Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 283

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 283
Ngoại truyện 43: Lời mời đi Lăng thị
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không khí bữa ăn tối có chút quái dị, mặc dù mọi người đều chuyện trò vui vẻ, nhưng Dung Thi Âm vẫn có cảm giác hoảng sợ trong lòng.

Dung Thi Tinh buông đũa xuống, nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị, ánh mắt hơi khác thường.

Mà Dung Thi Âm luôn nhạy cảm cũng nhận ra điều này, cô sợ đến chẳng dám thở mạnh một hơi, chị ấy muốn nói điều gì sao?

Hay là muốn chất vấn A Nghị, cứ như vậy mà nói, ba mẹ chẳng phải sẽ biết sao?

Lăng Thiếu Nghị phát hiện cô đang nơm nớp lo sợ, anh gắp miếng thịt đặt trong bát của cô, nhẹ giọng nói:

"Âm Âm, ăn nhiều một chút, em gầy quá!"

Một loạt động tác liền mạch làm người ta không khỏi hoài nghi quan hệ giữa hai người.

Dung Thi Âm nhìn thức ăn trong bát, cắn môi, cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.

"A Nghị...."

Dung Thi Tinh mở miệng, đối với việc A Nghị thiên vị trong lòng cô rất khó chịu, nhưng người ngồi trước mặt dù sao cũng là em gái của mình, còn nữa, bối cảnh nhà A Nghị có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của mình, không đơn giản giống người bình thường như vậy, vô cùng phúc tạp.

"Lần trước anh giúp em sửa phương án rất tuyệt, sau khi chủ quản thấy lập tức tiến hành, còn rất tán thưởng em!"

Thật ra thì, lần này cô ta trở về là có mục đích khác.

Sau khi ba Dung nghe xong, cùng mẹ Dung hai mắt nhìn nhau, ngay sau đó nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị hỏi:

"Ah? A Nghị, cháu hiểu về phương diện này sao?"

"Ba...."

Dung Thi Tinh vội vàng chen lời: "Ba không biết A Nghị tài giỏi thế nào đâu, chủ quản của bọn con nổi danh hay soi mói, phương án không qua tay ông ta bốn, năm lần thì sẽ không thông qua, không ngờ phương án đêm đó A Nghị sửa giúp con, một lần đã thông qua, chủ quản liên tục khen con là chuyên gia trong phương diện này!"

"Thật sao? A Nghị, chàng trai này thật đúng là không đơn giản?"

Mẹ Dung cười híp mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị, bà đã sớm cảm thấy... Trên người chàng trai này có khí chất không giống người thường, chỉ là cậu ta không nhắc đến thân thế của mình với người khác, bà cũng không có cách nào hỏi tiếp.

Nhưng mà, phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, bà cũng có một thời là cô gái hoài xuân ngây thơ, tâm tư của hai cô con gái làm sao bà lại không nhìn ra, nhất là con nhóc Âm Âm, từ ánh mắt ngượng ngùng của con gái, bà là mẹ dĩ nhiên là biết trong lòng con nhóc này thích A Nghị.

Chỉ là...

Mẹ Dung nhìn về phía ba Dung, nếu như A Nghị chỉ là một người bình thường hoặc là một người nghèo, ông già này sẽ đồng ý để hai chúng nó qua lại sao?

Nghĩ tới đây, đuôi lông mày của mẹ Dung hiện rõ vẻ ưu sầu.

Lăng Thiếu Nghị nghe mọi người nói xong, cười nhạt nói: "Cháu cũng không phải là rất hiểu rõ, chỉ đơn giản là có chút hứng thú thôi!"

"Như vậy, A Nghị...."

Vẻ mặt Dung Thi Tinh hưng phấn nhìn anh nói:

"Vậy lần này, ngày đấu thầu cũng rất nhanh sẽ đến, A Nghị, anh tới Lăng Thị giúp em một tay, với năng lực của anh nhất định sẽ được khẳng định!"

Đây mới là mục đích chính cô về nhà lần này, cô hy vọng có thể đưa A Nghị đi, dù sao một người đàn ông giống như anh chỉ ở cửa hàng bánh ngọt của ba giúp việc, thì chẳng phải sẽ uất ức anh sao?"

"Đến Lăng thị?"

Động tác gắp thức ăn của Lăng Thiếu Nghị thoáng dừng lại một chút, chỗ sâu nhất trong đáy mắt chợt lóe lên.

