●𝖈 ⓥọ●𝖓●🌀 của cô dễ dàng bị Cố Hành khơi mào, lại châm ngòi thổi gió, cuối cùng cũng hừng hực dục hỏa, thiêu đốt ngượng ngùng, mật dịch càng không khống chế nổi chảy ra ngoài, thấm ướt mặt cỏ.
"Nguyệt Nhi, em còn chưa nói cho anh, cái nào quan trọng?"
Lúc này Mộ Dung Nguyệt khó chịu cực kỳ, đầu v* không được thỏa mãn và tiểu huyệt tịch mịch trống rỗng, cô không nên có dáng vẻ này... Nhưng mà... thật sự muốn anh Cố Hành...
Tim đập nhanh hơn, rất hoảng, rất loạn.
"Anh Cố Hành... quan trọng nhất." Nói xong, đôi mắt thiếu nữ chảy ra một giọt lệ nóng.
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Hành nào còn có thể khắc chế được bản thân mình nữa.
Anh cúi đầu ♓_ô_𝓃 lên đầu v* bị vắng vẻ, cự long mạnh mẽ x_â_𝐦 n♓ậ_🅿️ vào bên trong tiểu huyệt ướt đẫm.
Nơi căng chặt mới vừa trải qua kỳ nguyệt sự, cự vật đã vài ngày không được tận hưởng cảm giác chặt chẽ chủ động đè ép ở đây, chỉ mới tiến vào trong cơ thể cô, loại cảm giác sung 𝖘ướ-n-🌀 tận sâu xương cốt khiến anh mất hồn, suýt chút nữa thất thủ.
"Bảo bối, sẽ khiến em càng thoải mái hơn."
Vừa nói, Cố Hành vừa tăng tốc ra vào.
Bạch bạch bạch —
Trong rừng cây yên tĩnh, trừ tiếng gió kêu chính là tiếng 𝐭𝐡●â●𝐧 т𝐡●ể va chạm vào nhau.
"Ưm... a... tới đỉnh hoa tâm rồi... sâu quá..."
Dịch chảy ra từ mã mắt hòa vào làm một với mật dịch của thiếu nữ, mỗi lần côn th*t vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, lúc rời khỏi sẽ mang theo chất dịch giàn giụa.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt mê ly, đầu óc hoảng hốt, rất muốn anh Cố Hành cứ chơi tiểu huyệt mình như vậy.
Càng nghĩ như vậy, miệng nhỏ phía dưới càng ra sức 𝖑𝖎.ế.ⓜ m●ú●т.
Cố Hành vẫn nói cô q·цÿ·ế·𝖓 ⓡ·ũ anh, nhưng mà trong lòng Mộ Dung Nguyệt, Cố Hành chính là ⓧⓤ-â-ⓝ 🅓ư-ợ-c của cô.
Từ trước tới giờ cô chưa từng như vậy.
Thiếu nữ dùng hai chân 🎋●ẹ●🅿️ ↪️ⓗặ●ⓣ lấy eo Cố Hành.
"Anh Cố Hành... chơi hỏng Nguyệt Nhi đi."
"A... a... Thật thoải mái, anh Cố Hành mau chơi Nguyệt Nhi đi... a..."
Nghe thấy tiếng kêu 🅓.â.Ⓜ️ đ.ãռ.🌀 của bảo bối nhà mình, cự vật chôn sâu bên trong không ngừng trướng to, nơi hai người kết hợp đều là chất dịch trong suốt, còn có một cây gậy lớn tím đen chọc vào bên trong â.Ⓜ️ ⓗ.ộ trắng nõn tinh tế, không khỏi có chút ghê người.
Bởi vì ở bên ngoài, Cố Hành cũng không tính lăn lộn quá nhiều tư thế, chỉ là thể lực anh rất lớn, tiếng chuông tan học vang lên vẫn còn siêng năng không biết mệt mỏi mà 'làm' cô.
"Anh Cố Hành... a ~ mau dừng lại ~"
Mộ Dung Nguyệt tất nhiên là nghe thấy tiếng chuông, vậy mà anh lại đè cô xuống 🌜ắ●Ⓜ️ v●à●𝖔 tiểu huyệt suốt một tiết học...
Còn có, thế nào cô lại trốn học, còn cùng Cố Hành làm loại chuyện này.
"Bảo bối sợ bị người ta phát hiện?" Cố Hành thuận thế bế cô lên, dùng áo khoác đồng phục che đậy 𝖙hâ.𝓃 ⓣ.♓.ể mỹ lệ của cô.
