Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 292

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 292
Ngoại truyện 52: Ứng hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ban đêm, xinh đẹp giống như mộng ảo, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cũng không sáng bằng bóng đèn lóe lên rực rỡ trong biệt thự, trên mặt nước xanh lam trong bể bơi, ánh trăng chiếu rọi tạo ra những tia sáng long lanh, hình dáng của biệt thự chiếu xuống mặt nước trong suốt tạo ra những gợn sóng vòng tròn xinh đẹp.

Dung Thi Âm được Lăng Thiếu Nghị bọc trong áo tắm từ phòng tắm đi ra, cuối cùng cô đã đi theo A Nghị đến biệt thự của anh, lần này cô quyết định làm chủ tình yêu của mình.

Hơi nước mờ mịt càng làm cho da thịt của cô thêm trắng sáng, mịn màng, tóc đen dài mượt khoác lên bờ vai, cô nhẹ nhàng ngồi trên ghế sa lon, không thấy Lăng Thiếu Nghị, chắc là tới thư phòng gọi điện rồi.

Có lẽ do áp lực tinh thần quá lớn, thân thể vừa dính vào ghế sa lon mềm mại, mí mắt không ngừng run lên, mặc dù cô rất muốn chờ A Nghị, rất muốn hỏi anh có thể lấy ra mười triệu không, nhưng mà...

Dần dần, Dung Thi Âm cảm thấy ý thức của mình trở lên mơ hồ, cô ngáp một cái, thân thể hoàn toàn co rúc ở trên ghế sa lon, chẳng bao lâu, mí mắt cô hoàn toàn khép lại....

Tuy nói bên ngoài có chút lạnh, nhưng không khí trong phòng rất ấm áp, Dung Thi Âm như một nàng công chúa không buồn không lo ngủ thật say...

Qua không bao lâu, Lăng Thiếu Nghị cúp điện thoại, từ thư phòng đi ra, vừa muốn đi vào phòng ngủ chính thì thấy Dung Thi Âm đang vùi mình trên ghế sa lon trong phòng khách.

Bước chân anh chậm lại, nhìn dáng vẻ cô ngủ thật say, khóe môi lạnh nhạt nổi lên ý cười cưng chiều.

Không lập tức ôm cô vào phòng ngủ chính, chỉ ngồi trên thảm, tinh tế nhìn dáng vẻ cô ngủ say giống như thiên sứ vậy, Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng nâng tay, gạt tóc trên trán của cô sang một bên, dịu dàng vuốt ve gò mà mịn màng của cô.

Mặc dù hôm nay xảy ra chút chuyện không vui, nhưng làm anh khiếp sợ là một người vốn nhát gan như Dung Thi Âm thế nhưng lại chạy theo mình, điều này thực sự làm lòng anh ấm áp, ý niệm kiên định trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Anh muốn không phải là người phụ nữ như vậy sao, có chút ngây thơ làm lòng anh thỉnh thoảng sẽ đau một chút.

Nhìn cô tin cậy ngủ say ở trước mặt mình, thân thể nhỏ nhắn của cô mặc chiếc áo tắm thật to của anh, dường như có thể bao bọc cả người cô, lúc này Dung Thi Âm có vẻ nhỏ thật nhỏ, làm cho anh không khỏi nhớ đến câu chuyện truyền thuyết trên thế giới về cô gái ngón cái, đáng tiếc, anh cũng không phải vương tử kia...

Anh, Lăng Thiếu Nghị, chỉ không hơn không kém một ma quỷ thôi, nhưng mà, một ma quỷ như vậy, khi quyết định bắt đầu một đoạn tình yêu, bất luận ai cũng không thể ngăn cản được.

Người con gái này, anh nhất định muốn!

Anh không kìm lòng được, ở trên trán cô khẽ hôn một cái, đôi mắt lạnh lẽo trước sau như một của Lăng Thiếu Nghị trở lên nhu hòa ấm áp, hương thơm thoang thoảng lượn lờ quanh anh, ngay sau đó, hạnh phúc, ấm áp trong lòng xuyên qua toàn bộ cơ thể anh.

Đã bao lâu không ấm áp như vậy?

Hai năm?

Hay là ba năm?

Thậm chí.... Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ được ấm áp như vậy?

Lăng Thiếu Nghị chưa bao giờ nghĩ sẽ có thời điểm mình lẳng lặng ngồi ngắm nhìn một cô gái, lần đầu, anh cảm thấy mãnh liệt như vậy, thì ra nhìn cô gái mình yêu mến ngủ say cũng là một loại hạnh phúc.