"Đúng vậy, anh không phải muốn biết công ty Thode đấy đến tột cùng là có bối cảnh gì sao?Nếu hiếu kỳ như vậy, tại sao không đến Lăng thị làm việc, em nghĩ, một người có năng lực như anh, đến Lăng thị bọn em làm việc nhất định sẽ tiền đồ rộng mở!"

Dung Thi Tinh càng nghĩ càng đắc ý, cô ta đang mơ ước được ngày ngày cùng anh đi làm.

Dung Thi Âm ngồi một bên ăn cơm khẽ giật mình, động tác ăn cơm cũng từ từ biến thành đứt quãng, trong mắt cực kỳ phúc tạp.

Lăng Thiếu Nghị lập tức nghĩ đến chuyện trước kia, anh toàn ở tổng bộ Lăng thị, phân bộ ở Đài Loan anh chỉ đi một lần, nhưng cũng là nhiều năm trước rồi, như vậy tên Johnny Hanks mới nhậm chức kia cũng không nhận ra mình.

Chỉ là.... Trái tim mình có thể buông xuống mọi việc sao?

"Tôi nghĩ, tôi không thích hợp đi nơi đó!"Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng cự tuyệt.

Nếu như có thể, anh tình nguyện muốn tìm một nơi cách xa Lăng thị, hoặc là cách xa tứ đại tài phiệt.

Thế nhưng, chi nhánh của tứ đại tài phiệt lại phân bố trên toàn thế giới, mặc dù sản nghiệp kinh doanh của mỗi tài phiệt khác nhau, nhưng lại liên kết thành một cái lưới khổng lồ, phần lớn các hạng mục được đưa lên internet, tạo thành một thành lũy không chịu tác động của thế giới bên ngoài.

"Tại sao lại không thích hợp?"

Dung Thi Tinh nghe xong, lần nữa buông đũa xuống, vội vã hỏi.

"A Nghị, chủ quản bọn em nói, thông qua phương án đó có thể nhìn ra người làm có không dưới mười năm kinh nghiệm, anh nói, một nhân tài giống như anh làm sao em có thể không tích cực đề cử?"

"Đúng vậy nha, A Nghị, bác cảm thấy để cháu làm việc ở cửa hàng bánh ngọt thật là uất ức cho cháu!"

Mẹ Dung cũng cực kỳ đồng ý, dù sao thì người tìm chỗ cao mà đi, Lăng thị mang tính chất là nhà tài phiệt quốc tế, nơi đó cũng không phải người bình thường có thể đi vào, đã có cơ hội như vậy thì cứ thử đi.

Ba Dung nghe được lại mất hứng, ông buông đôi dũa trong tay xuống, bất mãn nói:

"Làm sao? Cửa hàng bánh ngọt của tôi là cái miếu nhỏ sao? Để A Nghị làm việc ở đấy rất uất ức nó sao?"

"Ai nha, tôi nói cái ông già này, A Nghị người ta còn trẻ như vậy, ông thật muốn ngăn cản tiền đồ của nó sao? Tôi xem ông thật đúng là một lão già hồ đồ!" Mẹ Dung trừng mắt liếc ba Dung một cái nói.

*****

Tính ngang ngược của ba Dung nổi lên, ông bắt đầu lớn tiếng:

"Chẳng lẽ A Nghị đến Lăng thị là nhất định sẽ có tiền đồ hả? Đó là một công ty lớn, nhân tài có rất nhiều, A Nghị mà đi nói không chừng mới phải chịu uất ức đấy!"

Ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng ông tính toán nhanh lắm, nếu như A Nghị đi rồi, ai tới cửa hàng bánh ngọt giúp ông một tay đây?

Hiện tai muốn tìm một nhân viên giống như A Nghị là không có khả năng, kể từ khi nó tới của hàng của mình, làm mình bớt được không ít chuyện, không chỉ xử lý được chuyện của cửa hàng bánh ngọt mà còn xử lý rất ngay ngắn gọn gàng, buôn bán cũng ngày càng thịnh vượng, qua đề nghị của nó, cửa hàng bánh ngọt mới có thêm được nhiều loại bánh, như vậy càng kiếm được nhiều tiền.

Quan trọng hơn là, đến bây giờ A Nghị cũng không để ý chuyện tiền lương bao nhiêu, hiện tai ông chỉ phải trả tiền lương một người nhưng lại làm bằng mười người đấy!

Một kẻ dở hơi như vậy, ông làm sao có thể bỏ qua đây?

