Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 287

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 287
Ngoại truyện 47: Cảnh cáo của Lôi Tu Hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong phòng y tá lập tức nhiều hơn mấy người đàn ông hung hãn, dáng vẻ kiêu căng của y tá trưởng lập tức bị sợ hãi tiêu diệt, cô ta vừa nghe là tới tìm Dung Thi Âm, không nói hai lời liền kéo Âm Âm đang đứng bên cạnh lên trước mặt mình.

"Người các anh tìm chính là cô ta, cô ta chính là Dung Thi Âm!"

"Y tá trưởng!" Một cô y tá nóng nảy cực kỳ, cô không ngờ y tá trưởng sẽ làm như vậy.

Một trong số người đàn ông tiến lên, sau khi đánh giá Dung Thi Âm, giọng nói thô lỗ hỏi: "Cô chính là Dung Thi Âm?"

Mà Dung Thi Âm hiển nhiên cũng bị mấy người đàn ông xa lạ trước mặt dọa cho choáng váng, cô nuốt nước bọt, nhắm mắt nói: "Tôi chính là Dung Thi Âm, xin hỏi các anh..."

"Bớt sàm ngôn đi, đi theo chúng tôi một chuyến!"

Một người đàn ông không kiên nhẫn tiến lên kéo tay cô, bàn tay gắt gao kiềm chế cô, giống như bắt một con gà con không phí chút sức lực nào.

"Buông tôi ra, các anh là ai?"Dung Thi Âm sợ hãi giãy dụa, cô đâu biết những người này, bắt cô làm gì?

Mấy người đàn ông không để ý Dung Thi Âm giãy dụa và hét chói tai, chỉ mạnh mẽ kéo cô ra khỏi bệnh viện, sau bảy tám lần rẽ ngoặt thì đến một con phố vắng vẻ, đẩy cả người cô vào trong một chiếc xe con.

"Bùm..."Một âm thanh vang lên, cửa xe bị đóng lại.

"Dung tiểu thư, nhiều ngày không gặp, cô có khỏe không?"

Khi cửa xe đóng lại, một giọng nói trầm thấp của nam vang lên.

Dung Thi Âm sợ hãi, vội vàng quay người lại, liền đối diện với con ngươi đang mỉm cười của Lôi Tu Hành, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lập tức nhớ lại chuyện ngày đó.

Vì vậy, cô không nói hai lời, lập tức muốn mở cửa xe, nhưng lại phát hiện.... Cửa xe đã sớm bị khóa rồi.

Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, khuôn mặt vốn trắng nõn trở lên tái nhợt không còn chút máu.

"Thế nào? Dung tiểu thư hình như rất sợ Lôi mỗ..."

Lôi Tu Hành buồn cười nhìn dáng vẻ đề phòng của Dung Thi Âm, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế xe.

Thân thể Dung Thi Âm dính chặt trên cửa xe, cô nhìn chằm chằm hắn, giống như đang đề phòng một con sói xám lớn...

"Anh... Anh muốn làm gì? A Nghị đã đưa cho anh khoản tiền kia rồi!"

Ngụ ý là.... Tiền đã đưa cho anh rồi, anh còn tìm tôi làm cái gì?

"Chậc chậc..."

Thân thể cao lớn của Lôi Tu Hành giật giật, làm Dung Thi Âm cảm thấy không gian trong xe nhỏ đi rất nhiều, một cỗ áp lực tự nhiên xuất hiện.

"Cô nhóc này, cô sợ tôi cũng không phải chuyện gì tốt đâu!" Nói xong, hắn đưa bàn tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhưng ngay sau đó....

"A...."Một tiếng kêu vang lên.

Chỉ thấy Dung Thi Âm hung hăng cắn một ngụm trên bàn tay Lôi Tu Hành, làm hành động vuốt ve của hắn phải chịu tội.

"Đáng chết! Cô dám cắn tôi?"

Lôi Tu Hành nhíu mày tức giận, hắn nhanh chóng rút tay về thì phát hiện lưng tay của mình đã chảy máu.

"Lá gan của cô thật không nhỏ!"

Hắn đưa tay hung hăng bóp cổ cô, làm cả người cô không thể động đậy, sau đó, thân thể cao lớn của hắn thẳng tắp áp tới cô...

"Ưmh.... ."

Dung Thi Âm cảm thấy mình sắp không thở được, hô hấp của cô càng lúc càng trở lên khó khăn, ngay sau đó, môi của cô bị Lôi Tu Hành hung hăng hôn lên...

Tức giận!

Là tức giận!

Bất kể các động tác của hắn lúc này đều cho thấy, vào giờ phút này hắn rất tức giận!

"Buông ra... Buông tôi ra..."

Dung Thi Âm vất vả nặn từ trong cổ ra một câu nói như vậy, bàn tay nhỏ bé liều mạng đặt trên lồng ngực hắn để ngăn cản, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều vỡ tan rồi.

"Buông cô ra?"