Nhiều năm như vậy, anh đều sống trong thù hận, đối với ba mình, đối với anh trai mình, thậm chí đối với cả Kỳ Hinh!

Kỳ Hinh.... Cái tên này, đã bao lâu anh không nghĩ tới rồi?

Hình như đã cả trăm năm rồi!

Trái tim mình bắt đầu ấm áp là khi đứa con trai Lăng Phong của mình ra đời, khi thằng bé mang theo vẻ mặt hồn nhiên gọi mình là "Ba" thì trong lòng mình bắt đầu hòa tan...

Chỉ là, anh không ngờ, cuối cùng An Vũ Ân lại không quyến luyến chút nào mang theo con trai đi, cũng mang đi hy vọng cuối cùng của anh...

Người giống như anh vậy, làm sao có được hạnh phúc, làm sao có được tình yêu?

Nhưng mà, Dung Thi Âm xuất hiện!

Cô thật nhỏ, cũng rất dịu dàng, cứ như vậy ở trước mặt anh không giữ lại chút nào, gặp qua dáng vẻ kệch cỡm của nhiều phụ nữ, vì quyền thế và phú quý, mang theo từng chiếc mặt nạ làm người ta nôn mửa, chỉ có Dung Thi Âm, cô vẫn chân thật như vậy....

Chân thật cười, chân thật khóc, chân thật yêu cũng chân thật hận...

Một người sinh động như vậy ở trong mắt Lăng Thiếu Nghị thật là đáng yêu, làm cho anh không tự chủ bị hấp dẫn!

Anh muốn cô, bất kể như thế nào cũng muốn cô, bởi vì trên đời này, chỉ có cô mới hiểu được tâm tư của anh.

Cho nên, nói anh ích kỷ cũng được, nói anh tư lợi cũng tốt, tóm lại, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Khẽ thở dài một hơi, Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng ôm lấy Dung Thi Âm, đi tới phòng ngủ, đặt cô thoải mái lên giường lớn, thân thể mềm mại giống như đóa hoa xinh đẹp lặng lẽ nở rộ.... .

"Ưmh.... ."

Có lẽ vì thay đổi chỗ, Dung Thi Âm nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, thân thể khẽ động một chút, hơi tỉnh lại....

" Đánh thức em rồi!"

Lăng Thiếu Nghị cúi đầu, giọng nói trầm thấp rơi vào vành tai Dung Thi Âm, dịu dàng như nước làm phụ nữ say mê!

Ánh mắt mê ly dần chuyển sang tỉnh táo, khi hơi thở phái nam quen thuộc bao phủ Dung Thi Âm thì cô hơi ngồi dậy...

"A Nghị, em vừa mới ngủ thiếp đi sao?"

Giọng nói êm ái có một tia ảo não, đã nhắc nhở mình không được ngủ mà, vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi đấy!

"Hôm nay em mệt muốn chết rồi, ngủ một giấc thật tốt đi, không cần suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác!"

Lăng Thiếu Nghị đắp cái chăn ấm áp lên người cô, cử chỉ săn sóc lộ ra tình yêu sâu đậm của anh đối với cô, động tác như thế, anh chưa từng nghĩ sẽ vì một cô gái mà làm!

*****

"A Nghị..."

Dung Thi Âm nhẹ nhàng kéo bàn tay to của anh, dứt khoát ngồi dậy.

"Em có chuyện muốn hỏi anh?"

Lăng Thiếu Nghị không khó nhìn ra suy nghĩ của cô, anh cũng dứt khoát ngồi lên giường, vuốt ve bàn tay nhỏ của cô.

Dung Thi Âm gật đầu một cái, ánh mắt mờ mịt vữa nãy đã không còn, thay vào đó là con ngươi trong suốt có hiện lên một tia nghi ngờ.

"A Nghị, sao hôm nay anh lại đồng ý với ba em bỏ ra mười triệu? Anh biết rõ là ba em chỉ làm khó anh thôi!"

Lăng Thiếu Nghị nghe xong, giơ bàn tay lên, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc như thác nước của cô, hưởng thụ xúc giác tuyệt vời do những sợi tóc mang lại nơi đầu ngón tay, một lúc sau, mới chậm rãi nói:

"Cô bé ngốc, nếu anh không làm như vậy, ba em sẽ càng không tin phục anh!"

"Nhưng mà, anh thật muốn đưa cho ba em mười triệu sao?"