Lời nói của ba Dung khiến Dung Thi Tinh nhíu mày, cô ta bất mãn nói:

"Ba, ba làm sao có thể nói như vậy, thật ra ba sợ A Nghị đi rồi, không tìm được người nào giống anh ấy sẽ chịu thiệt với mình đi!"

Bị nói trúng tim đen, ba Dung đỏ mặt tới tận mang tai, ông vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

"Tình Tình, con nói ba là người vô đạo đức như vậy sao, chẳng lẽ ba nói không đúng sao, nếu như vậy, mọi người cũng phát biểu ý kiến đi, hoặc là bỏ phiếu quyết định, Âm Âm...."

Nói xong, ông đưa mắt nhìn sang Dung Thi Âm đang yên lặng ăn cơm: "Con nói xem, con cảm thấy A Nghị nên đến Đài Bắc làm việc sao?"

Lăng Thiếu Nghị không nói một lời, nhìn sang Dung Thi Âm, giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Dung Thi Âm không khó cảm thấy có hai ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu mình, cô theo bản năng ngẩng đầu, lại thấy cặp mắt thâm thúy giống như đầm lầy của anh, lại vộ vã cúi đầu.

"Âm Âm, em có ý kiến gì?"

Lăng Thiếu Nghị ngoài dự đoán lại hỏi cô, âm thanh trầm thấp tình tứ như rượu ngon làm người ta say.

"Em... Em cũng không biết..."Giọng nói Dung Thi Âm tinh tế, nho nhỏ giống như tiếng muỗi kêu.

Ba Dung nghe thấy vậy, trên mặt nở nụ cười hả hê:

"A, các người nghe thấy chưa? Âm Âm nói không biết, không biết chính là phản đối, cho nên, A Nghị vẫn cứ như cũ đi, không cần có bất kỳ thay đổi gì!"

"Ba, người quá ích kỷ rồi!"

Gương mặt Dung Thi Tinh bất mãn, nhất là thấy thái độ dịu dàng nhỏ nhẹ trong lời nói của Lăng Thiếu Nghị đối với Dung Thi Âm, cô ta cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

"A Nghị, chẳng lẽ anh thật sự không tò mò cái công ty Thode đó sao? Quyết định là ở anh, dù sao hai, ba ngày nữa sẽ đấu thầu rồi!"

Lời nói của Dung Thi Tinh làm Lăng Thiếu Nghị suy tư, anh để đũa xuống, lạnh nhạt nói một câu:

"Tôi sẽ suy nghĩ thêm, ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn!"

"Được rồi, hy vọng anh sẽ suy nghĩ kỹ càng!"Dung Thi Tinh cố làm ra vẻ thoải mái, nhún vai nói.

Lúc này, Dung Thi Âm ăn không nổi nữa, như nghẹn ở cổ họng cô, sau khi để đũa xuống, cô nhẹ giọng nói với mọi người:

"Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ!"

Nói xong, cô liền đứng dậy, đi vào phòng.

"Ai, Âm Âm.... Đứa nhỏ này, mấy ngày nay làm sao vậy, ăn được ít thế!"

Mẹ Dung đau lòng nhìn bóng lưng Dung Thi Âm thì thầm.

Động tác của Lăng Thiếu Nghị cũng dừng lại, anh đưa mắt nhìn bóng lưng cô đơn của cô, trong mắt mang theo một tia suy tư.

Đêm đã khuya, gió lạnh hiu hiu thổi, không khó nhận ra thời tiết đã vào cuối thu, Dung Thi Âm ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn gió thu làm lay động lá cây, trong mắt không che giấu vẻ bi thương....

Cô không biết mình làm sao vậy? Khi cô nghe thấy chị gái yêu cầu A Nghị Đi Lăng thị làm việc, trong lòng cô liền đau đớn không dứt, thu, mùa thu qua đi chính là một mùa khác, không phải sao?

Giống như là đỏ rơi vào lúc trời lạnh, làm cô nhớ đến một lời ca....

Mỗi lần tịch mịch trong nhà một giác

Nặng đầu lại nhìn anh đang thưởng thức một tác phẩm hay

Lời cuối sách trung viết Thu Tâm là lo

Này thiên tiểu thuyết phòng bi khúc độc tấu

Nhớ tới ta và ngươi ở mùa thu góc đường chia tay

Từng mãnh Diệp Lạc phố trung chuyển giác

Nguyên lai mùa đã chuyển hoán lạnh như băng cảm giác

Hỏi tình nghĩa bao lâu tên là từng có được

Vẫn chưa nhìn thấu ngươi không chính mồm giải thích vì sao đi

Lo nếu như Hồng Diệp rơi tác thời điểm

Bi thương ở dừng lại một đống đôi tưởng niệm vẫn chưa đủ

Qua đi vẫn là lo thường nhớ lại hôn nồng nhiệt thời điểm

Thầm nghĩ đến đầu bạc tư tưởng thân hình giống như rối gỗ

Ngươi tri phủ khoái hoạt giống như Diệp nhứ bay đi

Mỗi lần nước mắt nhiều điểm khóe mắt

Như được thượng mắt vươn hai tay hoa cả đời thăm dò

...................

Mùa này, vào đêm khuya lạnh lẽo lại càng làm người ta thêm thương cảm, thật sự là như thế, bằng không, trong lòng của cô vì chuyện gì mà đau, trong mắt vì chuyện gì mà ẩm ướt?

A Nghị, dù sao cũng không thuộc về thế giới của mình, khi cô đi vào biệt thự sang trọng của anh thì đã biết điều này, cho nên, Lăng thị mới là nơi thuộc về anh, không phải sao?

Trăng sáng rõ làm cho bóng dáng cô đơn của Dung Thi Âm kéo dài trên sàn nhà, cô nhỏ nhắn giống như một hạt bụi trong trời đất, chờ tất cả kết thúc, tất cả đều là mộng ảo....

Cửa, sau lưng Dung Thi Âm lặng lẽ mở ra....

Những tia sáng mỏng manh hắt vào, một bóng dáng cao ngất cũng từ ngoài cửa tiến vào, đem lo lắng của cô thu vào đáy mắt, bên môi Lăng Thiếu Nghị dần nâng lên một nụ cười.

"Âm Âm...."

Giọng nói trầm bổng đầy từ tính như đang thì thầm với người yêu truyền vào không khí, phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch này, cũng làm cho thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Dung Thi Âm khẽ run.

*****

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu bao phủ toàn bộ bên trong, chiếu sáng con ngươi thâm tình của hai người.

"A Nghị...."

Cô mở miệng đầu tiên, cánh tay vòng lấy ôm hai chân, một bộ váy ngủ trắng khiến cô thanh thuần như tiên nữ rơi xuống phàm trần, mặc dù không phải là tuyệt mỹ, nhưng lại hồn nhiên thanh thuần khiến Lăng Thiếu Nghị động lòng không dứt.

Lúc này, cô đang ngồi dưới ánh trăng, bên môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, dường như có thể ngửi thấy mùi hoa hướng dương mang theo hương thơm đau khổ nhè nhẹ.

Gió thu thổi bay tóc dài của cô, chiếc váy ngủ trắng cũng tung bay trong không trung, làn váy tản ra, xuất hiện đường cong xinh đẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ngẩng cao, giống như cô chính là đóa hoa hướng dương, cả người đều hướng về mặt trời mà lay động.

Anh nhìn thấy, là tinh linh sao?

Một tinh linh bị lạc ở chốn nhân gian!

Cô thanh thuần, cô linh động, nhất cử nhất động của cô, mỗi cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười, cho dù dùng tất cả các từ ngữ văn vẻ cũng không không thể nào hình dung được vẻ thánh khiết tốt đẹp của cô, nếu có người nói với anh, cô là cô là nữ thần mặt trăng hóa thân, chỉ sợ anh cũng sẽ tin tưởng.

Lăng Thiếu Nghị mê muội nhìn chằm chằm vào tinh linh trước mặt, gần như điên dại.

Cô đã sớm là của anh.

Từ rất sớm, trong lòng anh đã nhận định như vậy, không chậm trễ thêm chút nào đi về phía cô, từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên anh cẩn thận từng li từng tý đến gần một người phụ nữ, chỉ sợ đụng chạm một chút sẽ khiến cô biến mất không còn dấu vết.

Anh bước nhẹ lên, nhìn đầu vai cô chỉ khoác một chiếc váy ngủ đơn bạc thì mày kiếm nhíu lại, tiện tay cầm thêm một chiếc áo phủ lên vai cô, nhẹ giọng hỏi:

"Đã trễ thế này, làm sao còn chưa ngủ?"

Nếu như vừa nãy anh không nhìn lầm, nét mặt của cô rất cô đơn và bi thương, những thứ này đều là vì mình sao?

Ngón tay mang theo vẻ thương tiếc đặt lên khuôn mặt tinh tế của cô, mang theo sự dịu dàng chưa bao giờ có che chở tâm hồn cô gái nhỏ này.