Lôi Tu Hành một tay nắm chặt cằm của cô nâng lên, sức lực to lớn gần như làm cô chảy nước mắt.

"Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy một phụ nữ to gan như vậy, biết không, nếu mà tôi vui vẻ, muốn cô ở chỗ này cũng không phải là không thể!"

Lời nói của hắn làm Dung Thi Âm kinh hoảng, cô liều mạng đẩy hắn, âm thanh run run:

"Anh mà làm như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát?"

Lôi Tu Hành giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, vẻ mặt hắn châm chọc: "Thật là một cô gái ngốc, cô cho rằng cảnh sát có thể làm cái gì tôi?"

Nói xong, một tay hắn cầm chặt hai cổ tay Dung Thi Âm, một tay khác dùng sức kéo quần áo cô xuống.

"Anh muốn làm gì? Buông tôi ra..."Dung Thi Âm sợ hãi liều mạng hô to, chẳng lẽ hắn muốn...

"Làm cái gì?"

Lôi Tu Hành giống như thân mật cúi đầu, hôn lên tai cô: "Cô cảm thấy hiện tại tôi muốn làm cái gì?" Nói xong, đôi môi cực nóng trượt đến xương quai xanh của cô.

"Lần trước thật là đáng tiếc, chỉ là, cô chính là cô gái làm tôi khó có thể quên được, bên cạnh tôi nhiều phụ nữ như vậy nhưng không có người nào thanh thuần giống như cô..."

"Buông tôi ra, cái tên khốn khiếp này!"

Dung Thi Âm liều mạng giãy dụa, trong lòng đã bị sợ hãi thay thế tất cả, Lôi Tu Hành đụng vào cô làm cô có cảm giác sâu sắc sợ hãi và ghê tởm, không giống như A Nghị...

A Nghị.... Rốt cuộc anh đang ở đâu...

"Tôi muốn, thì cô phải cho!"

Lôi Tu Hành tàn nhẫn nói, cố định thân thể cô, bàn tay chui vào trong bộ đồng phục y tá của cô.

"Tôi đúng là chưa nếm qua cô gái mặc đồng phục, hôm nay, tôi lại muốn nếm thử mùi vị cô một chút!"

"Anh dám, nếu anh làm như vậy, A Nghị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"Dung Thi Âm giãy dụa thân thể, la lớn.

*****

Dung Thi Âm vừa thốt ra những lời này, trong nháy mắt, bàn tay Lôi Tu Hành đang trượt vào đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Dung Thi Âm nhiều hơn một phần tàn nhẫn, bỗng buông cô ra.

"Con cừu nhỏ đơn thuần, cô đúng là có núi dựa nha!"

Dung Thi Âm không ngờ hắn sẽ có lòng tốt buông mình ra như vậy, vội vàng sửa lại quần áo xốc xếch trên người, ánh mắt đơn thuần trừng lớn, toàn thân cảnh giác nhìn Lôi Tu Hành.

"Yên tâm đi, cô là người phụ nữ của ant ta, tôi tạm thời chưa có ngu xuẩn đụng vào cô!" Lôi Tu Hành nhíu mày nói.

"Thả tôi đi, thả tôi đi!"

Dung Thi Âm nghe hắn nói như vậy nhưng lại không có ý tứ mở cửa xe cho cô, trong lòng lại lần nữa vang lên chuông báo động.

"Chậc chậc..."

Lôi Tu Hành nhún vai nói: "Vật nhỏ, không cần khẩn trương như vậy, hôm nay tôi mời cô đến đây, chính là để cô truyền lại cho Lăng Thiếu Nghị một câu, nói cho anh ta biết không cần bức người quá đáng, nếu không, một khi trở mặt đối với ai cũng không tốt! Có nghe thấy không?"

Lời nói của hắn làm Dung Thi Âm run lên.

"Lăng Thiếu Nghị? Ai là Lăng thiếu Nghị?"

Người đàn ông này đầu bị kẹp cửa sao?Cái tên Lăng Thiếu Nghị này cô chưa từng nghe qua, làm sao mà chuyển lời?

Lôi Tu Hành nghe vậy, nhìn Dung Thi Âm giống như nhìn quái vật, một lúc sau, hắn mới chần chờ hỏi:

"Cô thật sự không biết hay giả vở không biết?"

"Biết cái gì?"

Dung Thi Âm sợ hãi hỏi hắn, mặc dù đã lấy hết dũng khí nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt.

Lôi Tu Hành một tay kéo cô lại gần, cảm thấy bản thân như đang bị lừa gạt, giọng nói âm tàn nói:

"Con cừu nhỏ, cô ngàn vạn lần đừng giở trò với tôi, cái người cô kêu A Nghị kia chính là Lăng Thiếu Nghị, cô còn giả vờ hồ đồ sao?"

Dung Thi Âm trợn to hai mắt, tên của A Nghị là Lăng Thiếu Nghị sao?

Nhưng.... Cho dù anh là Lăng Thiếu Nghị thì như thế nào chứ?

"Hôm nay, cô phải truyền đạt lại lời tôi nói cho Lăng Thiếu Nghị, nói cho anh ta biết đừng làm mọi việc thêm quá đáng, có một số việc phải mắt nhắm mắt mở cho qua!"

Lôi Tu Hành nói xong, cửa xe vốn đang khóa cũng lộp bộp một tiếng mở ra.

Dung Thi Âm cảm thấy nguy hiểm đã biến mất, cũng không kịp phân tích hàm ý trong lời nói của hắn, vội vàng chạy ra, chạy đi giống như đang chạy trốn vậy.

Một lúc lâu sau, một trong số những cận vệ của Lôi Tu Hành cúi đầu hỏi hắn:

"Lôi tiên sinh, ngài nói lần này Lăng Thiếu Nghị có nghe theo không?"

Lôi Tu hành cười cười: " Ai cũng biết, Lăng Thiếu Nghị và Lăng Thiếu Đường luôn luôn không hợp, huống chi, hắn đã bị tổ điều tra thương mại mang đi hai năm, tất cả những điều này là do thuộc hạ của ngài thủ phán Lãnh Thiên Dục ban tặng, nếu như hắn tức thời, cũng sẽ không nhúng tay vào việc này rồi! Tôi sẽ cho hắn biết, một khi hắn dừng tay lại, sẽ được bao nhiêu lợi ích!"

"Lôi tiên sinh, thuộc hạ rất không hiểu, đã như vậy, vì sap hôm nay không tự mình đi nói với Lăng Thiếu Nghị?"Vẻ mặt cận vệ vô cùng nghi hoặc hỏi.

Lôi Tu Hành đưa mắt nhìn về phía xa, tròng mắt thâm thúy mang theo một tia sáng...

"Người của Lăng gia luôn làm việc ngoan tuyệt quyết đoán, nhất là Lăng Thiếu Nghị, bàn về khôn khéo, hắn cao hơn Lăng Thiếu Đường, cho nên tôi muốn cho hắn biết, nếu không hợp tác, hắn sẽ mất đi cái gì..."

"Lôi tiên sinh anh minh!" Cận vệ lập tức nói.

"Phái người giám sát chặt chẽ tiến trình hạng mục cạnh tranh kia, trước ngày đấu thầu, tôi không hy vọng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn!"Lôi Tu Hành trầm thấp ra lệnh.

"Dạ, Lôi tiên sinh, thuộc hạ sẽ đi an bài!"

Dung Thi Âm nơm nớp lo sợ chạy về đến cửa bệnh viện, chuyện ngày hôm nay làm cô vô cùng hoảng sợ, cho nên, khi cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Thiếu Nghị thì lập tức nhào vào ngực anh khóc lớn.

"Âm Âm...." Lăng Thiếu Nghị giật mình, vội vàng ôm chặt cô.

Lúc anh chạy tới bệnh viện thì không nhìn thấy bóng dáng của Dung Thi Âm, y tá trưởng nơm nớp lo sợ, nhìn thấy anh cũng không dám nói gì, cô y tá nhỏ đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, anh thật sự rất gấp, chỉ là, vừa mới chạy ra đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của Dung Thi Âm.

"Âm Âm, ngoan, nói cho anh biết đã xảy chuyện gì?"

Khẽ vuốt ve tấm lưng đang sợ hãi của cô, Lăng Thiếu Nghị mạnh mẽ đè xuống lo lắng trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Dung Thi Âm sợ hãi đến không nói ra lời, chỉ run rẩy khóc thút thít, cái gì cũng không nói ra được.

"Tốt lắm, Âm Âm, không sao không sao, có anh ở bên cạnh em rồi!"

Lăng Thiếu Nghị quyết định tạm thời không hỏi cô cái gì, chỉ đau lòng an ủi, thấy dáng vẻ này của cô, anh biết cô chắc chắn là bị dọa sợ, cô luôn luôn nhát gan, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua cô sợ hãi như vậy.

Thời gian giống như một thế kỷ trôi qua, tâm tình Dung Thi Âm mới dần dần bình ổn lại, khóc thút thít cũng trở thành nức nở nhàn nhạt.

"Âm Âm, bây giờ có thể nói cho anh biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không?"Lăng Thiếu Nghị ôm cô vào trong ngực, đau lòng nhìn nước mắt của cô, dịu dàng hỏi.

Dung Thi Âm nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có vẻ phức tạp...

"A Nghị...."

Giọng nói của cô rầu rĩ, giống như suy tính thật lâu, hỏi một câu: "Anh chưa bao giờ nói cho em biết tên thật của anh!"

Một câu nói làm ánh mắt Lăng Thiếu Nghị sững sờ, anh giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, giọng nói có chút không hiểu hỏi:

"Âm Âm, em.... Vừa mới nói gì vậy?"

Dung Thi Âm không trốn tránh, đón nhận tròng mắt của anh, trên mặt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt, không đợi anh trả lời liền nói từng câu từng chữ:

"Anh tên là.... Lăng Thiếu Nghị!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-299)