Dung Thi Âm luôn cảm thấy là lạ, cô càng lúc càng cảm thấy mình giống hàng hóa, bị người ta ra giá, chờ bán ra.

Lăng Thiếu Nghị thấy ánh mắt cô thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng bị lông mi thật dài che giấu, nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng anh bật ra:

"Âm Âm, anh biết em đang suy nghĩ gì, em phải biết, anh và ba em giống nhau, đều yêu thương em, chỉ là, phương thức ông bảo vệ em xuất hiện một vài vấn đề, mà anh chỉ muốn phối hợp với ông thôi, dù sao ông cũng là trưởng bối, là người ba đã sinh ra và nuôi lớn em, anh không thể phản bác quyền lợi của ông, thậm chí, anh cũng không muốn phản bác!"

"Nhưng mà, mười triệu không phải là số tiền nhỏ, em không muốn anh lại đi Macao đánh bạc..."

"Hừmm...."

Lăng Thiếu Nghị thoái mái đưa ngón tay sờ sờ môi, cười cười, nhẹ giọng nói ra:

"Âm Âm, em phải tin tưởng anh, được không?"

Giọng nói thản nhiên cắt đứt nghi ngờ của Dung Thi Âm.

Cô cắn môi, cắn đến khi có thể nhìn thấy hàm răng mờ mờ in trên bờ môi đỏ mọng mới thôi, cô thở dài một hơi, có chút sợ hãi nói:

"A Nghị, anh.... Anh hận ba em không?"

Lăng Thiếu Nghị buồn cười lắc đầu, ngay sau đó, hỏi cô một câu giống như vậy...

"Vậy em có hận ba em không?"

Dung Thi Âm hạ mắt, lông mi nồng đậm che giấu nội tâm trằn trọc lo lắng của cô.

"Không hận! Ông ấy là ba em, từ trước đến nay ông ấy chưa từng như vậy!"

"Cho nên nha...."

Lăng Thiếu Nghị tiếp lời: "Em nghĩ lại xem, hôm nay em cứ như vậy mà chạy theo anh, ba mẹ em chắc hẳn sẽ rất đau lòng, mặc dù anh cũng có chút ích kỷ, nhưng mà ông dù sao cũng là ba em, bất kể như thế nào, anh cũng không muốn vì anh mà hai người trở lên bất hòa!"

"Em.... Em lúc đó chỉ là.... Rất lo lắng cho anh, bởi vì ở Đài Loan anh không có thân thích mà!"

Dung Thi Âm ngẩng đầu lên, vừa nhìn lên, hai mắt đã đẫm lệ.

Trong lòng Lăng Thiếu Nghị nhói một cái, lo lắng của cô làm anh cảm thấy rất đau lòng, kìm lòng không được cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, chuyển sang nồng nàn, bàn tay đè cô thật chặt ở dưới thân, dường như muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình.

"Âm Âm.... Âm Âm của anh.... Em đã dạy anh như thế nào là yêu một người nhiều hơn một chút...."

Lời nói của anh rơi vào bờ môi của cô, tiến tới vành tai nhạy cảm của cô, nụ hôn nông sâu như dòng nước chảy xiết nháy mắt bao phủ quanh cô....

"A Nghị..."

Dung Thi Âm cũng theo tình cảm đang tràn lan của anh mà trở lên trầm bổng phập phồng, hai cánh tay của cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, mềm mại thừa nhận tình yêu anh mang tới.

Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi:

"Âm Âm, anh muốn em nghiêm túc trả lời anh mấy vấn đề!"

Dung Thi Âm thở hồng hộc, khi cô chống lại tròng mắt đen mang theo vẻ cực kỳ nghiêm túc thì không khỏi giật mình, lập tức gật đầu.

Lăng thiếu Nghị thấy thế, bên môi chậm rãi xuật hiện ý cười, bàn tay to của anh khẽ vuốt tóc cô.

"Nói cho anh biết, em yêu anh bao nhiêu?"

Dung Thi Âm ngơ ngác nhìn Lăng Thiếu Nghị, câu hỏi của anh làm cho cô có chút bất ngờ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô nở nụ cười xinh đẹp để lộ núm đồng tiền, gương mặt dịu dàng như hoa sen trên mặt nước.

"Em không biết hình dung như thế nào, nhưng mà.... Em biết rõ, em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì!"

Lời của cô ngây ngốc, nhưng lại làm Lăng Thiếu Nghị lâm vào khiếp sợ, tim anh càng trở lên hòa tan.