Mộ Dung Nguyệt trong lòng Cố Hành gật đầu, tâm tình cô bây giờ có chút phức tạp... Tuy rằng cảm thấy rất thoải mái, nhưng cô không nên...
"Ngoan, chúng ta đổi nơi khác." Tất nhiên Cố Hành sẽ không cho ai khác có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ đ.ộ.ռ.ℊ т.ì.𝓃.𝐡 của người yêu mình.
Vừa nói, anh vừa bế cô ra khỏi rừng cây nhỏ, phía sau rừng cây nhỏ là hồ nhân tạo của trường học, ở đây có một lối tắt đi thông vào phòng chứa đồ của sân vận động.
Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành vững vàng ôm trong 𝐧*🌀*ự*↪️, nghiệt căn vẫn chôn sâu trong tiểu huyệt của cô, theo từng bước đi của anh, cự vật kéo ra một chút sau đó lại cắm đến càng sâu.
"A... a a..." Không cẩn thận phát ra tiếng kêu ⓡ·ê·𝓃 𝐫·ỉ, Mộ Dung Nguyệt cắn chặt môi mình, Cố Hành chỉ cảm thấy cô giống như chú mèo nhỏ khiến anh càng ngứa ngáy khó nhịn.
Mộ Dung Nguyệt không dám nhìn ra ngoài, huyệt bị cắm còn đi lại trong trường như vậy, trắng trợn táo bạo, cô sợ bị người ta bắt gặp.
Rõ ràng chỉ đi có năm phút, Mộ Dung Nguyệt đã toát ra một tầng mồ hơi mỏng. Cố Hành rất chắc chắn lúc này sẽ không có ai xuất hiện ở đây, anh không lo lắng chút nào, chỉ là côn th*t bị cô kẹp lấy càng chặt, anh sắp không khống chế nổi bản thân được nữa.
Vào trong phòng chứa đồ, Mộ Dung Nguyệt đã bị anh đè lên cửa, dùng sức ra vào, đường đi bên trong bắt đầu co rút không ngừng, hoa tâm cũng trào ra một lượng lớn mật dịch.
Cô bị đè trên cửa, hai chân tách ra đặt bên hông nam sinh, một lần lại một lần bị cắm sâu vào bên trong.
Cố Hành 𝐡.ô.𝓃 lấy miệng nhỏ 𝖙-h-ở 🅓-ố-🌜 của cô, truyền chất dịch 𝐧ón*🌀 🅱*ỏn*🌀 đặc sệt vào trong cơ thể cô.
Ngay cả trên cửa cũng toàn là chất dịch hỗn hợp của hai người chậm rãi chảy xuống.
Mộ Dung Nguyệt cho rằng cuối cùng Cố Hành cũng đã kết thúc.
Nào biết, cự vật vừa mới mềm xuống lại lần nữa khôi phục độ cứng.
"Bảo bối, ngoan, để anh thỏa mãn em."
Mộ Dung Nguyệt còn chưa kịp nói gì đã bị Cố Hành đặt lên trên đệm mềm.
Hai chân cô bị Cố Hành đặt lên trên vai.
"Anh Cố Hành... a... dừng lại..."
Đôi tay Cố Hành sờ lên vùng bụng ⓜề·ɱ 〽️ạ·ı của cô, anh rút côn th*t ra, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ chảy ra dịch đục mình vừa bắn vào.
"Bảo bối, rõ ràng em muốn." Vừa nói vừa dùng côn th*t khiêu khích tiểu huyệt đáng thương, chỉ xẹt qua huyệt khẩu đã 🎋_í𝐜_𝐡 тh_í_c_𝐡 Mộ Dung Nguyệt.
Thiếu nữ không còn cách nào chống đỡ nổi, nổi tâm dâng lên cảm giác trống rỗng quen thuộc khiến cô biết là mình còn muốn.
Hai mắt 〽️-ô𝐧-𝖌 lung si mê nhìn Cố Hành.
"Anh Cố Hành..."
"Hửm?"
Vừa cố ý vừa vô tội.
"Anh Cố Hành... a... cho Nguyệt Nhi..."
"Bây giờ mới ngoan."
Lời vừa nói ra lại thêm một lần cá nước t*ⓗ*â*ռ Ⓜ️ậ*†, mà tất cả cũng mới chỉ là bắt đầu.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |