Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 299 (cuối)

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 299 (cuối)
Chương kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dung Thi Âm vọt một cái đứng lên...

"Đúng vậy, là con ngốc, nhưng con biết rõ mình đến tột cùng là yêu ai, con yêu anh ấy, hơn nữa, nửa năm trước anh ấy đã nói với con, bất kể như thế nào con cũng đợi, anh ấy nhất định sẽ trở về!"

"Con gái, coi như ba cầu xin con, chẳng lẽ con muốn hàng xóm cứ nói xấu mãi sao?" Ba Dung tiến lên, cầu khẩn nói.

"Ba, miệng là ở trên mặt người khác, người ta muốn nói gì, con sẽ không để ý, con tuyệt đối sẽ không đi xem mắt!" Dung Thi Âm quật cường nói.

"Âm Âm, nghe mẹ khuyên, lần này chị con đã nhận lời người ta rồi, dù con chỉ đi gặp người ta qua loa một chút cũng được!" Mẹ Dung tận tình khuyên bảo.

"Không đi!"

Dung Thi Âm cảm thấy đầu mình đau buốt rồi, cô xoay người muốn đi về phòng mình.

"Âm Âm..."

Dung Thi Tinh kéo cô lại, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu: "Em thông cảm cho chị đi, em gái ngoan, người này là cấp trên của chị, nếu như tối nay em quăng mặt mũi của người ta đi, về sao chị làm sao có thể ở công ty làm việc được, người ta đã sớm chờ ở đó rồi, em chỉ cần đi ứng phó cũng được, sau này nói với anh ta là không thích hợp cũng được nha!"

"Mọi người sao phải khổ như vậy chứ? Em như vậy có khác không đi ở chỗ nào chứ? Còn nữa, chị, hôm này em đồng ý với chị, như vậy ngày mai còn người cấp trên thứ hai, thứ ba thì sao?" Dung Thi Tinh mới không tin lời nói của chị cô đâu.

"Ai nha, Âm Âm, chẳng lẽ em không tin tưởng chị sao? Như vậy đi, chị đảm bảo đây là lần cuối cùng, nếu như người này em không ưng ý, chị đảm bảo sẽ khuyên ba mẹ, để bọn họ về sau cũng không bắt em đi xem mắt nữa, như thế nào? Cái điều kiện này có được không?" Dung Thi Tinh vì có thể khiến cho cô đi, đã sử dụng hết vốn liếng rồi.

Vẻ mặt Dung Thi Âm có chút dãn ra, cô suy nghĩ một chút, nhìn Dung Thi Tinh hỏi: "Thật? Nếu như lần này em làm theo lời chị nói, về sau mọi người sẽ không lấy chuyện xem mắt đến làm phiền em?"

"Thật thật, Âm Âm, thời gian cũng sắp muộn rồi, ngoan a.... Đi thay quần áo đi!" Dung Thi Tinh nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, vẻ mặt nóng nảy nói.

Dung Thi Âm ném váy áo qua một bên, nói: "Nếu gấp gáp như vậy, em cứ thế này đi cũng tốt lắm rồi!"

"Cái gì? Con bé ngốc này, con phải mặc cho thật xinh đẹp mới đúng...."

"Mẹ, nếu chỉ đi cự tuyệt, con ăn mặc xinh đẹp làm gì? Mọi người đã nói rồi đấy, về sau không thể ép buộc con đi xem mắt nữa!" Dung Thi Âm nói xong liền nghênh ngang đi ra cửa.

"Đi thôi, mọi người không dẫn đường làm sao con biết ở nơi nào đây!" Cô tùy tiện nói.

Dung Thi Tinh cùng ba mẹ Dung nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ...

Địa điểm xem mắt rất đẹp, vàng xanh rực rỡ, có thể nhìn ra đối phương là người rất có tiền.

Dung Thi Âm một thân đồ thường không có chút nào cảm thấy mình không hòa hợp với hoàn cảnh này, cô nghênh ngang bước về phía trước, cũng không chút nào để ý đến ánh mắt kỳ lạ của các nhân viên phục vụ.

"Âm Âm, phía trước chính là 'Kỳ Lân các', người ta đã chờ rất lâu ở bên trong rồi, chị với mẹ không vào đâu." Dung Thi Tinh trịnh trọng dặn dò Dung Thi Âm.

"A! Hai người không vào? Chuyện này...."

Dung Thi Âm vừa định phản đối, nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy cũng không cần thiết, dù sao mình đi vào nói rõ ý tứ của mình, họ đi vào ngược lại sẽ càng lúng túng.

Vì vậy liền nhún vai, cũng không quay đầu lại đi về hướng 'Kỳ Lân các'....

Thấy bóng dáng cô đi xa, mẹ Dung có chút lo lắng hỏi: " Tình Tình, con nói Âm Âm có trách chúng ta không?"

Dung Thi Tinh đỡ mẹ Dung cười nói: "Mẹ, sợ rằng lúc đó nó cảm ơn chúng ta còn chẳng kịp đấy..."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng...

Dung Thi Âm thực sự là nhắm mắt gõ cửa, hít sâu một cái, đi vào...

"Xin hỏi..."

Cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía...

Oa... Nơi này thật lớn, đây rõ ràng giống hệt phòng tổng thống nha, thiết bị lắp đặt cực kỳ xa hoa, cô mơ hồ thấy một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất hướng mặt về biển rộng, giống như tâm tình rất tốt mà quan sát phong cảnh.

Chắc hẳn chính là người này!

Nhưng mà... Tại sao phải chọn một chỗ như vậy!

Thật kỳ quái!

"Vị tiên sinh này, xin chào...."

Dung Thi Âm hắng giọng một cái, hít một hơi thật sâu, đi tới một chỗ vẫn còn cách anh ta thật xa, sau đó mở miệng nói:

"Ách, tôi biết rất rõ ngài là cấp trên của chị tôi, thật ra hôm nay tôi đến là muốn cùng ngài nói rõ, cuộc xem mắt này không thể thành được, bởi vì tôi đã có người yêu rồi, thật xin lỗi!"

Chẳng quản cái khỉ gió anh ta có nghe thấy hay không, nói xong sớm một chút thì chuồn sớm một chút thôi.

Thấy anh ta vẫn như cũ chẳng có phản ứng gì, Dung Thi Âm le lưỡi một cái: " Tôi đã nói xong rồi, tôi đi đây...."

Nói xong cô liền nhún vai đi tới trước cửa.

Người đàn ông này thật kỳ quái, làm sao lại tự giấu mình ở góc đấy, chắc dáng vẻ cùng cấp bậc với khủng long rồi, khó trách muốn đi xem mắt...

Đúng lúc ấy thì....

"Đi gấp như vậy sao, xem ra tôi ở trong mắt nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ như thế thôi..."

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, ngay sau đó là tiếng bước chân chững chạc.

Dung Thi Âm kinh ngạc đến ngây người, giọng nói này...

Hô hấp của cô trở lên dồn dập, trong lúc nhất thời thế nhưng co lại không dám quay đầu lại, bởi vì cô rất sợ khi quay đầu lại sẽ biến thành ảo giác...

Là anh ấy....

Là A Nghị sao?

*****

Một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô từ phía sau, ngay sau đó, cô liền cảm thấy khuôn mặt nam tính chôn ở cổ mình, dịu dàng hôn lên tai mình...

"Không dám nhìn anh sao?"

Giọng nói tràm thấp không chút nào che giấu tình yêu, bao quanh cô đều là hơi thở nam tính quen thuộc.

"Không... Không dám nhìn, em sợ... Tất cả chỉ là giấc mơ...."

Dung Thi Âm nhắm mắt lại, cô tình nguyện đưa lưng về phía anh, hưởng thụ hơi thở dịu dàng làm cô nhớ nhung nửa năm qua.

"Cô bé ngốc...."

Nụ cười trầm thấp rơi trên trán cô, cô chỉ cảm thấy một hơi thở cường đại đang bao phủ lấy mình.

"Mở mắt ra nhìn anh, anh đã trở về...."

Dung Thi Âm bỗng nhiên mở mắt, nhìn đôi mắt hết sức quen thuộc kia, giống như ánh sao trên trời, lại không chút nào che giấu thâm tình, áo sơ mi vừa khít với dáng người cao lớn anh tuấn, không thể nghi ngờ được nữa...

Cô đột nhiên che miệng lại, mắt đẹp dần dần chảy ra nước mắt...

"A Nghị.... Thật là anh sao, A Nghị.... ."

Cô đưa tay vuốt ve gò má như được chạm khắc của anh, hình như không tin vào những điều mình đang thấy....

"Là anh, là amh, vì quá nhớ nhung em, cho nên anh vội vàng xử lí hết mọi chuyện rồi quay trở lại!"

Lăng Thiếu Nghị quyến luyến hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, hôn khô nước mắt cô.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá...."

Dung Thi Âm giống như đang nằm mơ, chỉ sợ tỉnh lại, cô lập tức nhào vào trong ngực anh, vừa cười vừa khóc....

"Về sau anh sẽ không rời xa em! Âm Âm, em là của anh, cả đời này đều là của anh...."

Lăng Thiếu Nghị hôn lên tóc cô, đau lòng nói.

Dung Thi Âm liều mạng gật đầu, nhưng một lúc sau, cô dường như nhớ tới điều gì đó....

"A Nghị, anh đi xử lý chuyện gì vậy? Tiểu Phong và mẹ nó đâu?...." Cô không dám hỏi tiếp nữa.

Thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Lăng Thiếu Nghị trìu mến vuốt ve gương mặt cô, nói:

"Sau khi anh trở về không lâu, anh và Vũ Ân liền ly hôn, thật ra cô ấy sớm đã có suy nghĩ này, hơn nữa, lần trước cô ấy đến Đài Loan chính là muốn nói với anh chuyện này, Tiểu Phong tạm thời sẽ ở bên cạnh cô ấy, đợi nó đến tuổi đi học anh sẽ đón nó về, cho nó tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất! Mà anh lâu như vậy mới quay lại, là bởi vì còn xử lý chuyện tiếp nhận chi nhánh công ty."

Dung Thi Âm nghe thấy sửng sốt một chút....

Ly hôn?

Tiểu Phong còn có thể trở về?

Đây là sự thực sao?

Cô rất thích đứa bé kia nha, mặc dù mới chỉ gặp một lần....

Nhưng mà, tiếp quản chi nhánh công ty?

" A Nghị, anh phải tiếp nhận chi nhánh công ty gì vậy?" Dung Thi Âm tò mò hỏi.

Lăng Thiếu Nghị cười không nói, lúc này, mẹ Dung và Dung Thi Tinh đều đi vào....

"Lăng Thiếu Nghị, là lãnh đạo trực tiếp của chị, trước mắt tiếp nhận chi nhánh công ty Lăng thị tài phiệt ở Đài Loan, cũng là đối tượng xem mắt hôm nay của em nha!" Dung Thi Tinh cười nói.

"Chị... Mẹ, hai người..."

Dung Thi Âm thấy hai người nói mới bừng tỉnh, hiểu ra: "A, thì ra mọi người kết hợp trêu chọc con! Đáng ghét chết được!"

"Nếu hôm nay anh không làm thế sao biết được em còn yêu anh như vậy!" Lăng Thiếu Nghị lần nữa ôm chặt cô, trìu mến nói.

"A Nghị, anh thật là hư, thế nhưng lại nghĩ ra phương thức gặp mặt như vậy...."

Mặc dù ngoài miệng Dung Thi Âm nói như vậy, trong lòng lại cục kỳ cảm động, cô cũng ôm chặt anh, gương mặt hạnh phúc.

"Vậy em có thích không?" Lăng Thiếu Nghị hỏi.

"Thích, chỉ cần là anh, cái gì em cũng thích...."

Lời nói của Dung Thi Âm nhanh chóng rơi vào trong nụ hôm của Lăng Thiếu Nghị.

"Khụ khụ...."

Một lúc sau, Dung Thi Tinh cố ý ho nhẹ một cái để cắt đứt màn thân thiết của hai người....

"Cái đó, Lăng tổng, tôi phối hợp tốt như vậy, anh làm lãnh đạo nên thưởng một chút đi, nhưng mà, anh nói về sau tôi sẽ xưng hô với anh như thế nào đây? Ông chủ? Em rể?"

Vào giờ phút này cô đã hoàn toàn buông xuống, chỉ cần em gái có thể hạnh phúc, cô liền hạnh phúc rồi.

"Tùy cô, tôi không có vấn đề gì.... Nhưng mà trước mắt, vị trí quản lý phòng thị trường đang trống, không biết vị chị dâu tương lại đây có hứng thú không?" Nụ cười của Lăng Thiếu Nghị nở rộ, giống như tắm gió xuân.

"Đương nhiên là có hứng thú! Mẹ, con thăng chức rồi, ha ha...." Dung Thi Tinh ôm mẹ Dung cười không ngừng.

"Tốt, thì ra hai người đã có giao dịch như vậy, thế còn em?" Dung Thi Âm giả bộ bất mãn hỏi.

"Em a.... ."

Lăng Thiếu Nghị cười vuốt mũi cô một cái, nói: "Ở trước mặt mẹ của em, em phải thề cả đời phải yêu anh, không cho phép chần chừ!"

"Đáng ghét!" Dung Thi Âm cười, rúc vào trong ngực anh.

"Âm Âm, bởi vì anh còn đồng thời quản lý chi nhánh công ty ở Thụy Sĩ, tổng bộ bên kia anh cũng phải chịu trách nhiệm, cho nên anh muốn em đáp ứng anh một chuyện!" Lăng Thiếu Nghị nặng nề nói với cô.

"Chuyện gì ạ?"

"Anh muốn em hứa, bất kể anh đi nơi nào, em đều phải ở bên cạnh anh, được không?"Vẻ mặt anh tràn đầy tình yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm bỗng nhiên đỏ bừng, cô cười gật đầu, cũng thâm tình nói:

"Được, em sẽ ở bên cạnh anh.... Cả đời!"

Hai người ôm nhau, nguyện không bao giờ tách xa nhau nữa....

Có người từng nói: Hạnh phúc chân chính không thể miêu tả được, nó chỉ có thể trải nghiệm, trải nghiệm càng sâu thì càng khó miêu tả, bởi vì hạnh phúc chân chính không phải là việc có thể tập hợp được, nó là một trạng thái kéo dài....

Thật ra hạnh phúc rất đơn giản, hạnh phúc chính là yêu nhau đến già, còn nhìn nhau không chán, có thể ở chung một chỗ với nhau, bên nhau một đời một thế, cùng nhau từ nhân gian đến thiên đường....

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-299)