‘Vũ khí bí mật’
← Ch.08 | Ch.10 → |
"Đừng vội đi, ta còn có vũ khí bí mật." Tôn trưởng lão thần bí nói.
Đồng Ca bước chậm lại, từ từ dừng bước, từ từ quay đầu, từ từ xoay người, vốn tưởng tránh được một kiếp, không ngờ cuối cùng vẫn còn một quả bom nổ chậm, nổ cho nàng choáng váng!
"Vũ khí bí mật?" vẻ mặt Đồng Ca cực kỳ quỷ dị.
Tôn trưởng lão vuốt râu, cười vô cùng gian trá, gật đầu. Nụ cười đó khiến Đồng Ca có loại kích động muốn đốt phăng bộ râu kia ngay lập tức.
"Ngài xác định 'vũ khí bí mật' này có chỗ hơn người?!" Đồng Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôn trưởng lão thản nhiên cười một tiếng: "Dĩ nhiên, mở to mắt chờ xem đi!"
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, một bóng người cao lớn đi đến, mỗi bước đi của hắn như mang đến nắng ấm gió mát.
Hắn, mặt mũi anh tuấn, hai mắt lấp lánh có thần, mặc một bộ trường bào màu trắng, bên hông buộc đai ngọc xanh dương, lúc bước đi tay áo đón gió tung bay, có khí chất cao quý trời sinh.
Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, khiến cả người hắn phiếm màu nắng vàng nhạt, cao quý như thiên thần, phóng khoáng tuấn lãng, khiến người không dời mắt nổi.
Thời gian dường như ngừng trôi, không khí ngừng chuyển động, xung quanh trở thành hư vô, hình như nơi này là sân khấu của riêng hắn.
Tôn trưởng lão thấy vẻ mặt mất hồn của Đồng Ca, cực kỳ đắc ý.
"Nhìn đủ chưa?"
Đồng Ca lập tức tỉnh hồn, thu hồi ánh mắt, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cậy mạnh nói: "Cũng được."
Tôn trưởng lão cười cười: "Hài lòng không?"
Đồng Ca híp mắt nhìn Đoàn Thịnh, "Người này nhìn quen quá! Hình như đã gặp qua ở đâu rồi, ngài tìm hắn ở chỗ nào vậy?" Đồng Ca hỏi Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão tự nhiên là không thể để Đồng Ca biết người là do lão cướp tới, bèn che giấu nói: "Tìm ở chỗ nào đâu có liên quan gì, quan trọng là ngài có hài lòng với hắn hay không!!"
Đồng Ca đưa mắt nhìn xung quanh, làm bộ miễn cưỡng nói: "Tạm được."
Tôn trưởng lão thầm cười trộm, thật ra bộ dáng Đồng Ca như vậy rõ ràng là hài lòng quá trời, "Tạm được là tốt rồi, vậy cứ vậy đi, ngày mai thành thân."
"Gì?!" nhất thời Đồng Ca không tiêu hóa được lời Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão cười híp mắt nói: "Ngày mai thành thân, ngài phải làm tân nương."
"Khụ, khụ, khụ, khụ khụ khụ." Đồng Ca chợt cúi người xuống ho khan, ho đến ứa nước mắt, nàng bị sặc nước miếng của chính mình.
Tôn trưởng lão tốt bụng vỗ vỗ lưng cho Đồng Ca: "Đại vương, ngài vui mừng đến khóc thế này, xem ra ngài rất hài lòng, nếu không, tối nay thành thân luôn?!"
Đồng Ca nghe thấy, người run lên, càng sặc nghiêm trọng hơn, kho khan không ngừng, nàng ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, hai mắt tóe lửa, tay siết chặt vạt áo của Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão tiếp tục vỗ vỗ lưng Đồng Ca nói: "Đại vương, ngài đừng nóng, ta hiểu ý ngài mà, ta lập tức chuẩn bị cho ngài."
Tôn trưởng lão buông Đồng Ca ra, khí thế ngút trời quát: "Vương Sơn, lập tức chuẩn bị, buổi tối động phòng!!"
"Vâng thưa ngài! Thuộc hạ đi ngay!" Vương Sơn vui mừng nói.
Tôn trưởng lão đẩy Đồng Ca ngồi xuống ghế: "Đại vương, ngài ngồi đây chờ chút, ta đi xử lý các 'mỹ nam' làm nền kia."
Đồng Ca sống chết siết chặt vạt áo Tôn trưởng lão không thả, Tôn trưởng lão cười gian, đẩy tay Đồng Ca ra: "Đại vương, ngài yên tâm ngồi nghỉ đi! Chuyện động phòng và chuyện các 'mỹ nam', ta sẽ xử lý tốt hết."
Nói xong, Tôn trưởng lão chạy nhanh như chớp. Nói thật, nếu không có người có đức cao vọng trọng và võ nghệ cao cường thật đúng là không trấn được đám 'mỹ nam' bị lừa đến làm nền kia. Tôn trưởng lão phải tốn không ít sức mới giải quyết được chuyện này, cuối cùng còn lại một đám người trong lòng chua xót ở lại uống rượu mừng.