"Nói như vậy, em nguyện ý đi theo anh cả đời, phải không?" Giọng nói trầm thấp nhưng vẫn nghe ra được tình cảm đang kích động.

Dung Thi Âm cắn môi, lời nói của anh làm hai má cô đỏ bừng.

Một lát sau, cô ngượng ngùng gật đầu, dịu dàng nói: "Em nguyện ý..."

"Âm Âm..." Lăng Thiếu Nghị kéo cô vào trong ngực, cô giống như trân bảo lại làm anh đau lòng không dứt.

"Vậy em có muốn gả cho anh không? Bất kể anh có thân phận và bối cảnh như thế nào?" Thời điểm anh hỏi ra câu này, lại có cảm giác phi thường khẩn trương.

Điều này cũng khó trách, mặc dù anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà cầu hôn, đây là lần đầu tiên nha!

Dung Thi Âm đột nhiên nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị, con ngươi xinh đẹp chứa vẻ khiếp sợ, môi hồng xinh đẹp, cũng vì lời cầu hôn bất ngờ này mà khẽ mở ra, giống như búp bê pha lê vậy, không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt này.

Thấy phản ứng của cô như vậy, Lăng Thiếu Nghị không khỏi cười khổ, mình cầu hôn có bao nhiêu thất bại đây, thế nhưng lại dọa cô đến choáng váng!

"Cô bé ngốc, anh vừa cầu hôn em đấy, thế nào trên mặt một chút vui sướng cũng không có chứ?"

Anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu, mặc dù dáng vẻ này của cô rất mê người, lại làm tâm trạng anh có chút lo lắng không yên.

*****

Lời nói của Lăng Thiếu Nghị làm Dung Thi Âm đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng, cô cúi đầu, đôi tay nhỏ bé trắng nõn theo bản năng vuốt vuốt, ống tay áo choàng tắm to lớn làm lộ ra một mảng cánh tay trắng như tuyết, có một lọai mỹ cảm như "Vẫn ôm đàn tỳ bà che mặt".

"Âm Âm..."

Sự trầm mặc của cô làm lòng Lăng Thiếu Nghị bất an, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng hỏi:

"Em.... Chẳng lẽ không nguyện ý gả cho anh sao?"

Hay là phương thức cầu hôn của anh có vấn đề rồi? Đây chính là chuyện nghiêm túc nhất trong đời anh mà.

"A Nghị.... Em...."

Giọng nói của Dung Thi Âm run run, cô ngẩng đầu nhìn cặp mắt cố chấp của Lăng Thiếu Nghị, ngượng ngùng nói:

"Em chỉ không biết phải làm như thế nào mới trở thành một người vợ tốt...."

Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở lên phi thường đỏ.

"Âm Âm...."

Tảng đá trong lòng Lăng Thiếu Nghị lập tức rơi xuống, tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng anh bật ra ngoài, ngũ quan như chạm khắc nhất thời đã buông lỏng không ít...

"Thật ra, chuyện em cần làm rất đơn giản."

Dung Thi Âm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp nổi lên tia nghi ngờ.

"Việc em cần làm chỉ có một chuyện, đó là...."

Lăng Thiếu Nghị vuốt một cái trên đầu mũi nhỏ của cô, cử chỉ cưng chiều: " Yêu anh thật nhiều!"

Một câu nói càng làm Dung Thi Âm thẹn thùng, cô tức giận đánh một cái trên lồng ngực to lớn của anh, cố làm ra vẻ oán giận nói:

"Anh giễu cợt em có phải không? Kết hôn đâu phải chuyện đơn giản như thế!"

"Kết hôn cuối cùng là chuyện đơn giản hay phức tạp, em phải tự mình trải nghiệm mới biết được nha!"

Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm thân thể cô từ phía sau, dựa đầu vào mái tóc của cô, vào giờ phút này, thân thể mềm mại của cô giống như nước xuân, làm anh không thể bỏ xuống được tình yêu.

Dung Thi Âm cảm thấy hơi thở của anh phả vào cổ mình, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng vương trên gáy trắng nõn của cô, mê hoặc lòng cô run lên...

"Không biết anh đang nói cái gì.... ."

Giọng nói của cô mềm mại, tình cảm trong mắt cũng như mùa xuân ấm áp....

"Không biết sao?"