"Em.... Em không ngủ được...."

Dung Thi Âm hạ mắt, nhẹ giọng nói, dần dần cô nhắm mắt lại, để cô cảm nhận một lần cuối ấm áp nơi đầu ngón tay A Nghị đi, chắc hẳn, qua ngày mai, A Nghị phải rời Hoa Liên lên Đài Bắc rồi.

Lông mi thật dài khẽ run, giống như búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng ẩn nhẫn vẻ đau buồn, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa khẽ mở, dường như đang mời anh thưởng thức.

Lăng Thiếu Nghị kìm lòng không được cúi người, môi mỏng kiêu gợi nhẹ nhàng đặt lên mắt cô, sau đó hơi thở ấm áp lướt qua cánh mũi cô, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy hô hấp của mình đều là hơi thở thanh ngát như mùi cỏ thơm của Dung Thi Âm.

Đây chính là Âm Âm, một cô gái nhỏ nhắn và hay ngượng ngùng của anh!

"Âm Âm, hôm nay em biểu hiện thật không ngoan, ăn rất ít cơm!"

Lưu luyến buông môi cô ra, Lăng Thiếu Nghị thở hổn hển, đặt trán mình tựa lên trán cô, cưng chiều khiển trách.

"Em.... Em không đói chút nào!"

Dung Thi Âm cảm thấy không khí rất mập mờ làm tim cô đập nhanh, nhất là tròng mắt đen sáng ngời đến dọa người của A Nghị kia, giống như ngôi sao buổi sớm trên bầu trời, cao nhã làm cho cô không dám dòm ngó tới!

"Tại sao không dám nhìn vào mắt anh nói chuyện?"

Lăng Thiếu Nghị đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô thu vào đáy mắt, bộ dáng lo lắng lại thanh thuần đáng yêu của cô làm cho anh muốn trêu chọc không thôi.

Cái gì?

Dung Thi Âm ngẩng đầu lên, dù thế nào cũng không dám nhìn vào đôi mắt kia.

Vào giờ phút này, anh chính là thiên thần sao? Tại sao ánh mắt lại sáng ngời như vậy, còn sáng hơn cả thạch anh nữa!

"Không có, người ta mới không phải không dám nhìn!"Dung Thi Âm cắn môi hồng, tầm mắt nhìn vào chỗ khác, nhẹ giọng nói.

"Ha ha...."

Một tiếng cười nhẹ từ cổ họng anh bật ra, giống như đang chê cười cô nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Âm Âm, nhìn anh!"

Anh không hề cho cô cơ hội trốn tránh, dứt khoát vươn ngón tay dài ra xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hỏi trúng tim đen cô.

"Nói cho anh biết, em nhất định là luyến tiếc anh đi, đúng không?"

Lời của anh khiến thân thể Dung Thi Âm khẽ run, ngay sau đó, cô bị Lăng Thiếu Nghị bế lên.

Cô khéo léo tựa đầu trên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập có lực và tiếng thở dốc của anh.

Sau khi đặt cô lên giường, anh săn sóc đắp chăn cho cô, ánh mắt mong đợi nhìn cô.

"Âm Âm, nói cho anh nghe suy nghĩ thực sự của em!"

Anh cứ như vậy nhìn cô, hình như chờ đến ngàn năm cũng không ngại.

Bàn tay nhỏ bé của Dung Thi Âm siết thành quả đấm, cúi đầu, nhẹ giọng nói ra lời trái với lòng mình:

"A Nghị, thật ra anh không thuộc về nơi này, anh đi Đài Bắc thôi..."

Nói xong, cô cảm thấy trái tim mình ẩn ẩn đau đớn, đây là người đàn ông cô yêu nhất, cô lại muốn đẩy anh đi.

Ngón tay dài mang theo nhiệt độ quen thuộc nâng cằm cô lên, ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt cô.

"Đây là lời nói thật lòng của em?"Giọng nói trầm thấp nặng như bàn thạch đè trong lòng cô.

"Em..."

Dung Thi Âm ngẩng đầu, chống lại tròng mắt đen ẩn chứa tức giận kia, dịu dàng gật đầu: "Là lời thật lòng của em..."

Thật ra trong lòng cô đang không ngừng nói:Không cần đi, không cần đi, không cần đi....

"Âm Âm..."

Lăng Thiếu Nghị than một tiếng, lần nữa cúi đầu hỏi: "Em đang trốn tránh cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-299)