Thật ra, các 'mỹ nam' từ lúc thấy Đoàn Thịnh ra sân thì đã lập tức biết mình hết hi vọng, Đồng đại khiến người người kính ngưỡng trong tim họ chỉ có người như Đoàn Thịnh kia mới xứng, bọn họ thua tâm phục khẩu phục, mặc dù có chút chua xót, nhưng vẫn nén lệ chúc phúc cho hai người.
Đoàn Thịnh đứng một bên, từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn rất mâu thuẫn, trong đầu hắn có hai phe, một phe nói: "Đoàn Thịnh ngươi là hoàng tử nước Đại La, đọc nhiều sách thánh hiền, hôn nhân đại sự của ngươi phải do phụ hoàng làm chủ, ngươi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm thần làm con." Một phe khác lại nói: "Mục đích của hôn nhân là gì? Chính là muốn tìm một người cùng ngươi đi hết nửa đời sau. Người đó nhất định phải là người ngươi thích, như vậy mới có thể hạnh phúc. Chớ để người khác quyết định thay, hạnh phúc của mình phải do tự mình tranh thủ, nếu ngay cả quyền tự do lựa chọn hạnh phúc cho mình cũng không có, vậy cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa."
Phe kia lại nói tiếp: "Đoàn Thịnh, ngươi tự hỏi lòng mình xem, ngươi thích nàng sao? Bỏ qua một cô nương độc nhất vô nhị như vậy ngươi có hối hận không? Đừng do dự nữa, nếu đã thích vậy đừng buông tay, đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, quan trọng nhất là mình sống vui vẻ, như vậy mới không có gì tiếc nuối."
Mắt Đoàn Thịnh lóe sáng, trái tim hắn đã có lựa chọn. Hắn bước đến bên cạnh Đồng Ca, lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ trong ngực, đưa cho Đồng Ca đang ngồi chồm hổm trên đất ho khan.
Đồng Ca không nhận lấy khăn tay mà ngẩng đầu lên, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ tthấy được gương mặt tuấn tú như tỏa hào quang dưới ánh mặt trời và nụ cười ôn nhu của hắn, Đồng Ca lại mất hồn lần nữa.
Đoàn Thịnh tao nhã cúi người xuống, một tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẫm lệ như mèo nhỏ của nàng lên, một tay dịu dàng lau vệt nước mắt cho nàng.
Sau khi Đoàn Thịnh lau xong, Đồng Ca mới kịp phản ứng, nàng luống cuống lui ra một bước, lòng thầm phỉ nhổ sao mình có thể bị sắc đẹp mê hoặc. Nàng ngước đôi mắt to tiếp tục nhìn Đoàn Thịnh, không ngờ Đoàn Thịnh cũng đang tập trung nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, tia điện lóe lên.......
"A ~~" Đồng Ca chấn động, hình như đã gặp người này ở đâu đó! Đầu óc nàng lập tức chuyển động, tìm tòi trong ký ức, lúc sau mới nhớ ra đây chính là người mấy ngày trước mình gặp trên phố, khi đó nàng đang trừng trị hai bên ác bá, trong đám người xem náo nhiệt có hắn.
Đồng Ca không nhớ đến người ngày đó nàng anh thư cứu mỹ nam là hắn. Hôm đó hắn bị thương, cả người nhếch nhác, mặt dính đầy vết máu, Đồng Ca không nhận ra cũng là bình thường.
"Là ngươi....... Ta gặp ngươi trên phố....... . ngươi tên gì? Sao lại cấu kết với Tôn trưởng lão? Làm sao ngươi biết mà đến tham gia buổi chọn tướng công này?" Đồng Ca phun hết những thắc mắc trong lòng ra một lượt.
Đoàn Thịnh cười khổ, hắn 'cấu kết' với Tôn trưởng lão gì chứ, tính ra hắn là người bị hại mà, hắn vô tội nha!!
"Cười khổ như vậy có phải có gì uất ức hay không? Bị Tôn trưởng lão ép buộc? Cứ nói ra! Ta sẽ làm chủ cho ngươi!" Lời này Đồng Ca nói có chút trái lòng, thật ra, nàng rất hài lòng người trước mắt, nhưng nàng sẽ không vì ham mê nam sắc mà mất đi bản sắc hiệp nghĩa. Nàng là người rất có nguyên tắc!
Vẻ mặt Đoàn Thịnh cực kỳ quái dị, dù gì hắn cũng là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, có ngạo khí của hoàng gia, chuyện hắn không muốn làm, ai ép được, cho dù tánh mạng bị uy hiếp chắc chắn cũng sẽ không thỏa hiệp.
"Đồng Ca, nàng là một cô nương tốt, ta......."