Lăng Thiếu Nghị không nhịn được tỉ mỉ gặm cắn phần da thịt trên cổ của cô, giọng nói cũng bởi vậy mà trở lên mơ hồ không rõ:

"Chỉ cần em gả cho anh, sẽ biết kết hôn rốt cuộc có phải chuyện đơn giản hay không, được không...."

Dung Thi Âm cảm thấy trái tim mình đang dần dần tan rã, khi anh mạnh mẽ tấn công, trong lòng hạnh phúc giống như thác lũ bắt đầu tràn ra, trong nháy mắt bao vây cô.

"Gả cho anh, được không?"

Môi Lăng Thiếu Nghị rơi trên vành tai cô, giọng nói êm ái mang theo nhiệt độ ấm áp hòa tan lo âu và sợ hãi của Dung Thi Âm.

Bờ vai trơn mịn từ áo choàng tắm đột nhiên lộ ra thì cô cũng gật đầu một cái, mang theo dáng vẻ cực kỳ ngượng ngùng của phụ nữ.

"Có thật không?" Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu lên, gương mặt vui sướng.

Dung Thi Âm càng thêm ngượng ngùng, cô hạ mắt, một lần nữa gật đầu.

"Thật tốt quá..."

Lăng Thiếu Nghị nhất thời kích động, ôm cô từ trên giường lên, đứng tại chỗ xoay mấy vòng liền.

Anh cảm thấy mình chưa từng hưng phấn, hạnh phúc như thế, Dung Thi Âm gật đầu tương đương với việc rót vào thân thể anh một loại thuốc kích thích, sự hưng phấn của anh không có ngôn ngữ nào có thể diễn đạt được.

"A.... ."

Dung Thi Âm cảm thấy mình sắp bay lên trời rồi, tiếng cười duyên dáng trong trẻo dễ nghe giống như chuông bạc: "A Nghị, mau thả em xuống...."

Lăng Thiếu Nghị bỗng nhiên đặt cô xuống, hai người thuận thế ngã trên giường lớn, trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, đưa đẩy tình ý....

"Âm Âm, có biết em đối với anh quan trọng như thế nào không?"

Lăng Thiếu Nghị đè lên người cô, một tay chống bên đầu cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ngón tay trượt đến xương quai xanh của cô....

"Anh thường xuyên suy nghĩ, em là một cô gái như thế nào, mềm mại như vậy, làm người ta yêu thương như vậy, giống như ánh sáng mặt trời chiếu sáng lòng anh, để cho anh không bị rét lạnh, cũng để anh cảm thấy không còn cô tịch nữa...."

Dung Thi Âm nhìn vào con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy của anh, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đau lòng, loại đau đớn như khoan tim này dần thấm vào lục phủ ngũ tạng cô, đau đớn theo sự đau đớn ẩn sâu trong mắt anh.

Bàn tay nhỏ bé mang theo đau lòng vuốt theo ngũ quan như được chạm khắc của anh, tỉ mỉ phác họa đường nét tuấn mỹ của anh, than nhẹ:

"A Nghị, trước kia anh nhất định đã trải qua nhiều chuyện đau lòng phải không?"

Cô không biết bối cảnh của anh rốt cuộc là như thế nào, anh không nói, cô cũng rất hiểu chuyện không hỏi, chỉ là, thỉnh thoảng trên gương mặt hờ hững của anh sẽ thoáng qua vẻ bi thương, nhìn nụ cườ nhàn nhạt bên môi anh, cô biết A Nghị sẽ không phải là người đàn ông hay cười thật lòng....

Nhìn vẻ mặt cô lo lắng, Lăng Thiếu Nghị thu hồi chút thất thần của mình, môi mỏng khẽ câu lên thành một nụ cười nhẹ nhàng:

"Tất cả đã qua, về sau, trong sinh mạng của anh có em, cũng là có tất cả!"

Nói xong, anh cúi đầu, động tình hôn lên môi anh đào của cô, dùng lưỡi dịu dàng phác họa hình dáng môi cô, dò sâu vào trong, tận hưởng hơi thở mùi cỏ thơm từ bên môi cô....

Dung Thi Âm khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vào giờ phút này, cô không nói thêm gì nữa, chỉ muốn yên lặng chia sẻ tình cảm A Nghị mang đến cho mình, cảm giác mãnh liệt hạnh phúc quanh quẩn bên cô, khi bàn tay ấm áp và an toàn nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng trên người cô, cô được ôm vào trong lồng ngực ấm áp của anh....

Crypto.com Exchange

Chương (1-299)