Đoàn Thịnh chưa nói xong, Tôn trưởng lão đã nhẹ nhàng lướt tới như u linh, níu tay Đoàn Thịnh: "Đại vương, cho ta mượn tân lang một chút, ta dẫn hắn đi chuẩn bị."
"Ây ~ đợi chút." Đồng Ca bắt được vạt áo Đoàn Thịnh, hai người lôi lôi kéo kéo một hồi, tiếng áo bị xé rách vang lên, áo của Đoàn Thịnh bất hạnh làm vật hy sinh, rách làm hai nửa.
"Đại vương, ngài đừng gấp, qua tối nay hắn sẽ là người của ngài, chờ một chút, dục tốc bất đạt!" Tôn trưởng lão nháy mắt trêu chọc, khiến Đồng Ca không nói nên lời.
Đồng Ca trầm mặt, nghiêm túc nói: "Đợi chút, Tôn trưởng lão, ta có chuyện muốn nói."
Mỗi khi Đồng Ca nghiêm túc, Tôn trưởng lão sẽ dừng đùa giỡn: "Đại vương, gấp lắm rồi, ngài nói tóm tắt đi."
"Hai việc, thứ nhất, hắn không phải tự nguyện."
"Đương nhiên là tự nguyện, có thể được ngài chọn, là vinh hạnh của hắn!" Tôn trưởng lão thay Đoàn Thịnh đáp.
"Ta muốn hắn tự mình nói." Đồng Ca chăm chú nhìn vào mắt Đoàn Thịnh.
Tôn trưởng lão lén nhéo Đoàn Thịnh, đầy ý uy hiếp. Đoàn Thịnh cười thản nhiên, hắn đã hiểu rõ tâm ý của mình: "Đương nhiên là ta tự nguyện."
Vẻ mặt Tôn trưởng lão nhu hòa xuống, thu tay lại. Đồng Ca hồ nghi nhìn chằm chằm tay Tôn trưởng lão, khiến Tôn trưởng lão cười chột dạ. Sau đó nhìn Đoàn Thịnh hỏi: "Tôn trưởng lão uy hiếp ngươi phải không? Hoặc là ngươi có nhược điểm bị lão bắt được?" Nàng quá rành chiêu trò của Tôn trưởng lão rồi.
Đoàn Thịnh thật không biết nên trách nàng quá cố chấp hay là quá ngốc đây? Hắn ôn nhu nói: "Đồng Ca, nàng là một cô nương rất đặc biệt, được nàng để ý là vinh hạnh của ta, có thể lấy được nàng là phúc khí của ta."
Đồng Ca bỗng đỏ mặt, trước nay chưa bao giờ bị người thổ lộ thẳng mặt như vậy, khiến nàng có chút luống cuống, có chút lo lắng, còn có chút thẹn thùng, vốn nhanh mồm nhanh miệng giờ lại im bặt không biết phải nói gì.
"Ha ha, ha ha, ha ha." Tôn trưởng lão thấy bộ dáng Đồng Ca như vậy cười vui vẻ, vậy là lão không có cướp lầm người.
"Tôn trưởng lão, đại vương, hỉ phòng đã chuẩn bị xong ạ!" Vương Sơn chạy tới nói.
"Tốt tốt tốt, nhanh dẫn tân lang đi chuẩn bị đi!" Tôn trưởng lão đẩy Đoàn Thịnh cho Vương Sơn.
"Vâng thưa ngài!" Vương Sơn dẫn Đoàn Thịnh đi.
"Đợi đã.... . !" Đồng Ca hô.
Hai người quay đầu nhìn nàng, Đồng Ca nói: "Hắn tên gì? Ít nhất phải nói cho ta biết chứ!?"
"Việc này đơn giản." Tôn trưởng lão lấy một tờ giấy ra đưa cho Đồng Ca: "Đây là giới thiệu vắn tắt của hắn, ngài xem đi!" Nghe vậy Vương Sơn và Đoàn Thịnh tiếp tục bước đi.
Đồng Ca nhận lấy, há hốc mồm, chữ rất đẹp, nhưng nàng không biết nó!
Tôn trưởng lão vuốt râu hỏi "Ngài đọc xong rồi?"
Đồng Ca đưa tờ giấy cho Tôn trưởng lão: "Ngài nói đi!"
Tôn trưởng lão dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy, nói: "Ta xem hiểu thì đã nói cho ngài nghe luôn rồi, cần gì đưa ngài nữa, thế này không phải làm khó ta sao?!"
Tôn trưởng lão đảo mắt, "Xem không hiểu cũng không sao, ném đi." Sau đó ra vẻ thần bí móc một quyển sách ra đưa cho Đồng Ca: "Cái này chắc chắn ngài hiểu nè, từ từ nghiên cứu đi, tối nay sẽ cần dùng." nói xong, Tôn trưởng lão chạy nhanh như làn khói.
"Cái gì vậy?!" Đồng Ca khó hiểu mở ra, vừa nhìn liền trợn tròn mắt, thì ra là tranh yêu tinh đánh nhau..
← Ch. 08 | Ch. 10 → |